Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 78
– Con c.h.ó kia mày định giam giữ con tao đến khi nào nữa. – Nó vừa nhấc điện thoại lên đã nghe thấy tiếng mẹ anh la hét ở đầu dây bên kia.
– Thưa bác, cháu ko giam giữ con trai bác. Có về nhà bác hay ko là do anh ấy tự quyết định. – Nó đáp lại lời la hét của bà ta.
Nó ko đếm được cuộc điện thoại này là cuộc thứ bao nhiêu trong những ngày vừa qua. Tinh thần của nó dường như bị khủng bố nặng nề, thử hỏi ai có thể chịu đựng những lời nói khó nghe như vậy trong hơn một năm cơ chứ?
Vẫn là bà ta lên giọng:
– Mày nghĩ dụ dỗ con tao thì mày có thể có được nó ư? Mày nên nhớ tao vẫn là mẹ nó và nó sẽ ko bao giờ làm trái ý của tao đâu.
Nó dù rất muốn nói lại bà ta, nhưng nó ko thể. Dù sao cho đến lúc này bà ta vẫn là bạn của ba mẹ nó, nó chưa cãi lại bà ta câu nào mà đã mang tiếng là láo rồi, ko biết khi nó cãi lại thì bà ta còn đặt điều tiếng gì cho nó nữa. Nó nhẹ nhàng đáp lại:
– Nếu bác gọi điện xuống chỉ là nói những lời đó thì xin lỗi cháu ko có thời gian để nghe. Xin phép bác cháu cúp máy trước. – Kết thúc câu nói nó cũng cúp máy luôn ko muốn nghe thêm những lời cay nghiệt từ bà ta nữa.
*********
Sau lần say rượu, nó cũng giữ khoảng cách với Thanh Tùng hơn, hắn dường như cũng hiểu được điều đó nên cố gắng hàn gắn lại tình bạn tri kỉ giữa hắn và nó.
Biết được Lê Thái ở nhà nó để dưỡng bệnh hắn cũng buồn lắm, nhưng có lẽ như thế là cách tốt nhất để thằng bạn thân của hắn sớm hồi phục. Hắn ko thể tưởng tượng được Lê Thái lại có một bà mẹ như thế, nếu bạn hắn ko có người ba hết mực yêu thương có lẽ hắn đã mất người bạn thân này rồi. Tuy buồn nhưng hắn cũng vui cho bạn hắn.
Thời gian gần đây hắn thường thấy nó ngồi một mình trong vườn bệnh viện. Đôi lúc hắn còn bắt gặp nó khóc một mình. Những lúc như thế hắn thấy lòng mình như ngàn mũi dao cắm vào, thật sự ko muốn như thế, hắn muốn nó khóc trên vai hắn dù cho người nó chọn ko phải là hắn. Hắn đã nghe đâu đó người ta nói rằng: Một người đàn ông tốt là người luôn để những người phụ nữ khóc trên vai của mình.
Hôm nay bất chợt hắn đi qua vườn hoa, hắn lại bắt gặp nó. Vẫn ngồi đó một mình, trông nó cô đơn đến xé lòng. Hắn từ từ tiến về phía nó mà ko gây bất cứ tiếng động nào.
– Em có chuyện gì buồn sao? – Thanh Tùng đến gần nó mới lên tiếng.
Nó giật mình quay lại, giọt nước trên khóe mi bất chợt rơi xuống:
– Em ko sao, chỉ là đang ngồi nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa thôi.
Hắn nhìn nó sót xa, hắn biết nó đang nói dối. Ký ức của nó và Lê Thái có điều gì mà hắn ko biết, có ký ức nào đau lòng đến mức nó phải khóc đâu:
– Em ko cần phải che giấu trước mặt anh đâu, muốn khóc thì em cứ khóc đi. Khóc xong rồi thì hãy cười thật nhiều vào nhé, em cười vốn rất đẹp mà.
Nó ko biết nói gì trước Thanh Tùng, bởi nó ko thể che giấu bất cứ điều gì trước mặt hắn. Nhưng nó đã từng nói rằng phải giữ khoảng cách với hắn, ko muốn để hắn thêm khổ vì nó nưã.
– Em muốn ngồi một mình, anh về khoa đi. – Nó lảng tránh ánh mắt Thanh Tùng đang chiếu vào người mình.
Hắn ko rời bước đi mà lại ngồi xuống bên nó nhẹ nhàng nói:
– Hãy để anh ngồi bên em một chút thôi. Nếu ko thể là người em yêu thì hãy cho anh là anh trai của em, một người bạn tri kỷ của em như lúc trước.
– Như thế thì anh chỉ thêm đau khổ thôi. Đừng như thế nữa, giờ đây em có quá nhiều áp lực rồi đừng bắt em gánh thêm áp lực nào nữa được ko? – Nó mệt mỏi nói với Thanh Tùng.
Nhìn nó bây giờ hắn đau lòng lắm, biết là nói ra những lời này là ko phải nhưng thà đau một lần thôi, con hơn cứ để nó chìm mãi trong những nỗi đau khổ tuyệt vọng như thế này:
– Nếu mệt mỏi quá thì em hãy buông tay đi. Đừng nghĩ anh muốn chia rẽ tình cảm của em và Lê Thái, nhưng nếu cứ tình trạng này liệu em còn đủ sức để đứng vững ko? Em có biết bây giờ trông em như thế nào ko? Tinh thần suy sụp, lao đầu vào công việc đến độ ko có thời gian nghỉ ngơi để rồi đổi lại được cái gì?
– Anh Tùng, em biết anh lo cho em nhưng chừng nào em còn chịu đựng được em sẽ ko buông tay đâu. Tình yêu của em và Lê Thái ko phải nói buông tay là buông ngay được. Cảm ơn anh đã có lời khuyên cho em. – Nó nói xong thì cũng đứng dậy về khoa, 30 phút nữa nó còn một ca mổ quan trọng.
Thanh Tùng ngồi đó nhìn theo bóng nó lắc đầu. Tuệ Minh mà hắn quen ko phải như thế này. Cô bé vô tư ấy đi đâu mất rồi, nhìn nó bây giờ như già đi cả chục tuổi. Hắn ko nghĩ rằng sẽ có ngày chứng kiến cảnh này của nó.
Sinh ra trong một gia đình nên nói là khá giả thôi, hắn biết ba mẹ nó nâng niu nó như thế nào, ngay cả hắn là con một duy nhất của gia đình nhưng cũng chưa từng được nâng niu như thế. Ko biết khi biết nó phải chịu đựng như thế này ba mẹ nó sẽ cảm thấy thế nào? Hắn biết trước mặt ba mẹ mình nó luôn tỏ ra là người mạnh mẽ nhất nhưng có mấy ai được nhìn khuôn mặt thật của nó lúc này.
– Hình như tôi đã quá sai lầm khi đẩy em rời xa tôi. Ngày đó tôi nên kiên trì theo đuổi em thì ngày hôm nay có lẽ em sẽ ko phải khóc nhiều như thế này. – Thanh Tùng ngồi thầm nói với bản thân mình.
Có quá muộn để hắn kéo nó về bên mình ko? Tình yêu vốn là ích kỷ sẽ chẳng ai có thể trách được hắn khi mà gần 10 năm qua hắn vẫn yêu nó trong lặng thầm như thế. Nhưng hắn làm thế liệu có lỗi với bạn thân của hắn ko?
Nó chú tâm vào ca mổ mà ko biết ở gia đình nó lúc này sóng gió đang nổi lên, người đàn bà đó đã tìm đến tận nhà nó để gây sự.
– Anh chị có dạy được con mình ko thế? – Bà Lê Hạ vừa bước vào nhà nó đã lên tiếng trách cứ ba mẹ nó.
Ba mẹ nó vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nhất có thể hỏi lại:
– Chị nói thế là có ý gì?
Bà Lê Hạ dường như ko còn coi gia đình nó là bạn của chồng bà ta nữa thì phải. Giọng nói của bà ta càng ngày càng đáng ghét.
– Anh chị thử nhìn xem con anh chị có gì xứng với con trai tôi ko? Tại sao tôi đã nói rằng nó nên rời xa con trai tôi mà nó ko nghe? Là bậc cha mẹ thì anh chị cũng nên dạy bảo con mình cho phải đạo chứ? Tôi nói lại một lần nữa, tôi ko muốn làm thông gia với một gia đình thấp kém như nhà anh chị, ko bao giờ chấp nhận một đứa con dâu như con gái anh chị.
Ông Lê Đức thật sự ko thể bình tĩnh được nữa, làm gì có người nào dám vào nhà ông mà nói những lời này. Lại còn xúc phạm đến danh dự gia đình ông, gia đình ông có cái gì gọi là ko môn đăng hộ đối với nhà họ, con gái ông có gì ko bằng những đứa con gái của những nhà quyền quý khác. Ông có thể nói rằng con ông hơn hẳn những thiên kim tiểu thư của các bậc quyền cao chức trọng. Hơn thế nữa bà ta ình là ai mà bước vào đây nói năng xằng bậy như thế.
– Xin lỗi chị, tôi nể mặt anh Hoàng Phúc nên mới có những lời khách sáo này với chị. Mời chị ra khỏi nhà tôi, và tôi cũng tuyên bố với chị rằng chị có thể đón con chị về bất cứ lúc nào gia đình tôi ko giữ, và con gái tôi cũng ko bao giờ bước chân về nhà chị làm dâu. – Ông Lê Đức đưa tay hướng ra cửa ý nói mời bà ta ra khỏi đây.
Bà ta vẫn còn ngoái lại nói thêm một câu nữa:
– Đúng là đồ hạ lưu vô học mà. Đến tiếp khách mà cũng ko lịch sự nữa.
Lịch sự? Bà ta mà cũng có thể nói ra được câu này ư? Bà ta chưa từng nghe câu muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên mình phải tôn trọng người ta ư? Thử hỏi hành động của bà ta có được gọi là lịch sự hay ko mà còn đòi ba mẹ nó phải lịch sự?
Còn nó vừa kết thúc ca mổ cũng là lúc điện thoại nó reo. Là một số lạ, nó ko biết đây là số của ai nhưng nó có linh cảm ko lành. Mệt mỏi đưa điện thoại lên nhận cuộc gọi:
– Alo, tôi Tuệ Minh xin nghe.
Giọng bên kia có vẻ mỉa mai với nó:
– Chào cô, có vẻ cô khá là mệt mỏi khi tiếp chuyện với tôi thì phải?
Nói đến đây thì có lẽ nó đã nhận được ra ai là người gọi cho nó. Linh cảm của nó quả ko sai chút nào, nó ko muốn nghe thêm nhưng giọng bên kia lại vang lên:
– Tôi ko làm mất nhiều thời gian của cô đâu.
Nó ko còn bình tĩnh với con người này được nữa lên tiếng đáp lại:
– Có gì muốn nói thì chị nói luôn đi, tôi ko có nhiều thời gian đâu.
– Cũng ko có gì, tôi gọi chỉ để nhắc nhở cô lời hứa mà cô đã hứa thôi. Anh tôi đến lúc cô phải trả lại rồi đúng ko nhỉ? Tôi khuyên cô nên khôn ngoan một chút, đừng để mọi chuyện đi quá xa và như thế thì người đau khổ chỉ là cô mà thôi. Còn tôi tin anh trai tôi sẽ ko làm gia đình tôi thất vọng đâu. – Giọng Thu Hương vang lên đầy vẻ châm biếm, kết thúc câu nói là tiếng cười đắc thắng của cô ta.
Nó chưa kịp đáp lại thì cô ta đã cúp máy, thật sự ko hổ danh là con gái của người đàn bà đó, mọi lời lẽ cứ như ngàn mũi kim xuyên thẳng vào tim nó đau nhói.
Nó thật sự ko muốn yếu đuối, nhưng nước mắt nó ko hiểu vì sao cứ rơi mà ko sao kìm lại được.
Hình ảnh ấy lại một lần nữa được một người nào đó chứng kiến, anh cũng đau đâu có kém gì nó. Nhìn người con gái mình yêu rơi lệ vì mình thì có thằng con trai nào chịu được. Nhưng cái anh ko ngờ nhất chính là dù nó có yếu đuối như thế nào thì trước mặt anh nó vẫn là một Tuệ Minh mạnh mẽ. Đây ko phải là lần đầu anh nhìn thấy nó khóc một mình mà rất nhiều lần rồi. Từ khi anh mới chuyển xuống nhà nó hàng đêm anh cứ thấy nó nhận được một cuộc điện thoại rồi lại khóc. Anh biết đó là cuộc điện thoại của một người nào đó trong gia đình anh, nhưng tại sao nó lại phải dấu anh?
Nếu hôm nay anh ko đổi ý muốn cùng nó đi dạo buổi chiều thì có lẽ anh ko thấy được cảnh này. Chắc chắn lại có thêm một người nào đó làm tổn thương đến nó rồi và người đó nằm trong gia đình anh. Anh căm ghét bọn họ nhưng tại sao anh lại mang trong người dòng máu giống bọn họ, cái bóng họ tạo ra cho anh là quá lớn, làm sao anh có thể bước qua cái bóng đó đây? Làm sao anh có thể quay lưng khi mà với anh họ vẫn là người thân?