Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 61
– Cháu ko làm được điều đó đâu thưa bác. Bác nên nhờ người khác thì hơn. Cháu xin lỗi vì có việc đột xuất nên ko thể hầu chuyện bác lâu hơn được nữa. Xin bác giữ gìn sức khỏe. Cháu chào bác. – Nó nói rồi cúp máy luôn.
Mặc dù biết như thế là ko phải với tiền bồi nhưng nó ko thể ko làm vậy, nếu còn tiếp tục câi chuyện này nó e rằng mình sẽ ko kìm được mà lời qua tiếng lại với bà ta mất.
Anh ko hỏi nó đã có chuyện gì, nó cảm ơn anh vì điều đó. Những ngày tiếp theo nó luôn sống trong trạng thái căng thẳng, ngày nào bà ta cũng gọi điện cho nó, yêu cầu nó này nọ. Lời nói cũng vì thế mà ko còn giữa ở khuôn phép của một nhà giáo nữa, thay vào đó nó được nghe nhiều ngôn ngữ mang tính chợ búa hơn. Nó nhớ rất rõ câu nói trước khi cúp máy của bà ta ngày hôm qua “Tao tin con tao đủ tỉnh táo để lựa chọn điều gì tốt cho nó, còn mày, mày nghĩ mày đủ mạnh để thằng tao sao? Tao nói ày biết, mày còn non nớt lắm nếu muốn đấu với tao”. Nó thở dài, thật sự nó ko muốn đấu đá gì cả, nó chỉ đang bao vệ tình yêu của mình thôi. Như vậy có sai ko?
Mùa thu đến rồi đó, những sắc nắng vàng nhẹ nhàng trải khắp từng con phố của thủ đô. Nếu như ko có chuyện gì sảy ra thì nó và anh đã nắm tay nhau bước vào lễ đường tổ chức lễ cưới rồi. Những tháng ngày qua nó thật sự mệt mỏi, hết sự đả kích của mẹ anh rồi đến em gái anh, thậm chí Lê Hải cũng tham gia vào chuyện này.
Cuối thu, cũng là đến sinh nhật nó. Gần 3 năm yêu nhau nhưng hình như chưa sinh nhật năm nào nó đón một sinh nhật trọn vẹn và ý nghĩa bên cạnh anh. Năm nay nó hi vọng nó sẽ được cùng anh đón một ngày sinh nhật ý nghĩa như thế.
Tối nay anh đón nó đến Paris Deli, lâu lắm rồi nó mới lại đặt bước chân đến đây. Ko phải ko có thời gian mà nó và anh đã từng thỏa thuận, chỉ đến ngày kỉ niệm nào đó của hai đứa mới đến đây. Nhưng hôm nay anh muốn nó sống trong ko khí của nước Pháp hoa lệ, anh muốn trong nó chỉ có những kí ức vui mà thôi. Nếu như được chọn có lẽ anh sẽ chọn mãi mãi ở kinh đô ánh sáng đó chứ ko bao giờ đặt chân về Việt Nam nữa. Nơi đây anh đã để lại cho nó quá nhiều kí ức đai buồn.
Anh cũng biết mấy tháng vừa qua, mẹ anh, em gái anh và thậm chí cả anh trai anh nữa đã tạo cho nó ko ít áp lực nhưng khi nào gặp anh nó cũng cười thật tươi, anh có hỏi điều gì nó cũng lắc. Để bù đắp lại những tháng ngày căng thẳng vừa qua anh quyết định sẽ để cho ngày sinh nhật của nó hôm nay đáng nhớ nhất.
Vẫn là chiếc bàn quen thuộc, vẫn là những ngọn nến lung linh, vẫn là lọ hoa với 20 bông hồng đỏ thắm anh bước đến bên nó cùng chiếc bánh kem mang hình trái tim. Khẽ thì thầm vào tai nó anh nói:
– Anh mang tặng người con gái anh yêu cả trái tim mình vào năm cô gái ấy tròn 25 tuổi. Anh hi vọng trái tim này của anh sẽ ở bên cô gái ấy trọn cuộc đời này. Và điều cuối cùng anh muốn nói đó là anh yêu em mãi mãi.
Ko cần khung cảnh lãng mạn, ko cần những lời nói hoa mĩ nó cũng đã hạnh phúc lắm rồi, nhưng hạnh phúc này của nó có mãi mãi tồn tại hay chỉ như một ảo ảnh buồn thôi? Nó ko dám chắc rằng mình sẽ nắm tay anh mãi mãi ko buông nhưng nó hứa với bản thân mình khi nào còn có thể thì nhất định nó sẽ ko buông bàn tay ấy vì cũng như anh, với nó anh là hơi thở, là cuộc sống và là nhịp đập trái tim nó.
Bãi giữa sông hồng giờ đây thật vắng, ngay chính giữa của khu đất, anh đặt 25 ngọn nến xếp thành một hình trái tim lớn. Anh và nó ngồi trong hình trái tim đó, cảm giác lúc này thật nhẹ nhàng và hạnh phúc. Dường như những lời nói của mẹ anh theo gió bay đi, nhường lại là sự hạnh phúc đến tột độ. Nhẹ ngả đầu vào vai anh nó khẽ nói:
– Anh này, em có 3 câu hỏi muốn anh trả lời. Anh sẽ trả lời em chứ?
Anh nhìn nó ánh mắt âu yếm nói:
– Bất cứ câu hỏi nào của em anh đều sẽ trả lời. Em hỏi đi?
Nó nháy mắt tinh nghịch nhìn anh rồi bắt đầu hỏi:
– Câu đầu tiên, anh thấy hạnh phúc nhất là khi nào?
Anh lại nhìn nó đưa tay giữ đầu nó để mắt nó nhìn thẳng vào mắt anh rồi dõng dạc trả lời:
– Mỗi khoảnh khắc bên em anh đều hạnh phúc. Anh chỉ dám nói là khoảnh khắc thôi vì có lẽ sau này thời gian bên em anh chỉ có thể tình bằng khoảnh khắc. Anh ko biết sắp tới mẹ anh sẽ làm gì nhưng anh có linh cảm rằng anh sắp phải xa em.
Nói ra câu này lòng anh thấy sao mà chua sót, anh chưa bao giờ có một cái linh cảm lạ lùng như thế và anh sợ, thật sự anh rất sợ.
Đưa tay ôm lấy anh để cảm nhận anh còn đang ở bên nó rồi tiếp tục nó nói:
– Câu thứ 2 anh nhé. Nếu được chọn thì 3 thứ anh muốn có nhất trong cuộc đời này là cái gì?
Anh trầm từ suy nghĩ rồi hướng ánh mắt ra xa trả lời nó:
– Anh muốn mặt trời, mặt trăng và em. Mặt trời cho ban ngày, mặt trăng cho ban đêm và em ãi mãi.
Phải rồi, những điều anh muốn chỉ có thế thôi, nhưng có lẽ những điều đó quá xa vời anh ko thể với tới. Muốn có nó mãi mãi ư? Phải chăng anh quá tham lam rồi, có nó cho từng khoảnh khắc hạnh phúc với anh đã là điều khó khăn vậy mà còn muốn có nó ãi mãi ư?
– Vậy câu cuối cùng nhé. Nếu phải chọn giữa em và gia đình anh thì anh sẽ chọn bên nào?
Câu hỏi vừa bật ra khiến nó hận là ko thể nuốt ngay lại được. Khuôn mặt anh chuyển dần sang trằng bệch, nhìn biểu hiện này của anh nó đã biết được câu trả lời rồi. Ko muốn làm khó anh thêm nó đứng dậy kéo tay anh rồi nói:
– Xem như câu hỏi này em chưa hỏi nhé, giờ chúng mình về quê nhé mai giỗ ông nội em rồi. Các anh chị đã về hết rồi, anh Quân dặn em mang xe về cho anh chị ấy nên chúng ta về bằng xe máy anh nhé.
Anh hiểu nó đang giải thế bí cho anh nên anh cũng gật nhẹ đầu đáp lại:
– Ừ, vậy thì chúng ta về cho sớm, ko nên để bà nội và ba mẹ lo lắng.
Nói rồi anh và nó dắt tay nhau trở ra. Hai người đi hai xe, có lẽ đây chính là định mệnh của nó và anh. Khi hai đứa gần về đến quê, hay chính xác hơn là cách nhà bà nội nó 2km. vì tránh một chiếc xe ô tô ngược chiều vượt lên nên nó đành lui lại sau anh 10m. Đúng lúc đó có một thanh niên đang phi xe từ trong ngõ ra
Kettttttttttttttt