Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 6


Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 6

6h30 sáng.
Sân bay quốc tế Nội Bài đông nghẹt người.
Có người tiễn đưa người thân đi xa, có người đón người thân đi xa lâu ngày trở về.
Nó và gia đình đứng riêng ở một góc. Mọi người tranh nhau dặn dò nó đủ mọi điều, từ chăm sóc bản thân đến học hành.
Chị Trang nó ôm nó thật lâu thì thầm:
– Chị thật chẳng nỡ xa em chút nào hết. Nhưng vì tương lai của em, chúng ta cùng cố gắng nhé. Em nhớ phải tự chăm sóc bản thân khi ko có anh Quân bên cạnh đấy. Còn nữa, có gì khó khăn điện thoại ngay cho chị, chị sẽ hỗ trợ cho. Chị yêu em Tuệ Minh à.
Ba mẹ nó cũng đến bên nó từ lúc nào lên tiếng:
– Con nhớ phải tự chăm sóc mình thật tốt đây, nhớ lời ba mẹ đã dặn. Thỉnh thoảng gọi điện về cho ba mẹ yên tâm.
Nó nhìn mọi người đầy yêu thương mà ko biết phải nói câu gì. Miệng nó mở ra chỉ mang theo một giọng thật nhẹ:
– Dạ
My nắm chặt tay nó mỉm cười với ba mẹ nó:
– Hai bác và chị ở nhà yên tâm, bên này đã có cháu và anh Mạnh Quân luôn ở bên Tuệ Minh rồi. Sẽ ko có chuyện gì sảy ra đâu.
Anh trai nó cũng lên tiếng trấn an ba mẹ nó:
– My nói đúng đấy, ba mẹ và em Trang ở nhà yên tâm nhé. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe. Ổn định công việc con sẽ về.

Ông bà Đức – Mai nhìn các con mình mỉm cười. Hạnh phúc của ông bà chỉ cần có thế này thôi. Nhìn các con cùng trưởng thành và thương yêu nhau.
Vẫy tay chào mọi người, nó cố đưa mắt nhìn bao quát tất cả, nó muốn ôm toàn bộ ký ức về quê hương đất nước trong tim. Nơi nó sắp đến chắc chắn là một nơi phồn hoa nhộn nhịp nhưng nó nhất định ko thể quên nơi đây.
Bất chợt ở phía xa, nó nhận ra một hình bóng quen thuộc đang bước dần về phía nó. Theo sau người ấy còn có một chàng trai khác. Dường như chàng trai ấy đi đến đâu cũng đều thu hút được ánh nhìn từ mọi người con gái. Chàng trai ấy có khuôn mặt thật hoàn mỹ, một dáng người chuẩn như một người mẫu. Ko lạnh lùng như những nhân vật trong tiểu thuyết mà nó từng đọc nhưng cũng phát ra sức hút kỳ lạ.
Chính xác, hai người con trai ấy ko phải ai xa lạ. Chính là Thanh Tùng và Lê Thái.
Cả nhà nó đều đã biết đến Thanh Tùng qua lời kể của nó nhưng chưa có dịp gặp mặt. Đúng như nó nghĩ, anh chàng này đã có thể lấy lòng của mọi người ngay từ lần gặp đầu tiên, My cũng khá là hài lòng khi nó kết bạn với một người như Thanh Tùng.
Còn người đi sau hắn là ai nó ko biết.
– Chà, anh và em xem ra có duyên nhỉ? – Thanh Tùng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nó.
– Chào anh, lại được gặp anh rồi. – Nó đáp
Quay qua cả nhà nó bắt đầu giới thiệu:
– Con xin giới thiệu với cả nhà đây là anh Thanh Tùng người mà con đã nhắc với ba mẹ và anh, chị. – Nó nghiêng người nhìn Thanh Tùng rồi nói tiếp – Còn xin giới thiệu với anh, đây là ba mẹ, anh trai và chị gái em. Chắc anh vẫn còn nhớ chứ?
Nó đã kể cho Thanh Tùng nghe khá nhiều về gia đình nó. Cũng như Mạnh Quân nó coi Thanh Tùng là một người anh đáng tin cậy của mình.
Hắn đưa tay ra bắt tay làm quen với mọi người trong gia đình nó:
– Cháu chào hai bác, rất vui được gặp hai bác ở đây.

Ba nó cũng thân thiện bắt tay chào hắn. Ông đã nghe con gái ông nói nhiều về chàng trai này, thật sự ông cũng có cảm tình đến giờ gặp mặt thì ông tin con gái mình đã kết được một người bạn tốt.
Hắn ko có cái đẹp hoàn mỹ như thằng bạn hắn nhưng với khuôn mặt thân thiện hắn luôn gây được cảm tình cho người đối diện, càng nói chuyện hắn càng cho người bên cạnh cảm giác tin tưởng.
Đưa tay sang bên cạnh hắn chỉ vào bạn mình giới thiệu:
– Đây là bạn cháu Hoàng Lê Thái. Hôm nay cậu ấy đến đây tiễn cháu.
Ba mẹ, anh trai và chị gái nó ngay cả My đứng bên cạnh cũng khá là ngạc nhiên khi Thanh Tùng nhắc đến cái tên của hắn. Trong giới kinh tế hiện nay, cái tên ấy đang nổi như cồn, nhưng hầu như ko ai biết đến khuôn mặt và hình dáng người ấy ra sao. Giờ mới thấy câu tuổi trẻ tài cao thật quá đúng.
Chỉ riêng nó vẫn đang ngơ ngác nhìn thái độ của mọi người mà ko hiểu điều gì đang sảy ra. Cũng ko ai định nói cho nó biết những điều mà nó đang thắc mắc.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, bỗng vang lên bên tai nó tiếng loa thông báo : ” Xin quý khách chú ý chuyến bay mang số hiệu ABS – 747 của hàng hàng không VietnamAirline xuất phát từ Việt Nam đến Pháp sẽ cất cánh trong 10 phút nữa . . .”
Lần này nó phải đi thật rồi, theo chân mọi người đi vào phía trong nó cố ngoảnh đầu nhìn lại ba mẹ mình lần nữa.
Thật đúng là duyên số, hôm qua nó còn tưởng ko gặp được Thanh Tùng trong một thời gian dài vậy mà giờ lại ngồi cùng hắn trên một chiếc máy bay và cùng đến một nơi.
Ngồi trên máy bay, nó miên man về những điều mẹ dặn: “Ở xứ lạ người dưng, cố gắng học nghe con. Tuổi của con còn non nớt lắm để nghĩ đến chuyện yêu đương”. Nó phì cười nhưng nghĩ đến trái tim mình từ trước tới giờ chưa đập một nhịp nào về thứ tình cảm này, nó nhìn mẹ “dạ” một tiếng để mẹ yên tâm.
Suốt nửa ngày ngồi máy bay, đầu óc nó đau nhức, thân người ê ẩm. Cuối cùng nó đã đến đất nước tươi đẹp được mệnh danh là kinh đô ánh sáng hoa lệ này.
Bước chân đến đất nước xa xôi này nó dường như ko hề cảm thấy cô đơn. Anh Quân bận việc nên ko thể thường xuyên đưa nó đi chơi đây đó nhưng bên cạnh nó lúc nào cũng có Thanh Tùng và My.

Việc hoàn tất thủ tục nhập học anh Mạnh Quân đã thu xếp xong cho cả nó và My. Hai đứa nó học tại đại học Paris, nó học chuyên ngành y còn My học chuyên ngành Kinh tế.
Vì Pháp ko thừa nhận bằng tốt nghiệp y khoa của Việt Nam nên Thanh Tùng phải học lại từ đầu và học cùng với nó. Thế là nó có thêm một đồng minh nữa.
Trong khi chờ đợi vào năm học chính thức nó cùng My và Thanh Tùng đi đến những nơi làm nên một đất nước Pháp nổi danh như thế : Tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn, Nhà Thờ Đức Bà, Trung tâm nghệ thuật Paris . . .
************
– Này nhóc, mai là nhập học rồi đấy em đã chuẩn bị hết các thứ cần thiết chưa? – Thanh Tùng quan tâm hỏi nó.
– Em chuẩn bị xong hết rồi. Ko biết anh thế nào chứ em cảm thấy hồi hộp quá.
– Thả lỏng cơ thể đi, đừng hồi hộp như thế, em cứ xem như những lần mình nhập học cấp 2 hay cấp 3 là được thôi mà.
Nó nhìn sang Thanh Tùng với ánh mắt cực kỳ chán ghét:
– Anh thì biết cái gì chứ? Lần đầu tiên em nhập học ở một trường lớn như thế này làm sao ko hồi hộp cho được thế mà anh lại bảo ko có gì. Thật là
Giọng của nó vang lên có chút nũng nịu của trẻ con, Thanh Tùng bật cười khi nghe thấy giọng nói đó:
– Haha, anh nói như vậy mà em cũng giận ư. Trẻ con thế này biết bao giờ mới lớn được đây?
– Em trẻ con kệ em, ai nói anh bắt nạt em chứ? – Nó cao giọng cãi lại.
Mấy ngày nay My bắt đầu đi theo anh Mạnh Quân học hỏi kinh nghiệm. Dù gì thì công ty nhà My sắp tới cũng chuyển giao lại cho My nên cô nàng phải cố gắng vừa học vừa làm thành ra ko có nhiều thời gian cho nó.
Ở nhà mãi cũng chán, nó bắt đầu quay sang Thanh Tùng ngồi bên gạ gẫm:
– Anh Tùng này, mình ra ngoài dạo phố được ko? Em thấy ở nhà chán quá.

Thanh Tùng biết nó chán nên cũng đồng ý
Vừa ra khỏi nhà nó sà ngay vào một sạp báo, tìm mua hết các tờ báo có thông báo tìm việc. Đầu tiên Thanh Tùng thấy hơi khó hiểu sau rồi cũng hiểu hành động của nó. Hắn lắc đầu cười:
– Hóa ra em lừa anh ra phố là có mục đích.
Nó ko giấu giếm trả lời luôn:
– Tất nhiên rồi. Nếu ko có anh đi cùng khi về em sẽ bị anh Quân mắng, dạo này My cũng bận ko đi được cùng em nên chỉ có anh là lựa chọn duy nhất thôi.
– Em muốn làm việc như thế à.
Nó cũng ko ngần ngại mà nói thẳng luôn:
– Đúng vậy, em đã hứa quyết tâm sẽ tự lập trong thời gian sớm nhất nên giờ cũng nên chuẩn bị bước đầu tiên thôi.
Thanh Tùng nhìn nó, thật ko hiểu nó có phải 17 tuổi ko nữa. Nhiều lúc nó già dặn như một người trưởng thành, lúc thì lại trẻ con khiến hắn phì cười.
– Nếu em muốn anh có thể giới thiệu em đến phòng khám chỗ anh làm việc cũng được. Như vậy sẽ rất tốt cho em. Vừa có thời gian học tập vừa có thời gian thực hành.
Nó suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý:
– Cũng được. Vậy anh giúp em chuyện này nhé.
Giơ tay lên biểu hiện đồng ý, Thanh Tùng nói:
– Ok


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.