Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 57
Nó xuống đến phòng khách thì cũng là lúc cả nhà bắt đầu xông vào hỏi nó xem sắp tới nói dự định như thế nào. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, nó ngồi kể lại toàn bộ những dự định của nó cho cả nhà nghe. Nghe xong chị Thiên Trang của nó lên tiếng đầu tiên
– Trời ơi, em định giết em rể của chị hay sao mà bắt nó đi nhiều thế? Chị và anh Thế Nam chụp ảnh cưới ở Hà Nội thôi cũng đẹp long lanh rồi mà em còn đi những 2 nơi từ đầu đến cuối đất nước thế này? – Thiên Trang la oai oái khi nghe dự định của nó
Còn chị dâu nó lại khác, chị ủng hộ nó nhiệt tình mà còn gợi ý cho nó nữa:
– Em có thể sang Nhật để chụp cảnh hoa anh đào, lá phong đỏ hay là những cảnh đẹp ở Hàn lên ảnh cũng đẹp lắm đấy.
Ồ, những nơi này nó chưa nghĩ đến ko biết có nên cho vào danh sách những nơi cần đến để thực hiện bộ ảnh cưới này ko nhỉ? Nó đang định lên tiếng thì giọng anh ở trên cầu thang vọng xuống:
– Chị ơi, chị định giết em hay sao mà còn gợi ý cho Tuệ Minh những nơi đó, có khi nghe xong cô ấy còn đòi sang cả Pháp để chụp cánh đồng hoa oải hương xanh tím ấy chứ?
– Đúng rồi, loài hoa mà em yêu thích nhất làm sao lại ko xuất hiện trong bộ ảnh cưới của em được cơ chứ? – Nó hí hửng như trẻ con được quá vậy.
Lê Thái đứng trước mặt nó chắp tay cầu xin:
– Anh xin em, những nơi em đưa ra anh có mọc cánh bay cũng ko kịp thì sao có thể cùng em đi nước ngoài chụp ảnh cưới đây. Em tha cho anh đi được ko?
Anh ko ngờ rằng nó lại phấn khích như thế, mặc dù anh rất mong chờ ngày được cưới nó về làm vợ nhưng tưởng tượng đến những công việc phải làm sắp tới tự nhiên anh thấy oải hết cả người. Ko biết người khác chuẩn bị cưới có vất vả như anh ko nhỉ?
Ba mẹ nó từ nãy ngồi im nghe chúng nó tranh luận cuối cùng cũng lên tiếng:
– Tuệ Minh, con làm cái gì thì cũng phải để ý đến công việc của Lê Thái chứ? Dạo này Lê Thái rất bận nên con xem chuyện gì cắt được thì cắt bớt đi.
– Ba mẹ ko thương con, cả đời con có mỗi một lần duy nhất này thôi. Con cũng chỉ muốn sau này nhìn lại đám cưới của mình con ko thấy tiếc hay hối hận điều gì thôi mà.
Nó giận dỗi nhìn ba mẹ mình, trong đầu nó còn biết bao nhiêu dự định cho anh và nó. Vậy mà vừa mới nói một chút trong kế hoạch đó thôi đã biết bao nhiêu người phản đối rồi. Như thế này thì nó thà ko cưới nữa còn hơn.
Lê Thái nhìn nó giận dỗi thì ôm nó cười nói:
– Thôi nào công chúa của anh, em muốn làm những gì đều được cả anh sẽ làm theo là được rồi. Ảnh cưới của công chúa sẽ là đẹp nhất được chưa?
Dù anh thật sự rất bận nhưng khi nhìn nó giận dỗi anh lại ko thể kìm lại được mà ôm nó dỗ dành và như thế cũng đồng nghĩa với việc anh phải làm theo ý nó.
Anh để nó lấy số đo và may đồ cưới ình, nó nói rằng sẽ may tặng anh một bộ đồ đẹp nhất. Anh tin tưởng vào tay nghề của nó vì anh cũng đã từng thấy nó tự may đồ để mặc rồi. Mẫu thiết kế nó nhờ một người bạn vẽ giúp vì nó có một người bạn là nhà thiết kế, còn từng đường kim mũi chỉ nó muốn tự tay làm.
Lễ phục của anh được nó tự tay làm nhưng váy cưới của nó thì nó ko đủ tự tin để làm lấy nên đành nhờ bạn làm hộ. Nó chọn một kiểu váy quây và để vai trần, chiếc váy nhẹ nhàng để dễ dàng di chuyển nhưng ko thể ko tôn lên chiếc eo thon của nó. Nó tự hào nhất là vòng eo thon này nên nhất định phải khoe rồi.
Anh đã từng nói rằng nó mặc váy cưới rất đẹp, và ko ngoa khi anh nói điều đó. Nó nhẹ nhàng bước ra trước mắt anh, anh cứ ngỡ mình đang nhìn thấy một thiên thần nào đó chứ ko phải là nó. Nó đẹp, thật sự rất đẹp, anh ko biết nên dùng lời nào để miêu tả nét đẹp của nó. Đôi mắt to tròn đen láy, đôi lông mi ko cần mi giả hay maccara vẫn cong vút, đôi lông mày đen nhánh được tỉa công phu càng tôn thêm đôi mắt của nó hút hồn. Đôi môi đỏ mọng khi cười lại để lộ chiếc má lúm đáng yêu. Anh chỉ muốn chạy đến mà ôm chặt nó ko để nó biến mất như nàng lọ lem trong chuyện cổ tích.
– Em đẹp lắm, anh đã từng nói rồi mà em sẽ rất đẹp khi mặc váy cưới mà? – Anh nhìn nó hồi lâu rồi cất tiếng.
– Hình như câu này còn thiếu vế sau thì phải? – Nó lém lỉnh hỏi lại.
Anh mỉm cười nhìn nó đáp:
– Ừ, vế sau của nó là bàn tay em sẽ đẹp hơn khi đeo chiếc nhẫn anh trao.
Nó nhìn trong ánh mắt của nó chứa hàng nghì tia cười. Hạnh phúc thật sự đã mỉm cười với nó hay là nó đang trong giấc mơ đây? Nó đã tự hỏi câu hỏi này hàng trăm lần, hàng nghìn lần nhưng câu trả lời nó nhận được luôn là sự thật. Trong cái hạnh phúc lung linh này nó lại có cảm giác lo lằng, một nỗi lo vô hình luôn bám lấy nó khi nó hạnh phúc nhất. Có hay chăng hạnh phúc đến với nó dễ dàng như thế? Sóng gió của nó và anh đều chưa có gì gọi là đáng kể cả. Liệu có quá sớm để nó nở nụ cười tươi đón chào hạnh phúc này ko?
– Em đang nghĩ gì mà suy tư thế? – Anh thấy nó đột nhiên im lặng nên cất tiếng hỏi.
– Em đang nghĩ ko biết có phải mình đang mơ ko? Sao hạnh phúc lại đến với chúng ta dễ dàng như vậy nhỉ? – Nó nói ra suy nghĩ của mình.
Anh cốc đầu nó một cái rồi nhẹ nhành nói:
– Hạnh phúc này ko dễ dàng mà có được đâu em, nó phải đánh đổi bằng bao nhiêu mồ hôi và nước mắt của chúng ta đấy.
Anh nói đúng, mồ hôi và nước mắt của anh và nó đã chảy rất nhiều trên con đường đã qua, nhưng con đường phía trước có phải là bằng phẳng để anh và nó cùng bước đi? Câu trả lời chỉ có tương lai mới có được. Hạnh phúc của hiện tại thì nên trân trọng và nâng niu nó cẩn thận.
Nó dụi đầu vào ngực anh tìm kiếm hơi ấm mà nó từng ao ước, chỉ cần có anh như thế này nó sẵn sàng đánh đổi tất cả. Ông trời đã mang đến cho nó một người quá tuyệt vời như thế rồi thì nó còn cần điều gì nữa đây. Nó thật sự hạnh phúc, chỉ xin đấng tối cao trên kia một điều duy nhất đó là đừng bao giờ mang tình yêu của nó rời xa nó mà thôi.
Sáng nay nó và anh lên máy bay đi đảo Phú Quốc, tối qua nó và anh đã đáp chuyến bay muộn vào thành phố Hồ Chí Minh và sáng nay đáp chuyến sớm nhất ra đảo Phú Quốc. Đi theo nó và anh là anh Thế Nam và một đồng nghiệp của anh. Hai nhiếp ảnh gia nghiệp dư này sẽ thực hiện cho nó và anh những bức ảnh cưới tự nhiên nhất.
Với cái tài năn nỉ ỉ ôi và cùng một lời hứa sau này sẽ làm bảo mẫu cho con anh chị nên nó mới kéo được anh rể Thế Nam của nó đến nơi này. Anh chấp nhận làm phó nháy cho nó chỉ với điều kiện duy nhất đó là sau này chị Thiên Trang sinh nó phải đến ở với chị nó tháng đầu tiên. Nó ko sợ điều đó vì cho đến bây giờ chị Thiên Trang vẫn chưa có bầu, đến khi đó nó và anh đã cưới rồi, đi hay ko thì nó chỉ cần nói với anh một tiếng là xong. Cao thủ cao tay chính là ở chỗ đó. Nó cười thầm trong bụng mà ko biết sau này nó sẽ bị tiểu thiên thần của hai người này xoay cho như chong chóng.
Đảo Phú Quốc ko hổ danh khi nơi đây được gọi là đảo ngọc. Cảnh đẹp thì ko thể so sánh với bất cứ nơi đâu nó từng đến, bãi cát trắng mênh mông trải dài tít tắp, nước biển trong xanh khiến nó chỉ muốn chìm vào làn nước đó mãi thôi
Dù sao thì nó cũng chỉ có một ngày trên đảo thôi nên ko thể đi thăm thú hết nơi đây được. Chuyến bay sớm của buổi sáng cũng ko thể giúp nó chụp được bức ảnh mặt trời mọc trên đảo ngọc này, lại còn thời gian trang điểm và thay váy nữa. Nó thấy sao mà rắc rối như thế này chứ. Nếu biết rắc rối như thế này thì nó sẽ chọn cách chụp ảnh cưới ngay tại Hà Nội như chị Thiên Trang cho nhanh. Đúng là tự mình làm khổ mình.
4 người cùng đi, ai cũng lắc đầu với lối suy nghĩ của nó, do nó thuyết phục ghê quá nên mọi người đành chiều ý nó ở lại thêm một ngày nữa để chụp cảnh mặt trời mọc trên biển cũng như hoàng hôn trên biển. Ko hiểu mấy anh chụp hình biến hóa kiểu gì mà thực tế nó chỉ đứng đến ngực Lê Thái mà vào trong ảnh nó lại đứng đến tai anh. Thật là kỳ diệu, nó lại ước rằng mình có được chiều cao như thế.
Rời đảo Ngọc nó đến với thành phố ngàn hoa, thực ra nơi đây mới chính là nơi mà nó muốn thực hiện bộ ảnh cưới của mình nhất. Nó dành ra một ngày để chạy quanh Hồ Xuân Hương để tạo những dáng chụp ảnh độc đáo nhất, ngày tiếp theo nó đến với vườn hoa thành phố, nơi mà có hàng ngàn loài hoa được mang về từ các nước trên thế giới. Ở nơi đây nó như được sống với thiên nhiên đầy màu sắc, nó lại nhớ da diết cách đồng hoa oải hương xanh tím ở miền nam nước Pháp.
Ngày thứ ba nó đến với cao nguyên Langbiang, nơi có những đồi chè xanh trải dài tít tắp, nó lại như hòa vào cũng với thiên nhiên. Nhìn những người nông dân cùng những gùi chè sao nó lại yêu cái mảnh đất này đến thế. Khung cảnh tuyệt vời cùng với những người dân mến khách càng khiến nó thêm yêu quý mảnh đất này.
Và ngày cuối cùng nó và anh đến với trường cao đẳng sư phạm Đà Lạt. Trong bộ áo ài trằng, nó ngây thơ bước vào giảng đường. Anh lịch lãm trong chiếc áo sơ mi trắng sơ vin cùng chiếc quần âu đen. Cả anh và nó như được sống lại những giây phút làm những đứa học trò tinh nghịch cùng mối tình học trò ngây thơ trong sáng.
Bộ ảnh cưới của này nó nói chung là đã hoàn thành rồi, có biển có hoa, có cao nguyên lộng gió, lại còn có cả những giảng đường cùng trang giáo án đang để mở. Nhìn nó mệt mỏi anh thật sự ko muốn đi Sa Pa nhưng tính nó vốn ương bướng anh biết phải làm sao, đành chiều theo ý nó thêm một lần nữa.
Tạm biệt thành phố ngàn hoa, nó quay lại thủ đô yêu quý sau cả tuần vắng bóng. Anh đã phải tạm gác toàn bộ công việc ở khu resort miền trung để đi cùng nó, giờ vừa về anh lại có thêm một đống công việc mới thế mà nó lại nằng nặc đòi đi Sa Pa điều đó làm anh nổi điên và quát nó một trận:
– Đã cưới ngay đâu mà em vội thế, cứ nghỉ cho lại sức đi, anh giải quyết xong những việc còn tồn đọng lại một tuần qua rồi sẽ cùng em đi
Nó thấy anh nổi giận thì lại tránh xa, nép vào một góc nó nói:
– Em chỉ muốn nhanh chóng kết thúc rồi anh tập trung vào công việc của anh còn em cũng có công việc của em chứ? Là em nghĩ cho anh nên mới thế mà, sao anh lại quát mắng em chứ?
Anh thấy mình nổi nóng như thế quả thật có hơi quá, nhưng công việc của anh đang ngập đầu ngập cổ rồi làm sao anh lại gác công việc thêm một tuần nữa để đi với nó đây. Nhìn nó nép trong góc phòng anh nhẹ nhàng đến bên nó vỗ về:
– Anh xin lỗi, do anh nóng quá lỡ lời với em. Nhưng để anh giải quyết đống công việc này xong rồi chúng ta đi em nhé?
Nó cũng biết mình đã có những đòi hỏi vô lý mà những đòi hỏi của nó anh đều đáp ứng. Như vậy thì còn điều gì khiến nó phải oán trách anh nữa đây? Nép vào ngực anh nó lên tiếng:
– Em cũng có lỗi, xin lỗi đã làm khó anh như thế nhé. Nếu đòi hỏi gì của em quá đáng thì anh có thể ko cần đáp ứng. Đừng chiều em quá như thế, em sẽ hư đấy.
Anh lại gõ nhẹ lên trán nó rồi đáp lại:
– Nếu em hư anh sẽ phạt em.
– Anh sẽ phạt em như thế nào?
– Như thế này này
Anh vừa nói hết câu thì cũng là lúc anh áp đôi môi nóng ấm của mình lên đôi môi nói. Hóa ra anh dùng cách này để phạt nó, lần sau nó sẽ khôn ngoan hơn. Muốn hôn nó à? Lần sau phải xin phép mới được.
Cuối cùng thì bộ ảnh ở Sa Pa cũng được hoàn thành, nó cùng anh hòa vào với những bộ trang phục người dân tộc nhiều màu sắc. Thật thú vị biết bao khi bộ ảnh này được công bố. Nó hỉ hửng biết bao nhiêu dự định với bộ ảnh cưới này, nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ phải gác lại thời gian là bao lâu thì ko ai biết được.