Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 55
Anh nhẹ nhàng đặt nó xuống giường, ngắm nhìn nó ngủ thật bình yên. Liệu rằng cuộc đời sau này của anh và nó có được mãi bình yên như thế này ko? Gia đình anh quá đặc biệt, nếu một ngày anh bị đặt và thế phải chọn nó hay gia đình anh thì anh thật sự ko biết phải làm như thế nào. Anh là một đứa con hiếu thảo, ko được phép làm cho ba mẹ buồn lòng. Nếu ba mẹ anh cần thì anh cũng có thể đổi cả mạng sống này để cho họ bình an nhưng còn với nó thì sao? Mạng sống anh đã dành cho cha mẹ mình thì còn gì anh có thể dành cho nó đây. Có lẽ nếu chọn giữa nó và gia đình thì anh đành phải phụ tình nó thôi. Lắc đầu xua đi những ý nghĩ ko tốt đó, anh nhẹ nhàng đắp chăn lại cho nó rồi ra về.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nó nghĩ lại buổi tối hôm qua mà cứ tủm tỉm cười mãi. Đến khi gặp Thanh Tùng ở cổng viện hắn thấy nó hôm nay hơi lạ nên kéo nó lại hỏi:
– Này nhóc, hôm nay em bị làm sao thế? Em mà cứ cười một mình như thế nữa thể nào khoa anh cũng tiếp nhận bệnh án của em ngay trong sáng nay à xem. – Thanh Tùng vừa hỏi lại vừa trêu nó.
– Hôm nay tâm trạng em đang vui nên ko so đo với anh mấy chuyện này nhé, nếu mà như mọi hôm là anh đi băng bó rồi đó. – Nó liếc mắt nhìn Thanh Tùng đáp lại.
– Ừ, được rồi. Thế nhóc có thể nói cho anh biết hôm nay nhóc có chuyện gì vui được ko? – Thanh Tùng quyết tâm tra hỏi nó đến cùng.
Nó kể lại cho hắn nghe cái kế hoạch tối hôm qua của nó. Nghe xong hắn cũng phải bật cười, hắn ko ngờ rằng thằng bạn thân của hắn cũng có ngày mắc phải lưới tình trầm trọng như thế. Người đầu tiên thằng bạn hắn yêu cũng chính là người đầu tiên hắn yêu nhưng bạn hắn may mắn hơn hắn là tình yêu của bạn hắn đã được đáp lại. Còn hắn thì chỉ âm thầm dõi theo từng bước chân của người hắn yêu mà thôi.
Mỗi lần nhìn nó cười hắn lại có thêm cái quyết tâm là sẽ giữ mãi cho nó cái nụ cười ấy. Cái nụ cười mà đã làm trái tim hắn đập lỗi một nhịp khi nhìn thấy lần đâu tiên. Nhưng cái nụ cười ấy hắn biết mãi mãi ko bao giờ thuộc về mình. Chấp nhận làm người đứng sau tình yêu của nó hắn rất đau nhưng dù là như thế đi chăng nữa thì hắn cũng ko muốn giữa hắn và nó trở thành kẻ thù của nhau.
Một tuần trôi qua thật nhanh, hôm nay lại là một cuối tuần đặc biệt. Hình như mọi niềm vui của nó đều gắn với hai chữ cuối tuần thì phải. Ngày hôm nay ba mẹ anh xuống thăm nhà nó cũng là chính thức đặt vấn đề ối quan hệ của nó và hắn. Nó rất vui nên cứ chạy nhảy suốt từ sáng đến giờ. Hết ở phòng khách lại chạy vào bếp, hôm nay nó phải trổ tài tề gia nội trợ cho cái người luôn coi thường nó biết tay nghề của mình mới được. Thế là nó chiếm dụng cái nhà bếp từ sáng sớm, đến giờ là 9h30 mọi thứ đã hoàn thành. Nhìn bàn ăn nó khá hài lòng với công sức mà mình bỏ ra. Bước ra đến phòng khách đã thấy vợ chồng anh Quân, chị Thiên Trang và anh Thế Nam có mặt rồi. Mọi người lại được dịp hùa vào trêu nó:
– Xem kìa, có người mừng tới mức cứ chui vào trong bếp trốn cả nhà. – Chị Thiên Trang lên tiếng trước.
– Đúng đó, hai má hồng hồng thế kia thì đích thị bị nói trúng tim đen rồi? – Chị dâu – Trà My cũng hùa vào.
– E hèm, xin cô cho kí giả chúng tôi được biết tâm trạng cô hiện giờ thấy thế nào? Hồi hộp, lo lắng hay đang vui mừng. – Anh Mạnh Quân cũng cầm chiếc cốc giả làm micro trêu nó.
Chỉ có anh Thế Nam là đang đứng cười cùng ba mẹ nó thôi, tức giận ko nói được câu gì nó dậm chân rồi la lớn:
– Ba . . . Mẹ . . ., các anh chị hùa vào bắt nạt con, ba mẹ ko bênh con gì hết. Con giận mọi người, ko chơi với mọi người nữa.
Nói xong nó định cất bước đi lên phòng thì có tiếng chuông điện thoại. Là của nó, hồi hộp đưa tay lấy máy, thì ra là Lê Thái đang gọi nó
– Em nghe đây anh. – Nó trả lời Lê Thái khi vừa bắt máy.
– Ừ, anh và ba mẹ đã đến đầu phố rồi. Em ra đi nhé. – Lê Thái cũng đáp lại nó.
Khi nghe xong câu đó, tim nó đập rộn ràng khẽ đáp một tiếng “vâng” rồi cúp máy. Đưa mắt hướng anh chị của mình ra hiệu ko được đùa nữa nó thông báo:
– Thưa ba mẹ, anh Thái nói ba mẹ anh ấy đã đến đầu phố rồi. Chúng ta nên ra ngoài chào đón họ đúng ko ạ?
– Ừ, con cùng ba mẹ ra ngoài đón họ còn mấy đứa ở trong này lo trà nước nhé. – Ông Lê Đức phân công công việc cho từng người.
Ko hiểu sao lúc này nó lại thấy run run, có phải là hạnh phúc quá ko? Nó quay qua chị gái nói hỏi nhỏ:
– Chị à, lần ba mẹ anh Thế Nam qua đây chị có run ko? Có thấy hồi hộp ko? Em thấy cứ có cảm giác sao sao ấy.
Chị nó nhìn nó đầy yêu thương rồi đáp lại:
– Bĩnh tĩnh đi em, việc trọng đại như thế này thì ai chẳng có tâm trạng như thế. Lúc đó chị cũng như em bây giờ thôi. Có gắng hít thở thật sâu và đều, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Chị dâu nó cũng vỗ vai động viên nó:
– Cậu bình tĩnh đi cái coi, làm gì mà run như thế này chứ? Có ai ăn thịt cậu đâu, mạnh mẽ lên như những lúc cậu bắt nạt tớ ấy. – Lúc này con bạn thân của nó đã trở về, ko còn là bà chị dâu khó tính suốt ngày cằn nhằn nó nữa. ( Ko phải cún bấn quá mà loạn ngôn đâu nhé, dùng từ chị dâu với My thì nghe nó xa lạ quá, mà My lại là bạn thân của nó nên sự việc trọng đại này nên để My ở vai trò bạn thân của nó hơn là chị dâu của nó)
– Cảm ơn chị, cảm ơn cậu. Tớ sẽ cố gằng kiểm soát mình. – Nó nhìn hai người chị của nó, lúc nó cần nhất họ luôn bên cạnh nó.
Khi nó và ba mẹ vừa bước ra đến cổng thì cũng là lúc ba mẹ anh vừa đến nơi. Ba mẹ nó nhìn ba mẹ anh, giữa họ nó cảm thấy có điều gì đó ko bình thường. Rồi đột nhiên ba nó lên tiếng hướng tay về phía ba anh mà hỏi lớn:
– Đây có phải là thiếu tá Hoàng Phúc chỉ huy trưởng của đại đội pháo binh 198 lữ đoàn 168 thuộc quân khu II ko?
Mọi người ai nấy đều sững sờ trước lời nói của ba nó, còn riêng nó thì vẫn đang thắc mắc vì ba anh hiện giờ là thiếu tướng chứ ko phải thiếu tá nữa mà cũng ko phải là chỉ huy trưởng gì cả mà đang làm chính ủy của quân khu. Đang định lên tiếng thắc mắc thì ba anh lại lên tiếng:
– Cậu là . . . Lê Đức. Có đúng là Lê Đức đây ko? – Ba anh nhìn ba nó có chút ngạc nhiên.
Các bà mẹ thì ko ai hiểu gì hết đưa mắt nhìn nhau lại đưa mắt nhìn đức ông chồng của mình khó hiểu? Nó và anh cũng ko hơn gì, nó nhìn anh, anh nhìn nó rồi cuối cùng anh đưa ra một kết luận:
– Có phải ba và ba của Tuệ Minh là đồng đội đúng ko?
Câu nói của anh vừa kết thúc thì ai nấy đều nhìn ba anh và ba nó chờ đợi một cái gật đầu xác nhận. Và đúng như anh nói, hai người ba của nó và anh đều gật đầu xác nhận rồi lại tay bắt mặt mừng với nhau.
Buông tay ba anh ra, ba nó hồ hởi nói:
– Còn nhiều điều tâm sự lắm, chúng ta nên vào nhà rồi nói chuyện tiếp.
Mẹ nó cũng tiếp lời:
– Đúng đó, mời anh chị vào nhà, đứng mãi đây sao coi được.
Hai đứa nó đi sau cùng, vừa đi nó vừa lắc đầu, nó vẫn ko thể nào tin được chuyện ba nó và ba anh từng là đồng đội rồi lại còn là bạn thân của nhau một thời gian nữa chứ. Trái đất này thật là tròn.
Hai người cha của chúng nó cứ kể với nhau chuyện trên trời dưới biển nhưng rốt cuộc nó chỉ đúc kết lại được một câu như thế này.
Hai người cha của chúng ngày xưa đã cùng chiến đấu với nhau ở chiến trường miền tây nam bộ. Sau giải phóng ba anh về nhận chức ở quân khu II cho gần quê hương, ba nó thì công tác ở quân khu I. Thời gian đó quân đội rất nghèo, ba nó lại ko yêu nghề nên xin ra quân và bắt đầu làm kinh tế còn ba anh thì tiếp tục đi học rồi thăng chức. Lần cuối cùng họ gặp nhau là khi ba anh ở Liên Xô (cũ) mới về. Kể đến đây, bất chợt hai người cha hướng mắt ra phía chúng nó rồi gật đầu nói rằng:
– Chúng nó đúng là có duyên thật, ngần ấy năm qua rồi thế mà vẫn tìm thấy nhau. Đúng là có duyên.
Hai đứa nó lại nhìn nhau ko hiểu điều gì, hai bà mẹ sau khi hiểu được câu chuyện thì cũng nhìn chúng nó mỉm cười. Mẹ nó lên tiếng giải đáp cho thắc mắc của nó.