Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 42
Nó bất đắc dĩ lẽo đẽo đi theo Lê Thái vừa đi vừa nhìn những trò chơi mà nó chưa được chơi với ánh mắt thèm thuồng. Nó chạy lại bên Lê Thái lay lay cánh tay anh.
Anh nhìn nó là biết ngay nó lại có ý định xin sỏ vấn đề gì rồi, anh cất giọng nói trước khi nó kịp mở miệng:
– Mèo con, có phải em đang định xin anh điều gì nữa ko?
Nhìn anh với ánh mắt ko thể đáng yêu hơn, nở nụ cười làm hiện nguyên cái má lúm nó nhẹ nhàng nói:
– Ngày mai anh lại cho em đến đây chơi tiếp nhé
– Ko được. Ngày hôm nay anh còn chưa phạt em mà lại còn dám xin anh ngày mai đến nữa sao? Rút cuộc là gan em to đến cỡ nào vậy?
Vừa đi nó vừa lẩm bẩm ” Đã nói là cho người ta đi chơi cho thỏa thích, thế mà mới chơi có được buổi chiều mà ko cho chơi nữa. Đồ quá đáng, đã vậy từ nay ta quyết ko thỏa hiệp bất cứ chuyện gì nữa”.
Ko biết là tai anh thính hay miệng nó nói to mà anh đang đi bỗng dừng lại nhìn nó khiến cho nó đập đầu vào lưng anh:
– Này, em có cần phải nói xấu anh sau lưng như vậy ko? Mai anh dẫ em đi nơi khác chứ ko phải là cấm ko cho em đi chơi. Nơi đây còn bao nhiêu nơi em chưa khám phá lại cứ cắm đầu vào mấy cái trò chơi con nít. Em cứ thử là anh xem sẽ phản ứng như thế nào?
Nó cúi đầu vẻ biết lỗi, giọng nó nhỏ dần:
– Em biết lỗi rồi, em xin lỗi. Lần sau ko thế nữa.
Anh kéo nó ôm vào lòng giọng ôn nhu:
– Thôi, anh xin lỗi vì đã to tiếng với em. Giờ chúng mình đi ăn nhé. Chơi cả buổi chắc đói lắm rồi chứ gì?
Nó nhẹ nhàng gật đầu, cứ nép mãi vào lòng anh để anh dìu đi. Bây giờ nó mới cảm thấy thấm mệt. Có lẽ ngày hôm nay nó đã chơi quá hăng hái nên mới thế.
Anh đưa nó đến làng ẩm thực của khu đảo. Nơi đây có tất cả những gì mà mọi thực khách yêu cầu. Từ những món ăn Âu , Á đến những món ăn truyền thống các dân tộc đều có cả. Anh chọn một chiếc bàn hướng ra biển rồi kéo ghế cho nó ngồi xuống, ngồi nơi đây vừa ăn lại vừa có thể thưởng thức thiên nhiên. Ko khí nơi đây thật tuyệt vời.
Anh gọi cho nó toàn những món hải sản vùng biển. Tôm, sò, ghẹ . . . tất cả đều có. Anh nhìn nó nói:
– Em ăn nhiều vào nhé, tối nay sẽ cần nhiều năng lượng đấy.
Nó thắc mắc và ko hiểu ý anh là gì, ngẩng mặt lên nhìn vào mắt anh nó hỏi lại:
– Tối nay còn đi đâu nữa mà cần nhiều năng lượng hả anh?
– Thế em ko định thực hiện lời hứa lúc chiều sao?
– Lời hứa? Em đã hứa gì với anh à?
Như thế đấy, cho nó vui chơi rồi mà bây giờ đến lời hứa nó cũng ko nhớ, thật sự anh muốn nổi điên lắm đây nhưng lại có một ý nghĩ chạy sẹt qua đầu anh, anh muốn thử phản ứng xem nó sẽ thế nào.
– Ừ, lời hứa mà em hứa trước lúc chơi trò chơi ấy, đừng nói với anh là em ko nhớ nhé.
Thì đúng là nó có nhớ gì đâu, rút cuộc nó đã hứa gì với anh nhỉ? Đúng là cái miệng làm khổ cái thân. Bây giờ thì toi rồi ko biết anh muốn làm gì đây?
Nó mỉm cười nhìn anh:
– Anh yêu quý, chắc chắn anh sẽ ko ép em làm những việc em ko thích đâu đúng ko? Em yêu anh nhiều lắm luôn.
– Mèo con, em ko cần phải nịnh nọt anh đâu, những gì anh muốn em làm ko hề quá sức của em. Cứ chuẩn bị tinh thần đi.
Nó ko biết phải nói thêm câu gì nữa. Đời nó chẳng lẽ tàn như thế này sao?
Đang thầm than cho thân phận mình thì mấy món anh ăn gọi đã được đưa lên, nó rất đói nên cắm đầu vào ăn chẳng để ý gì đến xung quanh nữa. Nó phải ăn để lát nữa còn lấy sức để chiến đấu chứ. Trên mặt trận này nhất định ko được nhân nhượng.
Ăn xong anh kéo nó đi bộ dọc bờ biển để cho gió biển lùa vào mái tóc ngắn của nó xối tung lên. Khung cảnh lúc này thật đẹp và bình yên. Nó ước sẽ được ở mãi nơi thiên đường nhiệt đới này cùng với anh.
Đang đi dạo quanh biển bỗng nhiên anh lại kéo nó vào khu mua sắm của Vinpearl. Lấy cảm hứng từ sự thanh bình thơ mộng của phố cổ Hội An khu mua sắm Vinpearl muốn đem đến cho du khách một ko gian mang đậm nét truyền thống mà vẫn tinh tế và hiện đại, đi dạo một vòng quanh khu mua sắm chợt anh dừng lại và bảo nó đứng đợi anh đi mua vài thứ rồi quay lại. Nó muốn đi theo nhưng anh nhất định từ chối. Thế là nó ngoan ngoãn đứng đó đợi anh.
Nhìn ngàn vì sao lấp lánh trên cao nó lại nhớ đến những lúc ngắm sao cùng anh, đã bao lâu rồi mà nó và anh ko cùng ngắm sao rồi. Những ngôi sao kia sẽ còn sống hay là sẽ chết theo như anh nói. Nghĩ đến cái triết lý thiên văn học của anh mà nó lại phì cười.
Cả ngày nay đi chơi vui vẻ với anh mà dường như nó quên đi nhiệm vụ của nói đến đây. Khi gặp ba mẹ anh nó sẽ thế nào? Nó cảm thấy sợ khi đối mặt với hai người đó. Rồi lại nghĩ đến chuyện nó có thể hàn gắn lại vết nứt giữa anh và ba anh hay ko? Thật sự là rất khó, nhưng điều quan trọng hơn là dù có bước tiếp như thế nào thì bên cạnh nó luôn có anh cùng bước.
Sau khi lựa chọn được cho nó một chiếc váy ngủ ưng ý, anh yêu cầu nhân viên bán hàng gói vào trong một chiếc hộp. Vừa đi anh vừa thầm nghĩ: “Mèo con, tối nay tôi sẽ cho em biết những gì anh có thể làm để trừng phạt em cái tội dám ham chơi mà quên mất anh”
Hí hửng với cái ý tưởng đó anh tiến dần về chỗ nó đang đứng đợi. Anh bước lại đúng cái nơi mà anh đã bảo nó đứng chờ nhưng nó đã đi đâu đó. Rút điện thoại ra gọi cho nó, anh muốn biết nó đang ở đâu
Đầu dây bên vừa bắt máy anh đã gấp gáp hỏi:
– Em đang ở đâu thế? Anh ra mà ko thấy em đâu cả.
– Em đi mua một số đồ thôi, cũng sắp xong rồi, anh đứng đó đợi em chút nhé.
– Ừ, em ra nhanh nhé, chúng ta còn đến rạp chiếu phim nữa đấy.
– Vâng
Vừa cúp máy, ko hiểu sao tự nhiên anh lại có cảm giác lâng lâng hạnh phúc. Anh ko thể tượng tượng được là vì nó anh có thể làm nhiều điều phi lý như thế, những điều mà anh chưa ba giờ tưởng tượng được là anh sẽ làm khi yêu. Đúng là tình yêu luôn mang đến cho con người ta những bất ngời thú vị.
Nó tranh thủ lúc anh đi mua đồ, nó cũng dạo quanh khu mua sắm một chút. Nó cần mua đồ cho cả anh và nó nữa, ngày hôm nay ko về khách sạn nhưng cũng cần có đồ để thay mà. Cầm trên tay một chiếc áo phông Casanova màu tím than nó tưởng tượng đến cảnh anh mặc vào sẽ như thế nào? Lại thêm một chiếc quần jean ngố màu be. Nó tưởng tượng anh sẽ nổi bật như thế nào. Ưng ý với những sản phẩm mình đã chọn, nó cầm túi xách mà cô bán hàng vừa đưa cho nó tung tăng bước về phía anh.
– Ú òa. – Giọng nó vang lên – Anh có giật mình ko?
Anh đưa tay kéo nó ra trước mặt:
– Anh cứ tưởng là sắp bị cô gái nào bắt cóc chứ
– Ai thèm bắt cóc anh chứ. Chỉ có em thôi.
– Ừ thì có em bắt cóc anh là được rồi. Xem nào, mèo con trốn anh đi mua gì thế?
– Em mua cho anh và em mấy bộ đồ để thay thôi mà. Thế anh mua được gì thế?
– Bí mật, khi nào về phòng em sẽ được biết.
Hai người tay trong tay rời khỏi khu mua sắm tiến thẳng rạp chiếu phim. Biết nó vẫn thường thích xem phim hoạt hình nên anh đã mua vé bộ phim hoạt hình 3D “Rio”. Nó nhìn thấy vé mà chạy lại ôm chầm lấy anh.
Nó thấy mình quá hạnh phúc, lúc nào cũng được anh quan tâm lo lắng. Đến ngay cả sở thích của nó anh cũng thuộc như lòng bàn tay. Liệu nó có thể tìm được một người con trai nào yêu nó hơn anh ko? Nếu anh đến bên nó chỉ là một giấc mơ thì nó xin cái giấc mơ ấy đừng bao giờ tan vỡ.
Kết thúc một ngày đi chơi vui vẻ là nó bước vào phòng tắm với cái hộp anh đưa. Nó thắc mắc ko hiểu anh đưa nó để làm gì, nhưng khi vừa bóc ra nó đã hét lên:
– Lê Thái, anh mua cái gì cho em mặc thế này hả?
Giọng anh từ ngoài vọng vào:
– Mặc vào và bước ra khỏi đó ngay lập tức, anh cho em 60s để làm điều đó.
Giọng nó vọng ra:
– Ko, ko bao giờ em khoác cái thứ ko dành cho người này lên cơ thể em đâu. Anh cứ chờ đấy xem em xử tội anh như thế nào.
– Em ko còn sự lựa chọn nào khác đâu. Trong đó ko có bộ đồ khác, mà em thì ko thể mặc lại bộ đồ mới thay ra được. Một là em ngủ trong đó với cái bồn tắm, hai là mặc cái váy đó vào và bước ra đây.
– Anh . . . anh, em sẽ giết anh. Em thề đấy. – Nó vừa nói vừa nghến răng kèn kẹt.
– Ồ, anh đang chờ em bước ra và làm điều đấy đây. Nhanh lên nào mèo con. – Anh vừa nói vừa nở nụ cười trên môi. Nụ cười ấy có thể được miêu tả bằng hai từ “cực gian”