Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 40
Vừa xuống máy bay nó và anh đã được chú tài xế của ba anh chờ đón từ khi nào. Ba anh được cấp trên phân phó nhiệm vụ đi Đà Lạt huấn luyện 1 năm nên mẹ anh cũng đi theo để chăm sóc cho ông.
Theo như anh kể thì ba mẹ anh xa nhau 30 năm giờ mới có cơ hội ở gần nhau mà chăm sóc cho nhau. Ba anh em anh được sinh ra ko có sự chứng kiến của ba mình, cũng chính vì lý do này mà anh phản bác lại ý kiến của ba dẫn đến gần 8 năm nay ông ko hề nói chuyện với anh. Nhớ lại chuyện đó cũng thật buồn cười:
” – Ba sẽ định hướng cho con theo nghề của ba. – Ông Hoàng Phúc nhìn Lê Thái nói
– Con sẽ ko theo ngành của ba đâu, ba đừng ép con. – Lê Thái ương bướng trả lời.
– Tại sao con lại ko thích trong khi nhiều người mơ ko được?
– Con ko muốn sau này vợ con giống như mẹ, chờ đợi và chờ đợi đến khi đầu hai thứ tóc, con cháu đề huề rồi mà hai vợ chồng vẫn ko được ở bên nhau.
Câu nói của Lê Thái vừa dứt, ông trầm ngâm nhìn người vợ kết tóc se tơ bao nhiêu năm của mình mà nhói lòng. Lê Thái nói đúng, ông đã để cho bà phải mòn mỏi chờ đợi bao nhiêu năm qua. Phải chăng ông đã quá ích kỷ chỉ nghĩ đến công danh sự nghiệp của bản thân mà quên đi một người phụ nữ vẫn âm thầm dõi theo ông từng bước?
– Nhưng bộ đội thời nay ko như thời chiến nữa mà con cũng công tác gần nhà đâu phải xa vợ con? – Ông vẫn cố thuyết phục anh.
– Bây giờ ba còn đang đương chức tất nhiên ko ai giám thuyên chuyển công tác của con. Nhưng ba có đảm bảo rằng sau này ba nghỉ hưu con vẫn còn được công tác gần nhà?
Đúng là ông đã nhìn lầm rồi sao? Ông chỉ muốn có một đứa theo ngành của ông thôi mà. Thằng cả thì tính nó ương bướng từ nhỏ rồi ông ko ép nó được, đến thằng thứ hai biết là nó chẳng bao giờ làm trái ý của ba mẹ cho dù nó ko thích nhưng sao vấn đề này nó lại phải ứng gay gắt như thế. Nhưng ông đã quyết định rồi, Lê Thái phải theo ngành của ông.
– Ba quyết định rồi, con phải theo ngành bộ đội.
– Sao ba vô lý thế? Con nói là con ko thích mà đừng có ép con. Nếu ba cứ bắt con vào ngành đó con sẽ đảo ngũ và người mang tiếng chỉ có ba mà thôi.
Chát . . .
Vừa dứt câu nói một cái tát cực mạnh vẫn còn in hằn 5 đầu ngón tay của ông Hoàng Phúc hiện diện trên má Lê Thái. Ông vì quá tức giận mà ko kìm chế được bản thân, bao nhiêu năm qua ông chưa từng đánh con mình một cái nào vì ông thấy mình ko có quyền đó. Lúc những đứa con được sinh ra thì ông đang ở đâu chứ? Đứa đầu tiên ông ở chiến trường miền tây nam bộ khi nó được gần 2 tuổi ông mới trở về. Khi Lê Thái chào đời, cũng là đứa con thiếu tháng yếu ớt tưởng chừng như ko sống được. Lúc vợ con cần ông nhất thì lúc đó ông lại ở Campuchia, khi Lê Thái tròn 2 tuổi ông mới được nhìn thấy con. Ông còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, Lê Thái cứ trốn sau lưng mẹ mặc cho ông gọi thế nào cũng ko chịu ra, anh còn cầm chổi đuổi ông đi may sao lúc đó có Lê Hải an ủi nên anh mới ngày càng gần gũi ông. Ba con chưa thân thiện được bao lâu ông lại có quyết định cử sang Nga học tập. Thời gian này chính là lúc Thu Hương chào đời. Con bé phải xa ông lâu nhất, khi nó tròn 4 tuổi thì ông mới được xách va li về nước. Nhìn con bé chạy đến ôm chân ông và xin ông đừng đuổi nó đi mà lòng ông sót như bị ai đó sát muối. Đó cũng chính là lý do tại sao ông nghĩ mình ko có quyền đánh hay mắng con. Những gì các con ông phải trải qua ông chưa một lần bù đắp được thì làm sao dám làm tổn thương chúng nó chứ?
– Tao ko có đứa con như mày, từ nay đừng bao giờ gọi tao là ba nữa – Ông tức giận đứng lên đi về phòng”
Anh kể cho nó nghe câu chuyện giữa anh và ba cho nó nghe. Điều kiện của bà Lê Hạ chính là hàn gắn lại mối quan hệ đang rạn nứt này của anh và ba. Nếu người con gái nào làm được điều đó thì bà sẽ chấp nhận và ko có thêm bất cứ một yêu cầu nào nữa.
Nó thoáng rùng mình, một chuyện lớn như thế liệu nó có làm được ko? Điều gì đang chờ đợi nó ở phía trước đây? Có phải nếu như nó ko hàn gắn lại được mối quan hệ này thì nó sẽ mất anh mãi mãi? Nhưng qua nhiều lần nói chuyện điện thoại nó thấy ba anh là một người dễ gần nhưng sao chỉ vì một câu nói mà quan hệ của hai người lại tồi tệ như thế?
Mỗi người mải chạy theo những suy nghĩ riêng của mình mà ko biết chiếc xe đã dừng lại tại cửa khách sạn từ khi nào, anh Thắng – người lái xe quay xuống nói với hai đứa nó:
– Ông bà nói hai em ở tạm đây đến cuối tuần, hiện giờ ông đang ở Đà Lạt hướng dẫn ột lữ đoàn, còn bà thì phải ở lại chăm sóc cho ông nên cuối tuần hai người mới về gặp hai đứa được.
Một chút bối rối, một chút vui mừng vì chưa phải gặp ba mẹ anh mà nó nhanh chóng gật đầu đáp lại anh lái xe:
– Cảm ơn anh đã đưa tụi em đến đây, anh nên về nhà nghỉ ngơi đi ạ. – Nói rồi nó mở cửa xe bước xuống.
Lê Thái còn nói gì đó với anh lái xe nhưng nó đã xuống xe rồi nên nghe ko rõ. Một lát sau anh cũng chào anh lái xe rồi bước xuống.
Lê Thái vừa bước xuống đã chạm ngay ánh mắt lườm anh đến cháy da mặt của nó, biết là khó tránh khỏi chuyện nó xử tội anh nên vội giơ tay đầu hàng.
– Em muốn xử anh như thế nào anh đều chịu nhưng giờ chúng ta phải nghỉ ngơi lấy sức để lát nữa còn đi sớm. -Vừa nói anh vừa lôi nó vào trong khách sạn.
Nó thắc mắc ko hiểu khách sạn này mở thâu đêm hay sao mà đến giờ đã là 3h sáng vẫn có người đón tiếp chúng nó. Dù là kinh doanh dịch vụ đi nữa thì họ cũng cần phải nghỉ ngơi chứ? Nó định lên tiếng hỏi cho cái thắc mắc to đùng của mình thì một lần nữa được anh kéo đi đến thang máy. Tất nhiên người bây giờ phải trả lời cho cái thắc mắc kia của nó chính là anh rồi.
– Anh này, nhân viên ở đây ko ngủ thì phải? Làm gì có cái khách sạn nào mà giờ này còn chưa đóng cửa? – Nó nhìn anh hỏi
– Em ko thấy gì đặc biệt sao? – Anh nhìn nó hỏi.
Nó lắc đầu nói:
– Có gì đặc biệt chứ?
– Em ko nhận thấy đây chính là nhà khách của bộ quốc phòng sao? Tất nhiên là con trai của “sếp” đến phải đón tiếp cẩn thận rồi.
Nó à lên một tiếng ra vẻ đã hiểu và tiếp tục theo anh lên phòng. Phòng của nó và của anh cạnh nhau được nối liền với một cánh cửa bên trong phòng nó. Vừa vào đến phòng ko kịp để ý ko gian nơi đây nó leo lên giường và đánh một giấc. Ngày hôm qua thật là một ngày bận rộn và mệt mỏi.
Đang mơ ngủ nó thấy có cái gì ngứa ngáy ở mũi, đưa tay gạt ra nhưng chỉ được một lát lại có cảm giác khó chịu đó. Sau vài lần như thế nó mới lười biếng mở mắt ra. Đập vào mắt nó là nụ cười tươi rói của anh. Đúng là hết chịu nổi mà, đã làm phiền nó nguyên một đêm qua mà giờ còn chưa sáng đã sang phá giấc ngủ của nó. Bực mình nó nhìn anh hét lên:
– Này, anh có biết mình đang làm phiền người khác ko hả?
Nhìn vẻ mặt tức giận nhưng cũng rất đáng yêu của nó anh đưa hai tay bẹo má nó rồi chậm dãi nói:
– Em nên nhanh chóng vệ sinh rồi cùng anh đến một nơi đảm bảo khi nhìn thấy em sẽ thấy bỏ một ngày ngủ nướng cũng đáng đấy.
Nó hậm hực lấy chăn đắp lên người và ngủ tiếp mặc kệ ai đó đang nói bên tai:
– Em ko đi thì anh đi nhé, đợi anh chụp ảnh mang về thì lúc đó đừng có tiếc đấy.
Bực mình, đã phá giấc ngủ của nó thì chớ, giờ lại còn đứng đó lải nhải như mấy mụ bán cá ngoài chợ vậy. Đằng nào có nằm cũng ko thể ngủ được nữa, nó quyết định dậy và đi xem thử cái nơi mà anh vừa nói.
Phóng ngay vào nhà vệ sinh, sau đó trở ra với một bộ đồ thoáng mát và thoải mái. Nó bây giờ trông giống như một cô nàng cá tính và cực teen hơn là một cô bác sỹ lúc nào cũng trang nghiêm trong chiếc áo blouse trắng. Nhìn nó lúc này chẳng ai nói nó 25 tuổi cả, nó cứ như là một con nhóc 20 hiếu động và nghịch ngợm.
Thân hình ốc tiêu, cộng với cái mặt non choẹt làm ai cũng nghĩ cùng lắm thì nó cũng chỉ mới là sinh viên năm 2 của một trường đại học nào đó. Nhiều lúc nhìn lại nó cũng cảm thấy tủi thân cho chính mình. Nhưng vấn đề này ko bao giờ nằm trong bộ não của nó được quá 5 phút. Tính nó là như thế, cái gì đáng quan tâm thì quan tâm, cái gì ko đáng quan tâm thì tốt nhất vứt nó vào sọt rác cho đỡ đầy bộ nhớ.
Anh dắt tay nó đi trên con đường hướng ra biển, ai đó đã từng nói rằng bình minh trên biển rất đẹp, hôm nay nó muốn được ngắm cảnh đó. Nó chỉ nhớ mang máng là hồi nhỏ ba mẹ cũng đã từng cho nó đi nghỉ ở biển và nó cũng được một thằng nhóc dắt đi xem mặt trời mọc. Hồi đó nó đã bị ba mẹ mắng ột trận vì cái tội trốn người lớn để ọi người phải đi tìm.
Trời vẫn còn khá sớm nhưng nó cũng nhìn thấy có rất nhiều đôi tình nhân cũng đến đây ngắm cảnh bình minh. Hương vị mặn mòi của biển được gió đưa vào mũi nó. Giờ thì nó hiểu tại sao những người sinh ra và lớn lên trên quê hương vùng biển dù có đi đâu cũng vẫn nhớ về mùi vị của biển. Giống như là nó nhớ mùi lúa non, cái mùi đã khắc sâu vào tuổi thơ nó rất nhiều ký ức đẹp vậy.
Nó thấy hơi rùng mình vì cái se lạnh của biển vào sáng sớm, anh đưa tay ôm lấy nó như muốn ủ ấm cho nó vậy. Mặc dù đã được anh khoác thêm một chiếc áo khi rời khỏi khách sạn nhưng nó vẫn chưa quen cái ko khí nơi đây. Đang ở Hà Nội với cái nóng oi bức, vào đây nó lại cảm nhận cái se lạnh của mùa thu. Dù là tắc kè hoa cũng ko thể thích ứng nhanh như vậy được.
Ánh mắt nó hướng ra biển, một vầng sáng bắt đầu nhô lên. Cứ như là biển trả lại ông mặt trời vàng rực cho ban ngày vậy. Một cảnh đẹp mà ko phải lúc nào ra biển cũng được bắt gặp. Bây giờ nó mới hiểu rằng hóa ra anh làm tất cả những việc này là muốn nó được nghỉ ngơi và đi đến những nơi đẹp nhất cùng anh.
Xoay người nó lại anh nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn thật sâu, dưới ánh mặt trời đang dần nhô lên sau một đêm ngon giấc. Ai đó đã tận dụng cơ hội này mà nháy máy ảnh liên tục làm cho nó thật sự xấu hổ. Anh hiểu được ý nó nên đi đến cái người vừa làm nhiệm vụ hết sức “vô duyên” kia xin lại mấy tấm để làm kỷ niệm. Lúc này đây nó thật muốn đào hố mà tự chôn mình.
– Hôm nay anh đưa em đi thăm quan Nha Trang nhé – Anh nói với nói khi hai người vừa từ biển trở về.
– Vâng, em muốn đi tất cả những điểm du lịch ở Nha Trang được ko anh? – Nó lắc lắc tay anh hỏi.
– Tất nhiên là được rồi, bất ngờ dành cho em còn rất nhiều – Anh nói rồi cúi xuống hôn một cái lên má nói lại nói tiếp – Bây giờ chúng ta đi ăn sáng đã nhé.
Nó ngượng ngùng gật đầu rồi bước đi cùng anh.
Trong lúc chờ nó ăn sáng xong anh gọi điện cho anh Thắng mang xe đến cho anh, anh muốn tự mình chở nó đi chứ ko cần tài xế. Những khoảnh khắc ở nơi đây chỉ nên có riêng anh và nó thôi. Anh muốn kỳ nghỉ này sẽ là kỳ nghỉ đáng nhớ nhất của nó và anh.