Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 38
Thanh Tùng là như thế, luôn nhẹ nhàng đến bên nó như một làn gió nhẹ. Làn gió ấy luôn thổi bay đi những muộn phiền trong lòng nó. Cuộc đời này có hắn là bạn có lẽ ông trời đã quá ưu ái nó rồi.
Về nước đã được gần 2 tuần, nó cũng dần bắt tay vào công việc của mình. Theo lời gợi ý của Thanh Tùng nó đã nộp đơn thi tuyển vào bệnh viện do ba hắn làm giám đốc. Nó muốn được làm việc cùng với Thanh Tùng, như thế nó cũng có thể dễ dàng tìm hắn khi cần. Nơi nó làm việc là một bệnh viện thuộc ngành quân đội. Toàn bộ y bác sỹ ở đây hầu như đều có xuất phát điểm giống nhau đó là được đào tạo trong học viện quân y. Nó là một số ít trong những người ngoại lệ. Bảng thành tích nó có được tại Pháp chính là một ưu thế để nó được nhận vào đây.
Thanh Tùng thì khác, mặc dù hắn ko tốt nghiệp ở học viện quân y nhưng hắn tốt nghiệp loại ưu ở đại học y Hà Nội, cũng như nó hắn cũng có một bảng thành tích khá nổi bật tại Pháp. Và có một điều mà hắn hơn nó nữa đó là hiện tại ba hắn đang giữ chức vụ giám đốc bệnh viện nữa.
Công việc của nó đã ổn định, chuyện đáng lo nhất bây giờ là phía Lê Thái vẫn ko có bất cứ một động tĩnh nào. Phiên xử tiếp theo của anh Hải nó cũng có mặt. Mức án đề nghị cho tội danh anh ta mắc phải là 5 năm. Sau phiên tòa, Lê Thái hẹn gặp nó, anh đưa nó đến một quán cafe yên tĩnh. Khi cả hai đã ngồi xuống anh bắt đầu nói:
– Anh đã suy nghĩ rất kỹ đề nghị của em. – Anh ngừng lại nhìn nó thật lâu rồi mới tiếp tục – Nhưng để anh nhận sự giúp đỡ này thì anh có điều kiện.
– Điều kiện gì, anh mau nói đi – Nó gấp gáp hỏi.
Anh nhìn sâu vào mắt nó rồi lấy ra một tờ giấy từ trong chiếc cặp đen:
– Anh muốn em ký vào tờ giấy này.
Nó nhìn chăm chăm tờ giấy, phải , chính xác là bốn chữ to nhất trên trang giấy đập vào mắt nó đó là ” Biên bản vay nợ”
– Anh có cần thiết phải làm như thế này ko?
– Có, anh thấy rất cần thiết.
Nó biết rất khó để anh nhận sự giúp đỡ từ nó nhưng làm thế này có phải là xa cách nhau quá ko? Giữa anh và nó lại còn cần đến cái biên bản ràng buộc nhau như thế ư? Nó nhìn tờ giấy trên bàn cười ko được mà khóc cũng chẳng xong. Nhưng suy cho cùng thì dù thế nào anh cũng đã chấp nhận sự giúp đỡ của nó rồi. Anh bảo nó ký thì nó sẽ ký.
– Nếu anh nói như vậy thì em sẽ ký – Nói rồi nó cầm bút và ko do dự ký ngay một chữ vào phần dành ình đang còn để trống.
Anh nhìn nó và khá hài lòng với quyết định của mình. Anh chấp nhận sự giúp đỡ của nó nhưng anh muốn giữa tiền bạc và tình cảm cần rõ ràng. Ba nó – ông Lê Đức đã đồng ý huy động gần như tất cả những ngân hàng trực thuộc sự quản lý của tập đoàn nhà nó để cho anh vay số tiền còn lại với mức lãi xuất ưu đãi nhất. Tấm chân tình này của nó và gia đình có lẽ dùng cả đời anh cũng ko thể trả hết.
Món nợ giữa tập đoàn và những người lao động đã giải quyết xong, tập đoàn của anh bây giờ chỉ còn lại cái xác ko? Công sức lao động ko ngừng nghỉ của anh gần 10 năm đã mất hết, trên vai anh bây giờ là những món nợ khổng lồ. Anh biết họ giúp đỡ anh, ko đòi hỏi anh khi nào phải trả nhưng anh cũng là một nhà kinh doanh nên anh hiểu họ cũng cần có vốn dự phòng chứ. Dốc hết cho anh rồi họ sẽ lấy gì để xoay vòng vốn. Nghĩ đến vậy anh bắt đầu lao mình vào công việc, anh cần tìm ra lối thoát cho tình hình hiện tại.
Hoàng Lê Hải, chính thức bị tuyên án. Nhờ những nỗ lực hết mình của đoàn luật sư hàng đầu được Thiên Trang mời về từ thành phố HCM, mức án của Lê Hải được giảm xuống còn 3 năm. Cái giá này ko quá đắt nhưng có đủ ột người như Lê Hải tỉnh ngộ? Tập đoàn Lê Nguyễn chính thức đi vào dĩ vãng của giới bất động sản. Trong tay Lê Thái bây giờ ko còn gì cả, anh bắt đầu lại bằng hai bàn tay trắng.
Tuy rằng Lê Hải bị kết án 3 năm nhưng luật pháp luôn có những lỗ hổng mà những người trong cuộc hình như ko ai muốn lấp. Lại là Lê Thái, anh muốn để cho Lê Hải trong đó suy nghĩ lại những gì mình đã mắc phải nhưng anh lại bị chính ba mẹ mình o ép, ko còn cách nào khác anh phải chạy án để Lê Hải ra tù trước thời hạn. Thời gian Lê Hải ngồi trong đó chỉ vẹn vẹn tròn một năm.
Một năm qua, Lê Thái tìm lại vị trí ình trên thương trường. Anh bán công ty nhỏ bên Pháp, về lại Việt Nam gây dựng lại sự nghiệp của mình. Thời gian này thị trường bất động sản khá chững, nhờ những phân tích của chuyên gia kinh tế của Mạnh Quân, anh tìm một hướng mới cho công ty của mình. Với lợi thế là một kiến trúc sư, anh bắt đầu lao vào thiết kế. Công ty anh từ 5 nhân viên giờ đây đã tăng lên đến 12 nhân viên. Bước khởi đầu như thế coi như khá ổn.
**********
Sau một năm ngồi nhà đá bóc lịch, ngày hôm nay Lê Hải chính thức được phóng thích. Cuộc sống bên ngoài đã thay đổi khá nhiều, liệu anh ta có theo kịp hay lại để mình chìm vào những hư vô của một năm về trước.
– Anh xin lỗi đã để em và gia đình chịu khổ vì anh. Anh hứa sẽ làm việc chăm chỉ để cùng em trả hết số nợ này. – Lê Hải nhìn Lê Thái nói.
– Em cũng hi vọng anh sẽ làm được điều đó. – Lê Thái lạnh nhạt trả lời.
Trong thâm tâm anh lúc này ko thể tin vào những gì anh trai mình nói. Ko phải anh ko muốn tin mà lòng tin của anh đã chết rồi. Là do anh ta dồn anh vào bước đường này thôi nên ko thể trách anh được.
– Sắp tới anh định làm gì? – Dù có nói như thế nào thì Lê Hải cũng là anh trai của anh, anh ko thể bỏ mặc được. Lê Thái lên tiếng phá vỡ sự im lặng của hai người.
– Anh sẽ nối lại các quan hệ trước đây và bắt đầu tìm kiếm những đối tác mới. – Lê Hải nhìn ra ngoài của kính trả lời.
– Em sẽ thử tin anh một lần nữa, đừng làm em và ba mẹ thất vọng nữa.
– Em có thể đưa anh đi mua một chiếc điện thoại và một chiếc máy tính được ko? Anh cần nó để làm việc.
Lê Thái đưa Lê Hải đến một trung tân điện máy, anh cũng biết anh trai cần những thứ đó để bắt đầu lại công việc nhưng anh ko ngờ rằng những thứ anh ta chọn đều là những thứ cao cấp nhất. Tại sao anh ta ko hiểu cho anh một điều rằng, để chạy cho anh ra khỏi đó sớm hơn 2 năm anh đã phải mất những gì? Bây giờ anh ko phải đại gia nên chỉ cần chọn một chiếc điện thoại bình thường, một cái máy tính bình thường là được rồi sao phải chọn hàng cao cấp như thế?
Anh ko dám phản bác lại vì sợ Lê Hải suy nghĩ này khác, cắn răng mua cho anh ta một chiếc Macbook và một chiếc điện thoại thế hệ mới nhất. Coi như đó là tất cả những gì anh chuẩn bị cho anh ta, còn có bay được cao hơn, xa hơn hay ko chỉ có thể tùy thuộc vào bản thân của chính anh ta mà thôi.
Sau khi đưa Lê Hải về nhà anh đi tìm nó. Phải nói là thời gian qua anh chỉ lao đầu vào công việc mà quên đi nó. Giờ anh nên sống cho bản thân mình và quan tâm đến nó hơn nữa. Thời gian anh quên đi mình mà sống cho những người thân yêu kết thúc rồi.
– Em có thời gian ko? Anh qua đón em rồi mình đi ăn nhé – Giọng anh ngọt ngào khi gọi điện cho nó.
– Hôm nay em khai trương phòng khám răng hàm mặt, anh ko nhớ sao? – Giọng nó ngạc nhiên nói.
Thời gian làm việc ở bệnh viện với nó là khá rảnh, vì thế nó muốn mở thêm một phòng khám nhỏ mang tên nó để làm những lúc rảnh rỗi. Ở Pháp ngoài học chuyên khoa thần kinh ra nó cũng học hỏi được ko ít kinh nghiệm làm nha khoa, bây giờ lại có sự giúp đỡ của một bác sỹ răng hàm mặt thì tại sao nó lại ko tận dụng cơ hội này cơ chứ. Khi thấy anh hỏi thế nó có hơi buồn, mặc dù biết là anh rất bận nhưng nó mới báo cho anh ngày hôm qua cơ mà, sao anh có thể quên cơ chứ.
– Anh . . . anh xin lỗi em yêu. Hôm nay đi đón anh Hải về có nhiều việc khiến anh phải suy nghĩ mà anh quên mất. Đừng giận anh nhé em. – Lê Thái ngượng ngùng xin lỗi nó.
Đã từ bao giờ anh đã bỏ qua những thứ liên quan đến nó như thế này, công việc bề bộn, rồi lại còn phải quan tâm đến người anh trai. Mọi thời gian của anh dành cho nó dường như ko có. Thế nhưng nó ko hề giận anh mà ngược lại lúc nào cũng quan tâm anh theo cách riêng của nó. Hôm nay anh phải hâm nóng lại tình yêu của anh và nó mới được. Thế là một kế hoạch được lập ra.
Anh gọi điện đến một shop hoa mà anh đã quen từ lâu, đặt một lẵng hoa đẹp nhất gửi đến phòng khám của nó với một hàng chữ chúc mừng thật nổi bật. Phòng khám được đặt ngay tại nhà riêng của nó nằm ngay cạnh hồ tây. Thể theo đúng nguyện vọng của nó anh đã tự tay thiết kế căn biệt thự này dành tặng cho nó. Căn nhà chỉ mới được hoàn thành cách đây hai tháng và giờ nó chính là trụ sở làm việc ngoài giờ của nó.
Tiếp theo anh gọi điện đến Paris Deli đặt chỗ ột bữa tối lãng mạn mang tên tình yêu mà anh dành cho nó. Đảm bảo nó sẽ bất ngờ mà ko nói lên lời. Hài lòng với kế hoạch mà mình đã đặt ra, anh thay quần áo rồi lái xe đến cổng viện chờ nó.
Vừa nhìn thấy bóng nó bước ra anh đã nhanh chóng chạy lại.
– Nhìn em có vẻ mệt mỏi nhỉ? – Anh hỏi nó.
– Sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh nói là anh bận sao? – Nó ngạc nhiên hỏi lại.
– Ừ, đúng là anh rất bận nhưng làm sao anh có thể vắng mặt khi người cắt băng cho phòng khám mới của em yêu là anh.- Anh nháy mắt với nó.
– Ai cho anh cắt băng chứ, chỉ có em và chị Hà được làm điều đó thôi. – Nó quay mặt đi ko nhìn anh.
– Thế thì anh thay mặt em cắt băng cũng được mà, dù sao thì của em cũng là của anh mà. Đúng ko nào? – Ánh mắt ko thể gian hơn anh nhìn nó.
– Này, em nói cho anh biết nhé. Của anh là của em còn của em thì chỉ là của riêng em thôi. – Nó cũng bắt đầu ương bướng.
– Thôi được rồi, của ai cũng được. Bây giờ em nên vào xe ngay nếu ko muốn gây sự chú ý ở cổng viện nữa.
Anh vừa dứt câu nói nó liền đưa mắt liếc nhìn xung quanh, đúng là đang có rất nhiều con mắt tò mò đang hướng về phía nó. Ngày mai nó lại khó mà sống được với sự truy sát của mấy chị cùng khoa đây.
– Tại sao họ lại cứ nhìn chúng ta như thế nhi? – Khi lên xe rồi nó mới bắt đầu đem hết thắc mắc của mình ra hỏi anh.
– Em ko biết vì sao thật ư. Vậy để anh nói cho em biết nhé. – Nâng khóe miệng lên anh nở một nụ cười thật đẹp rồi nhìn nó giảng giải – Em ko thấy anh rất đẹp trai và thu hút mọi ánh nhìn hay sao, họ là đang nhìn vẻ đẹp của anh đấy.
Ôi trời, nó đến ngã mất khi nghe câu nói này. Ở đâu mà lại xuất hiện thêm một tên tự sướng thế này cơ chứ. Ở nhà nó phải nghe ko dưới 10 lần câu này mỗi ngày của anh Mạnh Quân rồi, thế mà giờ lại phải nghe thêm cái người đang ngồi cạnh đây tự khen bản thân mình. Thế giới này chắc đang đảo lộn rồi đây. Ông trời nên chuyển giới cho họ thành con gái hết đi.
– Có phải anh đang ghen tị vì em chưa bao giờ khen anh đẹp trai nên mới thế ko? Thôi được rồi, hôm nay vì chữa bệnh cho anh nên em sẽ khen anh một câu là được chứ gì – Nó nhìn anh vẻ ngây thơ.
Hai người cứ vừa chọc qua chọc lại như thế chẳng để ý đã về đến nhà từ khi nào. Hiện giờ thì nó vẫn đang ở với ba mẹ vì vợ chồng anh Quân đang đi nghỉ tuần trăng mật ở Châu Âu. Có lẽ sắp tới nó sẽ chuyển sang ở tại nhà riêng cũng như phòng khám của nó. Mở cửa xe cho nó bước ra, anh hiểu nó cần chuẩn bị ột buổi khai trương phòng khám. Ghé vào tai nó anh thì thầm:
– Em chuẩn bị thật đẹp vào nhé, tối nay anh có một bất ngờ dành cho em. Giờ anh đi chuẩn bị lát nữa sẽ qua đón em nhé. – Anh nói xong thì chạy vào xe lái đi mất để lại nó với vẻ mặt ngạc nhiên.
Câu cuối cùng anh nói rất nhỏ khiến mặt nó ủng đỏ: “Tối nay em nhất định phải mặc váy đấy, nếu ko đến đó họ ko cho em vào thì em ráng chịu”. Khi hiểu được hết câu nói thì anh đã chạy biến đi đằng nào mất rồi, nó đứng giậm chân tại chỗ miệng rít lên: ” Hoàng Lê Thái, tối nay anh chết chắc rồi”.
hôn nồng nàn đầy yêu thương.
Khi hoàng hôn tắt hẳn nó mới cùng anh lưu luyến rời khỏi đó, anh nói rằng sau này mỗi ngày anh sẽ đưa nó đến đây ngắm hoàng hôn. Đó có phải một lời hứa cho tương lai trọn đời bên nhau của anh và nó ko nhỉ? Và lời hứa đó của anh sau này anh có còn nhớ hay ko?
Anh đưa nó đến Paris Deli – nơi mà anh đã đặt sẵn với những món ăn truyền thống của nước Pháp. Đúng như anh dự đoán, nó ngạc nhiên đến độ ko nói lên được lời nào. Đã hơn một năm qua nó ko hề thưởng thức một món ăn nào của nước Pháp. Hôm nay anh làm nó nhớ đến một nước Pháp mà nó cất giấu trong tim, một đất nước với rất nhiều người mà nó yêu mến kính trọng đang sinh sống. Ko biết lúc này họ có nhớ đến nó khi nó vẫn đang nhớ đến họ hay ko?
Một bàn ăn với khăn trải bàn trắng tinh, một lọ hoa hồng với chỉ đúng 20 bông, nến và rượu vang – thứ rượu mà anh và nó cùng say mê khi cùng nhau đặt chân đến những vườn nho trải dài tít tắp của vùng Bordeaux. Vùng này nằm sát bờ Đại Tây Dương với sản phẩm chính là rượu vang đỏ.
Những hồi ức kết thúc khi những người bồi bàn mang lên những món ăn đặc biệt của người Pháp. Anh nhìn nó khẽ nói:
– Buổi tối của cô bé lọ lem cùng chàng hoàng tử bắt đầu.