Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 22
– Này Thái, qua đây kể cho tớ nghe xem hôm nay cô nhóc ấy làm gì để tiếp cận cậu?- Thanh Tùng vừa thấy Lê Thái bước vào nhà thì lên tiếng gọi.
Anh tủm tỉm cười, đi về phía Thanh Tùng.
– Xem ra cô nhóc ấy vẫn còn nhút nhát lắm. Tớ vừa nói là có người yêu ở đây thì cô ấy đã muốn rút lui rồi.
– Thế cậu định làm gì tiếp theo? – Thanh Tùng lại hỏi.
Trầm ngâm một lát anh trả lời:
– Có lẽ tớ ko thể kéo dài thêm thời gian được nữa. Thời hạn mẹ tớ cho đã sắp hết, tớ phải nhanh chóng chinh phục được Tuệ Minh thôi.
– Cậu cần gì phải tốn công sức nữa, cô nhóc ấy đã yêu cậu rồi còn gì.
– Ừ, có lẽ ngày mai tớ sẽ cho cô ấy biết tớ là ai.
Anh ko muốn thổ lộ với nó sớm như thế nhưng thật sự anh ko thể kéo dài thêm thời gian được nữa. Mấy ngày nay mẹ anh đều gọi điện thúc giục anh về nước cưới vợ. Anh ko thể làm khác được, dù gì năm nay anh cũng 30 rồi.
Thanh Tùng hiểu được tâm sự của anh nên vỗ vỗ vai anh động viên:
– Cố gắng lên, nhất định cậu sẽ hạnh phúc.
**********
Buổi sáng mùa đông thật lạnh, nó muốn ngủ thêm một chút nữa nhưng lại ko thể, ngày hôm nay nó có một ca mổ cực kỳ quan trọng. Nó ko muốn bỏ qua một bài học nào của giáo sư Phillip. Theo ông suốt 3 năm qua, ông cũng là người đỡ đầu cho nó trong cái bệnh viện này. Nó là một học trò cưng của ông nên nó cũng ko muốn làm ông thất vọng.
Vệ sinh cá nhân xong nó lao vào bếp làm đồ ăn sáng. Tối qua My về muộn nên nó cũng ko muốn đánh thức con bạn dậy sớm.
Sau khi đã no bụng nó thay quần áo để đến viện. Vừa mở cửa ra nó suýt nữa thì té ngã, đập vào mắt nó là một chàng trai ôm một bó hồng đỏ thắm. Bó hồng đó cũng vừa chẵn 20 bông. Hết nhìn bó hồng lại nhìn chàng trai, nó ko hiểu mới sáng sớm anh đã ôm hoa đến nhà nó làm gì. Thắc mắc ngày một lớn nó cất tiếng hỏi:
– Sao anh lại đến nhà em sớm như thế?
Lê Thái nhìn nó mỉm cười đáp:
– Hôm nay cửa hàng hoa nghỉ, anh ko thể nhờ họ mang hoa đến vào mỗi buổi sáng như mọi ngày nữa nên hôm nay anh chính là người đưa hoa.
Vẫn chưa hết ngạc nhiên nó hết nhìn Lê Thái rồi lại nhìn bó hoa:
– Theo . . . Theo như anh nói thì . . . . thì hoa mọi hôm đều là anh gửi? – Nó lắp bắp mãi mới có thể nói hết câu.
Anh nhìn nó gật đầu xác nhận:
– Đúng vậy.
Nếu ko phải tay nó đang giữ cánh cửa thì nó đã ngã nhào ra đất rồi. Hoa là của anh ấy, thế còn những tin nhắn cũng là của anh ấy sao? Một ý nghĩ vừa chạy qua đầu, nó lại nhìn anh đầy ngờ vực:
– Còn . . . còn những . . .những tin nhắn . . .thì sao?
Nụ cười anh ngày càng tươi, nhìn nó buông hai từ khẳng định:
– Là anh.
Đời nó sao lại gặp phải những lúc như thế này chứ, bất ngờ, đúng là bất ngờ thật. Liệu anh ấy còn điều gì giấu nó nữa ko đây?
– Vậy ý anh là gì? – Sau khi lấy lại được tinh thần nó hỏi lại anh.
– Em cũng biết một người con trai tặng 20 bông hồng cho người con gái có ý nghĩa gì chứ? – Anh cố nén cười hỏi nó.
– Không . . . tôi ko biết.
Bối rối quá nó ko biết trả lời sao. Chẳng lẽ lại thừa nhận là mình đã từng tra mạng xem ý nghĩa sao? Ko thể được làm như thế thật là mất mặt.
– Nếu ko biết thì anh cũng đã viết trên thiệp rồi, em làm ơn nhận lấy hoa của em đi, tay tôi rất mỏi rồi. – Nói rồi anh đưa bó hoa vào tay nó.
Nó nên làm gì với bó hoa này đây? Nhận hay ném bỏ? Cả hai đều ko được, thế thì phải làm thế nào chứ?
Lê Thái biết nó đang xấu hổ nên cũng ko trêu nó nữa. Anh nghiêng người nói với nó:
– Nhanh lên anh đưa em đến viện ko thì muộn mất.
Nhìn đồng hồ nó vội vàng đi theo anh:
– Em muộn mất rồi, anh trở em đi một đoạn nhé?
Anh đưa nó đến bệnh viện nơi nó làm việc, sáng nay nó có một ca phẫu thuật chọc hút nội sọ. Thực chất thì đây ko phải là một ca phẫu thuật khó nhưng có rất nhiều tình huống có thể sảy ra vậy nên nó cũng nên có mặt từ sớm để chuẩn bị.
Tâm trạng nó hiện giờ vẫn chưa thật ổn định. Nó ko biết sau này sẽ đối mắt với Lê Thái thế nào. Sự việc sảy ra sáng nay thật sự quá bất ngờ với nó. Đột nhiên nữ y tá Nornan gọi nó:
– Tuệ Minh, giáo sư đang chờ cháu trong phòng để bàn về cách thức làm phẫu thuật cho bệnh nhân này đấy.
– Vâng, cháu đến ngay đây. – Nó trả lời và lắc đầu để đưa cái hình ảnh lúc sáng ra khỏi đầu.
Lúc này nó cần tập trung vào công việc nếu ko thì nó có thể giết chết một người bệnh bất cứ lúc nào. Tâm trạng riêng tư của nó ko thể ảnh hưởng đến sự làm việc của cả một ekip được.
Nhìn vị giáo sư già ở trước mặt nó lên tiếng:
– Chúng ta sẽ tiến hành theo trình tự. Đầu tiên sẽ là chọc hút khối máu tụ dưới màng cứng để giảm áp lực nội sọ. Sau đó cần phải cắt bỏ khối dị tật nhỏ của anh chàng này. Vậy chúng ta có thể bắt đầu được chưa?
Đưa mắt nhìn anh chàng bác sỹ gây mê nhận được cái gật đầu của anh:
– Tất cả đã sắn sàng cô đồng nghiệp đáng mến của tôi ạ.
Nó đưa tay rạch một đường dài dứt khoát trên vùng đầu của bệnh nhân, ngay sau đó giáo sư Phillip luồn một ống dẫn lưu vào trong sọ não bệnh nhân. Máu dồn vào trong ống , khối máu tụ dưới màng cứng cuối cùng cũng xẹp đi. Một vết rách cực nhỏ đã được hàn lại. Việc còn lại là giải quyết cái dị tật nhỏ ở mạch.
Que dò của máy neuronavigator tiến từng milimet một. Trên màn hình máy hiện ra các mạch máu như những nhánh sông ngầm trong não bộ. Cuộc du hành vào vùng não bộ của con người tính đến lúc này đều diễn ra vô cùng thuận lợi. Từng chút một que dò đang dần đi đến cái đích cuối cùng. Cả căn phòng im lặng như nghe thấy cả tiếng mồ hôi rơi trên trán từng người.
– Tôi nghĩ là chúng ta ko còn xa đích nữa đâu?- Giáo sư Phillip vừa xoay càng máy vừa nói.
Bác sỹ gây mê vừa nghiêng người vừa tăng lưu lượng ôxy lên.
– Anh thấy có vấn đề gì à? – Tuệ Minh xoay người hỏi bác sỹ gây mê.
– Độ bão hòa hạ, cho tôi vài phút nữa rồi hãy tiếp tục.
Nữ y tá tiến lại gần kiểm tra ống dẫn khí và lưu lượng dịch truyền bệnh nhân:
– Tất cả đều ổn – Chị lên tiếng
– Tôi có thể tiếp tục được chứ? – Giáo sư Phillip lên tiếng hỏi.
– Anh có thể tiến hành nhanh một chút được ko? Bệnh nhân đang có dấu hiệu yếu dần. – Bác sỹ gây mê nhìn vào màn hình máy điện tim nói.
Công việc của mỗi người lại về vị trí cũ. Ca phẫu thuật sẽ cứ thế tiền hành cho đến khi cắt bỏ được khối dị tật đó nhưng có những dị tật mà con người phải chấp nhận sống chung với nó như hình với bóng ko thể tách rời. Bệnh nhân này là một điển hình như thế.
Khi que dò còn chưa chạm đến cái đích cần đến thì một tiếng bíp chói tai đánh thức cả ekip. Máy điện tim đang báo cho họ biết nhịp tim của người này đang rất bất ổn.
– Tôi từ bỏ việc cắt bỏ dị tật này, anh chàng này phải sống với cái dị tật này suốt đời thôi. Nhưng chúng ta có thể tiến hành chích sinh thiết. – Giáo sư Phillip nói
Nhịp tim của bệnh nhân đã trở lại bình thường, ekip lại tiếp tục tiến hành chích sinh thiết. Công việc đang diễn ra thuận lợi thì một tiếng bip chói tai lại vang lên.
– Từ bỏ việc chích sinh thiết, nó quá nguy hiểm cho bệnh nhân này – Tuệ Minh lên tiếng
– Lần này thì anh ta nguy thật rồi. – Nữ y tá lên tiếng trên tay đã cầm sẵn máy sốc điện.
Thêm một tiếng bip nữa vang lên, bác sỹ gây mê nhìn vào màn hình nhịp tim của anh ta đã ở mức nguy hiểm. Tuệ Minh đi đến giật lấy máy sốc điện ở tay người y tá cọ cọ vào nhau hai cái rồi đặt lên ngực bệnh nhân.