Đọc truyện Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh – Chương 24
Đi dạo chợ một vòng, Lâm Lam chọn vài thứ mà ông bà nội thích ăn, sau đó đi tới tiệm thuốc mua một chút thuốc bổ và thuốc trị ho khan rồi mới về nhà. Tối qua Lâm Lam luôn nghe thấy tiếng ho khan của Lâm Quốc Vinh truyền tới từ căn phòng bên cạnh, buổi sáng hỏi ông, ông chỉ nói là mấy ngày trước bị cảm, trong nhà không có thuốc cảm nên kéo tới bây giờ.
Về đến nhà, Lâm Lam đặt đồ trong tay xuống, rót một chén nước ấm rồi cầm thuốc trị ho khan, đi tới chỗ bãi đất trống mà Lâm Quốc Vinh đang phơi nắng, ngồi xổm xuống trước mặt ông, nói: “Ông nội, đây là thuốc trị ho khan cháu mới vừa mua, ông uống trước mấy viên được không? Ông đã già mà còn ho khan như vậy thì sẽ hư phổi đó.” Nói xong, lấy mấy viên thuốc trong hộp thuốc ra đưa tới trước mặt Lâm Quốc Vinh.
Lâm Quốc Vinh cười ha hả nhận lấy thuốc trong tay cô rồi bỏ vào miệng, tay vẫn run rẩy. Lâm Lam đưa nước tới bên miệng Lâm Quốc Vinh để ông nuốt thuốc xuống, nhưng không vội đứng lên.
“Ông nội, sau này bị bệnh nhất định phải nhớ uống thuốc, nếu kéo dài thì bệnh sẽ nặng, lúc đó làm sao bây giờ?” Lâm Lam nhìn Lâm Quốc Vinh, trong lòng rất khó chịu, đau lòng, vuốt nhẹ vết nhăn trên mặt Lâm Quốc Vinh. Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm sần sùi, nhìn mặt không có chút thịt nào, trong mắt càng thêm đau lòng, nói: “Ông nội, Lam Lam chưa từng chăm sóc ông bà thật tốt!”
Tay Lâm Quốc Vinh run run cầm tay của Lâm Lam đang đặt trên mặt mình, nói: “Lam Lam, ông nội già rồi, có một số bệnh không phải chăm sóc tốt là có thể không có, ông nội biết trong lòng Lam Lam lo lắng cho ông và bà nội, ông nội đều biết.”
Lâm Lam ngẩng đầu nhìn Lâm Quốc Vinh, ánh mặt trời chiếu trên người ông khiến Lâm Lam cảm thấy ông rất bình thản, Lâm Lam đứng lên, nói: “Ông nội, cháu đi nấu ăn đây, nấu xong sẽ gọi ông!”
Trên mặt Lâm Quốc Vinh vẫn còn ý cười, nhìn Lâm Lam, vẫy tay nói: “Đi đi, đi đi.”
Lâm Lam thấy Thiện Ngọc Lan cầm quả ớt ném vào trong nồi khoai sọ mình đang xào, nói: “Bà nội, ông bà đã lớn tuổi, sau này nên ít ăn ớt, ăn nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.”
“Cùng ông nội cháu ăn ớt cả đời rồi, giờ không ăn nữa thật đúng là không quen.” Thiện Ngọc Lan vừa cắt rau vừa nói.
“Bà nội, sau này ăn ít đi là được rồi. Đúng rồi, bà nội, sau này ông nội bị bệnh nhất định phải nhớ mua thuốc cho ông, không được kéo dài giống như vậy nữa, sẽ kéo thêm bệnh khác tới.”
“Ừ, bệnh của ông nội cháu. . . . . . Lam Lam, cháu nên đổ nước vào đi, bằng không khoai sọ sẽ cháy xém đó!” Thiện Ngọc Lan đặt dao trong tay xuống, múc một muôi nước đưa cho Lâm Lam.
Lâm Lam nhận lấy muôi Thiện Ngọc Lan đưa tới, vẫn đưa lưng về phía bà, cô không nhìn thấy tình cảm cố nén trong mắt Thiện Ngọc Lan khi bà nói những lời đó, cô cũng bỏ qua câu nói Thiện Ngọc Lan chưa nói xong.
“Dạ, bà nội, bà cắt rau xong rồi thì đi ra nói chuyện với ông nội đi, phơi nắng đi, một mình cháu nấu là được rồi.” Lâm Lam biết bà đứng ở chỗ này nữa thì không biết mình nấu lúc nào mới xong, mặc kệ thế nào cô cũng hi vọng lúc mình còn ở đây thì sẽ không để lại bất kỳ tiếc nuối gì với hai ông bà quan trọng nhất đối với mình.
Dùng chiếc đũa đâm một miếng khoai sọ trong nồi, Lâm Lam vẫn chưa chắc chắn nên gắp một miếng lên để mình thử, xác định đã mềm rồi mới cho gia vị vào, sau đó múc vào chén.
Lúc nãy Lâm Quốc Vinh cười với cô, Lâm Lam thấy ông nội thật sự đã già rồi, trước kia lúc những người bạn của ông rụng răng, Lâm Quốc Vinh luôn luôn sẽ khoe khoang trước mặt Lâm Lam là răng ông rất cứng, bây giờ cũng chỉ còn lại vài cái răng mà thôi.
Lâm Lam biết Lâm Quốc Vinh rất thích ăn khoai sọ, sợ quá cứng ông lại không ăn được.
Bóc một nắm hành lá ở trong chén bên cạnh rắc lên trên nồi khoai sọ, Lâm Lam biết đời này của Lâm Quốc Vinh không thể thiếu hành lá, ngay cả chuyện cô thích ăn hành lá là bị ảnh hưởng của ông!
Lâm Lam dùng cái muôi múc lên một ít nước canh sau đó thổi nhẹ, nếm thử một ngụm, hài lòng cười gật đầu, cuối cùng đổ nước sôi vào rau và mì trong tô, ông bà nội lớn tuổi chỉ thích ăn những món dễ làm dễ ăn.
Cởi tạp dề xuống, chuyển canh lên phòng khách, nhìn một bàn đồ ăn, Lâm Lam cười hài lòng, đi ra phía ngoài.
“Ông nội, bà nội, ăn cơm!” Nói đến đây thì Lâm Lam đã chạy tới trước mặt ông bà nội, cô khom người đỡ Lâm Quốc Vinh đứng dậy, đi từng bước từng bước cẩn thận. Tay đặt trên quần áo của Lâm Quốc Vinh, khí nóng truyền vào bàn tay, đó là hơi ấm bị ánh mặt trời chiếu vào lưu lại, Lâm Lam cảm thấy rất ấm.
“Ông nội, hôm nay cháu nấu một vài món ông và bà nội thích ăn, hôm nay ông và bà nội nhất định phải ăn nhiều một chút đó!” Lâm Lam đỡ Lâm Quốc Vinh, làm dáng vẻ làm nũng khi còn bé, nói.
Lâm Quốc Vinh vui vẻ gật đầu, bước chân run rẩy. Ông nhớ khi Lâm Lam còn bé luôn sẽ cầm bài thi chạy đến bên cạnh ông, nói với ông: “Ông nội, xem cháu thi tốt chưa nè! Ông nội, có phải nên khích lệ cháu không nè! Lần sau cháu thi sẽ có thành tích tốt hơn!” Lâm Quốc Vinh nhớ lúc đó Lâm Lam chỉ cao đến thắt lưng của mình, ông luôn nắm tay cháu gái dẫn đi tới tiệm tạp hóa gần đây rồi mua kẹo cho cháu gái ăn, ông còn nhớ cháu gái thích ăn kẹo que nhất, đủ màu. Nhưng chỉ thoáng một cái, Lâm Lam cũng đã lớn như vậy, thế mà ông lại già, muốn đi một chút cũng phải có người đỡ.
Lâm Lam nhớ khi cô còn bé luôn thích nắm tay của ông nội đi tới tiệm tạp hóa gần đây mua kẹo ăn, cô còn nhớ cô thích ăn kẹo que nhất, kẹo que trong suốt lại có nhiều màu khác nhau, mỗi một viên kẹo que đều có một màu, phía dưới là một cây tre nhỏ đã được vót, Lâm Lam nhớ mình thích nhất là nếm từng viên một rồi mới ăn. Cô luôn cầm một viên kẹo que sau đó nói với ông nội: “Ông nội, hôm nay cháu sẽ ăn hết kẹo màu này trước, chờ lần sau cháu lại thi có thành tích tốt, ông lại mua cho cháu kẹo màu này nha!”
“Thật muốn ăn lại kẹo que khi còn bé thường ăn, tiếc là bây giờ không mua được rồi!” Lâm Lam bất tri bất giác nói ra.
Lâm Quốc Vinh nghe Lâm Lam nói như vậy đột nhiên dừng bước, đưa tay sờ đầu Lâm Lam, nói: “Lam Lam đã lớn như vậy mà còn nhớ đến kẹo que sao, bà nội Lam Lam nói xem có phải Lam Lam vẫn giống như đứa bé không?”
Thiện Ngọc Lan đi bên cạnh Lâm Lam, cười hiền lành, nếp nhăn trên mặt rất sâu hiện đầy trên mặt bà: “Đúng vậy, Lam Lam ở trong mắt bà vẫn là một đứa bé! Tối hôm qua không phải quấn quit muốn ngủ với bà sao?”
“Ai nói, ông và bà nội không biết đó thôi, cháu. . . . . .” Nói tới đây Lâm Lam đột nhiên khép chặt miệng.
“Sao lại không khoe với ông nội tiếp hả?” Lâm Quốc Vinh đợi một hồi không thấy Lâm Lam nói tiếp, bèn nói.
“Cháu cũng sắp 30 tuổi, sao còn nhỏ chứ!” Lâm Lam cười để che giấu cảm xúc của chính mình, câu “Cháu sắp làm mẹ rồi!” Nhưng cuối cùng lại không có nói ra.
“Đúng vậy, Lam Lam là người lớn rồi, vậy lúc nào thì sinh một thằng nhóc mập mạp cho chúng ta ôm đây, đến lúc đó bà và ông nội cháu sẽ không lại nói Lam Lam là con nít nữa!” Thiện Ngọc Lan không biết những suy nghĩ lúc này trong lòng Lâm Lam, nửa đùa nửa thật nói.
Lâm Lam nghe xong, dừng bước, quay đầu làm nũng gọi Thiện Ngọc Lan: “Bà nội!”
“Được, được, bà nội không nói! Nhưng Lam Lam sẽ phải có một ngày như vậy đó!”
Trong tiếng cười của Thiện Ngọc Lan, Lâm Lam chỉ im lặng, cúi đầu đi từng bước từng bước cùng với Lâm Quốc Vinh. Cô không phải không muốn nói cho ông bà biết là mình đã mang thai, nhưng thân phận bây giờ của cô, nói ra rồi thì ngộ nhỡ có một ngày ông bà biết cô không phải lấy Tô Ngọ Dương mà là lấy Bạch Nham, mà còn lại ly hôn, ông bà sẽ lo lắng cho cô như thế nào đây? Lâm Lam thật sự không đành lòng nhìn một ngày như thế, cô thà rằng chờ cuộc sống của mình ổn định rồi mới nói tất cả mọi chuyện cho ông bà biết. Làm như vậy là lựa chọn tốt nhất. Lâm Lam nghĩ, đến lúc đó, có lẽ mình đã sinh con rồi, có lẽ tất cả đã tốt rồi, mà ông và bà nội nhìn thấy cháu ngoại của mình nhất định là rất vui mừng.
“Ông nội nếm thử khoai sọ này đi, cháu nấu sắp thành cháo rồi!” Lâm Lam cẩn thận gắp một miếng khoai sọ bỏ vào chén của Lâm Quốc Vinh, Lâm Quốc Vinh uống một hớp rượu xong, cầm đũa lên muốn gắp khoai sọ trong chén lên, bất đắc dĩ, tay vẫn run run, làm thế nào cũng không gắp lên được.
Lâm Lam nhìn Lâm Quốc Vinh gắp khoai sọ bỏ vào cái thìa bên cạnh, nói: “Ông nội, gần đây cháu thấy tay ông luôn luôn run run, sao vậy? Có phải chỗ nào trong cơ thể khó chịu không?”
Lâm Quốc Vinh cầm thìa lên cắn một cái nói: “Lớn tuổi rồi nên khó tránh khỏi chân tay vụng về.”
Lâm Lam chỉ lo lắng nhìn Lâm Quốc Vinh.
“Lam Lam, ông nội cháu chỉ là lớn tuổi, không có sức lực, không có gì đâu!” Thiện Ngọc Lan nói.
“Ông nội, lúc nãy cháu có mua chút thuốc bổ, lát nữa ông uống mấy viên đi.”
Mặc dù trong lòng cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng vẫn ăn xong một bữa cơm yên bình và ấm áp.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào từ ngoài cửa sổ, Lâm Lam đang trong chăn vươn tay ra duỗi thẳng cái lưng mỏi, bên cạnh không còn Thiện Ngọc Lan vì bà đã thức dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô và ông nội.
Thả tay xuống Lâm Lam lẳng lặng nằm trên giường nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào người luôn ấm áp, Lâm Lam nhớ khi cô còn bé thì mình thích nhất là mùa đông nằm lười trên giường, cảm nhận ánh mặt trời chiếu vào người mang tới cảm giác ấm áp.
Buột tóc lại, đứng lên, Lâm Lam có chút lưu luyến không rời, tỉ mỉ nhìn khắp phòng lại một lần. Thấm thoát về nhà đã một tuần, ngày hôm qua Thiện Ngọc Lan nói Lâm Lam về lại nhà chồng, nói cứ ở đây hoài thì nhà chồng sẽ nói này nói nọ. Mặc dù còn muốn sống tiếp ở đây, nhưng Thiện Ngọc Lan nói đúng, nếu cô lại ở lại sợ ông bà nội sẽ nghi ngờ, bất đắc dĩ, lắc đầu một cái.
Cuối cùng vẫn phải rời khỏi, chỉ là có chút không bỏ được, cũng có chút lo lắng.
“Lam Lam, cháu dậy rồi à, bà đang định gọi cháu dậy đây! Hôm nay bà đặc biệt nấu chè trứng gà cho cháu, nguội rồi thì sẽ ăn không ngon nữa đâu.” Lâm Lam vừa mới mặc quần áo xong thì Thiện Ngọc Lan đi vào.
“Dạ, bà nội, lần này cháu trở về không biết lúc nào mới có thể trở về nữa, nếu bà và ông nội có chuyện gì thì gọi điện cho cháu.” Nói xong, Lâm Lam nhanh chóng viết ra số điện thoại của mình lên giấy rồi dán ngay đầu giường của ông bà nói: “Cháu dán ở đây, nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện cho cháu đó! Bà nội, sau này cháu không ở đây, ông bà cần phải chăm sóc bản thân mình! Thời tiết sắp chuyển lạnh rồi, bà và ông nội nhớ phải mặc nhiều quần áo! Còn nữa, ngày hôm qua cháu mua áo khoác lông nhớ lúc trời lạnh nhất định phải mặc, đừng để trong tủ không nỡ lấy ra mặc!”
“Cháu yên tâm về nhà chồng đi, bà và ông nội cháu đều biết rồi! Cháu về nhà chồng rồi cũng phải thật tốt đó, gặp chuyện gì thì cũng phải nhẫn nại một chút!” Thiện Ngọc Lan nghe Lâm Lam nói một hơi, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Chỉ cần ông bà tốt, cháu ở nhà chồng cũng sẽ cảm thấy tốt. Bà nội, cháu. . . . . .”
“Hả, còn gì muốn nói sao?” Thiện Ngọc Lan nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu qua lưng Lâm Lam vào đây, một vùng màu trắng, nhưng mặt của Lâm Lam mờ mờ có chút không nhìn thấy rõ.
“Không có gì, tất cả chỉ cần ông bà tốt là được rồi.” Lâm Lam chỉnh lại quần áo, cười nói với Thiện Ngọc Lan.
“Nhanh ra ăn chè trứng gà đi, nguội rồi thì mùi vị khác đó.” Nói xong, Thiện Ngọc Lan xoay người đi xuống lầu.
“Lần này cháu phải đi tới một nơi rất xa, ông bà nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe!” Lâm Lam xoay người, hướng về phía mặt trời ngoài cửa sổ nói.