Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Chương 38


Đọc truyện Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường – Chương 38

Nó nhìn hai vợ chồng, rồi không hiểu sao
lại cúi xuống nói chuyện với thằng bé thật dịu dàng, điều mà nó chưa
từng làm trước đây bao giờ.

-Bin xem, cô Linh đâu phải mẹ Bin đâu thấy chưa. Nhưng mà nếu Bin ngoan mai mốt cô Linh lại đến chơi với Bin nữa nha.

-Không đúng, cô là mẹ con, cô là mẹ con mà.

Thằng bé nắm chặt lấy tay nó khiến nó không có cách nào từ chối được, ông bà nội có nói mấy cũng không chịu buông ra.

Nó đành phải tìm cách nói tránh.

-Bin ngoan, hôm nay cô Linh bị ốm không đưa Bin đi được, khi nào hết bệnh cô Linh sẽ đến chơi với Bin chịu chưa?

Thằng bé đặt bàn tay nhỏ xíu của mình lên trán mình, rồi lại đặt lên trán nó, lúc này mới chịu tin.

Cu Bin leo xuống ghế rồi ôm chiếc cặp của mình ngồi xuống buồn thiu.

-Bin biết cô không phải là mẹ Bin, vì mẹ Bin thương Bin lắm. Nhưng Bin thích cô lắm, ngày mai cô lại đến chơi với Bin được không?

Nghe thằng
bé nói mà nó muốn rơi nước mắt, rõ ràng thằng bé rất cô đơn trong ngôi
nhà rộng lớn này. Ngay cả mẹ còn không biết thì thật sự quá đáng thương
rồi.

Nó chỉ biết gật đầu thay cho câu trả lời, nó thật sự rất
muốn biết mọi chuyện về cu Bin, đơn giản có lẽ vì cảm thông với thằng bé bởi nó cũng từng thiếu thốn tình thương của ba mẹ mình.

Đợi chồng đưa cu Bin đi học, bà vợ nghẹn ngào lấy tay lau vài giọt nước mắt trên mặt.

Còn nó thì nhìn bà chờ đợi, hi vọng có thể hiểu phần nào hoàn cảnh của đứa
bé đáng thương này. Thế nhưng bà không muốn kể chuyện gia đình mình cho
người khác biết nên nó cũng không dám hỏi.

Nó chỉ biết rằng thằng bé ở với ông bà từ nhỏ đến lớn, ngôi nhà rộng lớn chỉ có ba người, vả
lại hai ông bà đều đã lớn tuổi nên thằng bé buồn lắm, suốt ngày chỉ biết lủi thủi với đống tranh ảnh của mình. Nó thương thằng bé bởi bất hạnh
nhất trong cuộc đời là thiếu vắng tình thương của ba mẹ, nó cũng là

người rơi vào hoàn cảnh này nên rất dễ cảm thông với thằng bé.

-Còn cháu, cháu bao nhiêu tuổi, học ở đâu? Sao lại để ngất ngoài đường như thế?

Bà vợ cũng không biết tại sao ngay từ lần đầu gặp gỡ đã cảm thấy quý mến
cô bé này, mặc dù nó là người kiệm lời lại không dẻo miệng ngọt ngào như người khác được.

-Con đang học lớp 11, lúc tối đang đi ngoài đường mệt quá nên con ngất luôn chứ con cũng chẳng biết tại sao nữa.

-Thế ba mẹ con làm gì? Đi cả đêm không về chắc gia đình con lo lắng lắm?

Nghe bà hỏi nó chỉ mỉm cười chua chát. Cho dù nó có qua đêm ở đâu cả tháng
trời cũng chẳng ai quan tâm đến đừng nói là mới chỉ có một đêm, căn bản
là nó không có ba mẹ như người khác.

-Con không có ba mẹ.

Rồi với giọng buồn buồn, nó kể về chuyện của mình cho bà biết, đến ngay cả
bản thân nó còn không nghĩ mình có thể trải lòng với một người xa lạ như thế, điều mà trước giờ chưa từng có.

Bà nhùn ánh mắt của nó mà cảm thấy thương xót, rồi bỗng nhiên một ý định lóe lên trong đầu bà.

-Hay là từ ngày mai con giúp hai bác trông coi cu Bin, chỉ cần chiều đón nó
đi học về rồi chơi với nó đến lúc đi ngủ thôi. Lương bác sẽ trả cao hơn
để con đủ trang trải cuộc sống.

Suy nghĩ một hồi, nó quyết định
không đồng ý, bởi nó sợ người ta nói mình lợi dụng, sợ người ta nói mình thấy sang bắt quàng làm họ.

-Dạ con…

Chưa kịp nói, bà đã hiểu ý nó rồi cắt ngang.

-Không có gì phải ngại hết, con cũng thấy đó, cu Bin ở nhà lủi thủi có một
mình, hai bác lại không thể thường xuyên chơi với nó được. Vả lại con
làm ở đây vừa có tiền vừa có thời gian để học hành nữa. Cu Bin lại mến
con như vậy nên con cứ suy nghĩ lại đi, không cần trả lời vội.

Nó suy nghĩ những lời của bác gái nói.

Nó không phủ nhận mình yêu quý cu Bin, bởi thằng bé quá đáng thương khi
không có ba mẹ bên cạnh, sống cô đơn buồn tẻ trong ngôi nhà rộng lớn.

Nó không phủ nhận mình cần tiền, bởi chẳng ai lại muốn có một công việc tốt để lo cho cuộc sống của mình.

Nó không phủ nhận lòng tốt của hai ông bà khi đã giúp đỡ nó, nếu không
được sự giúp đỡ ấy chắc bây giờ nó có thể đã không thể sống sót.

Nhưng nó và gia đình này chỉ vô tình gặp gỡ, làm sao mà họ có thể tin tưởng
giao thằng bé cho nó, còn nó nữa, làm sao biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Dù gì đi nữa, có một điều khiến nó suy nghĩ là hai vợ chồng họ rất phúc
hậu, chắc sẽ không bao giờ làm chuyện gì quá đáng. Vả lại, coi như đây
là cách nó trả ơn vì đã giúp đỡ nó tận tình từ đêm qua đến giờ.

-Dạ, con đồng ý.

Nghe nó nói, bà vui mừng ra mặt.

-Cảm ơn con thật nhiều, khi nào con mới bắt đầu được?

-Dạ ngày mai, vì hôm nay con vẫn còn hơi mệt.


-Ừm, con cứ về nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai đến rồi mình bắt đầu công việc.

Rời khỏi ngôi nhà ấy, nó chẳng biết mình quyết định như thế là đúng hay sai nữa. Công việc nặng nhọc thế nào nó cũng làm được huống gì việc đơn
giản này. Nhưng nó sợ mình không đủ khả năng, không đủ tâm để lấp đầy sự trống trải trong lòng cu Bin.

Thôi thì sẽ cố gắng hết sức, phần còn lại cứ để mọi chuyện đến tự nhiên vậy.

Về tới nhà đã thấy hắn và Tuấn ngồi đằng trước, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

-Cậu đi đâu từ tối qua đến giờ mới về hả?

Vừa nhìn thấy nó, thằng Tuấn đã nhanh miệng hỏi. Nó cũng bất ngờ vì không nghĩ hai người họ lại lo lắng như thế.

-À, tôi đi Bar chơi đó mà.

-Cái gì????????

Cả hai tên đều vô cùng ngạc nhiên khi nghe câu trả lời này của nó, nhất là hắn. Nghĩ sao cả đêm trằn trọc không ngủ được vì lo lắng, vậy mà về đến nhà lại nói một câu thản nhiên như không có gì xảy ra.

Nhìn biểu cảm của hai thằng bạn, nó bật cười.

-Giỡn hai cậu thôi, tối qua tôi bị ngất ngoài đường, có hai vợ chồng kia giúp đỡ nên tôi ở lại nhà họ một đêm thôi.

-Sao lại ngất hả? Linh có sao không?

Hắn khẩn trương thấy rõ, nét mặt giận dỗi lúc nãy biến đi đâu mất tiêu.

-Không sao, tôi vào nhà nha.

-Ừ, nhớ nghỉ ngơi cho khỏe nha.

Tuấn dặn dò cẩn thận rồi ra về, còn hắn thì không có yên tâm vội chạy qua phòng nó.

-Đã biết mình không khỏe rồi tại sao lại ra ngoài một mình buổi tối hả?

Giọng nói hắn có chút trách móc, nó mỉm cười thật tươi để hắn yên tâm.

-Tại lúc tối nóng quá nên ra ngoài hóng gió, ai ngờ trúng gió độc.

-Lần sau muốn đi thì nói người ta chở đi nha chưa.

Hắn bẹo má nó làm cả hai cùng đỏ mặt. Ở đâu ra mà bữa nay hắn lại có thể tự nhiên đùa giỡn như thế chứ, hắn cũng chẳng thể lý giải nổi, chỉ biết
rằng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nó thì tim hắn đập rộn ràng đến nỗi

không thể kiểm soát nổi hành động của mình.

Nó cũng lúng túng lắm nên tìm cách đánh trống lãng.

-Mà nè 4 mắt, cậu tháo mắt kính ra thì có thấy gì không?

-Thấy rõ nữa là đằng khác.

-Vậy chứ đeo kính làm gì.

-Cho nó đẹp trai, không thấy nhờ cặp kính này mà tôi đẹp trai, trí thức hơn à.

Hai đứa cùng phì cười trước câu nói đùa của hắn, phải công nhận quen biết
chẳng bao lâu mà hắn thay đổi nhanh kinh khủng. Từ một con mọt sách chỉ
biết cắm đầu học mà bây giờ đã biết nói đùa, tự tin, lại biết quan tâm
người khác nữa.

-Hôm nay lười quá, ước gì có người nấu cơm cho mình ăn.

-Để tôi nấu cho cô ăn, được chưa?

-Được, nhưng mà thèm thịt gà quá.

-Ừ, xíu nữa đi chợ mua thịt gà.

-Thèm Cocacola nữa.

-Mua cho một lon.

-Thèm…

-Thôi. Khang chỉ còn mỗi cái quần thôi đó, thèm nữa đi.

Nó bật cười trước cái kiểu nói chuyện của hắn, cũng may còn có hắn bên cạnh nếu không chắc nó ở nhà buồn đến mức tự kỷ luổn rồi.

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.