Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 63


Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 63


Đôi tay kia vốn đã rất đẹp, thon dài, gọn ghẽ, khớp ngón rõ ràng, vì cầm bút nên gân trên mu bàn tay nổi lên, tạo cảm giác khung xương tuyệt đẹp.

Đôi tay này cầm được dao, cũng cầm được bút.

Tùng Dung bỗng dưng muốn biết dáng vẻ anh lúc cầm dao phẫu thuật trông thế nào.

Nghĩ vậy, tầm mắt cô từ từ dịch chuyển từ bàn tay đến khuôn mặt anh.

Dường như anh cũng nhận ra, khóe môi lặng lẽ cong lên, thong thả lên tiếng: “Màn xanh hoa thắm, mỹ nữ thêm hương(*), chỉ hận tình nồng mà xuân mỏng.

Mỹ nữ thêm hương mà người xưa nói có phải thế này không?”
(*) Màn xanh hoa thắm, mỹ nữ thêm hương, chỉ hận tình nồng mà xuân mỏng (nguyên văn: Lưu hoa thúy màn, thiêm hương hồng tụ, thường hận tình trường xuân thiển): Các câu thơ trích trong bài thơ Ô Thước tiên của thi nhân thời Tống – Triệu Ngạn Đoan.

Mỹ nữ thêm hương (thiêm hương hồng tụ) ý chỉ thư sinh Trung Quốc cổ đại lúc chong đèn đọc sách có mỹ nhân ngồi cạnh, người xưa coi đây là một diễm phúc.

Anh vừa dứt lời, Tùng Dung liền cảm thấy tay nóng lên, hóa ra anh đã cầm tay cô đặt lên đùi mình.

Cứ thế, một tay anh nắm tay cô, một tay cầm bút lông, viết thêm một lúc mới đặt bút xuống, “Xong rồi.”
Anh viết bao lâu, Tùng Dung nhìn bấy lâu.

Anh lên tiếng, cô mới sực tỉnh, chỉ vào một chỗ hỏi: “Chỗ này…!Sao bên cạnh tên anh lại có một khoảng trống?”
Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh trở nên kỳ lạ, “Bố cục hơi có vấn đề, không muốn chép lại.”
Tùng Dung cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, đưa tay day cổ.

Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìn, “Sao thế?”
Tùng Dung xoay xoay đầu, khuôn mặt càng đau khổ, “Chắc là bị sái cổ rồi.”
Ôn Thiếu Khanh chà xát hai tay, nắm lấy vai Tùng Dung ra hiệu cho cô quay người, “Quay qua chỗ khác, anh xoa bóp giúp em.”
Anh đứng sau lưng Tùng Dung, nhẹ ôm lấy đầu cô xoay qua trái rồi xoay sang phải, thỉnh thoảng lại hỏi: “Thế này có đau không?”
Lúc ngón tay lướt qua trước mặt, Tùng Dung có thể ngửi thấy rõ mùi mực hòa với hoi thở thanh mát trên người anh, tất cả những thứ ấy khiến người cô bỗng nóng bừng.
Ôn Thiếu Khanh ấn vào nơi đang căng cứng trên vai cô, “Chỗ này à?”
Tùng Dung thấp giọng: “Ừm.”
Lúc ông cụ Ôn cùng Ôn Nhượng đến kiểm tra thành quả của Ôn Thiếu Khanh thì gặp Chung Trinh đang tìm Tùng Dung cũng vừa đi tới cửa.

Ba người chào hỏi nhau, vừa định vào trong thì đột nhiên nghe thấy những âm thanh bất thường.
Một giọng nữ đầy kìm nén vang lên: “A, nhẹ thôi, nhẹ thôi.”
Cách một cánh cửa, giọng nam nghe hơi mơ hồ, “Không nhẹ được.” 
Ba người đứng ngoài nhìn nhau, giọng nữ lại vùng vằng cất lên: “Đau!”
“Cố chịu một chút, sẽ đỡ ngay thôi.”
“Vẫn chưa được à?”
“Căng quá, thả lỏng một chút, anh không ấn vào được đây này.”
Giọng nam đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, bầu không khí trong phòng càng mờ ám.
Ba người kia trao đổi ánh mắt, không nghe nổi nữa liền đột ngột đẩy cửa tiến vào, “Hai người đang làm gì?”
Tùng Dung ngồi trước bàn, Ôn Thiếu Khanh đứng sau, tay đặt trên vai co, hai người đều mặc quần áo đàng hoàng.
Ôn Thiếu Khanh nhìn ba người khó hiểu, “Cô ấy bị sái cổ, cháu xoa bóp giúp thôi mà.”
Chung Trinh đang cực kỳ xấu hổ, ngập ngừng mãi mới lên tiếng: “Căng quá là thế nào?”

Ôn Thiếu Khanh chỉ vào cổ Tùng Dung, “Cơ.

Cơ căng quá, ấn cũng không ấn được.”
Chung Trinh nhìn Tùng Dung rồi hỏi Ôn Thiếu Khanh tiếp: “Thế thầy kêu cái gì?”
Tùng Dung ngượng ngùng nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi quay qua giải thích: “Đau quá, chị không chịu được nên cấu đùi anh ấy.”
Ôn Nhượng liếc nhìn cả hai, ung dung mở miệng: “Xoa bóp mà sao hai người nói nghe giống…!chuyện kia thế.”
Tùng Dung không hiểu, “Chuyện gì cơ?”
Ôn Thiếu Khanh mỉm cười nhìn cả ba người, “Có cần một túi bột tẩy trắng tác dụng mạnh không?”
Ông cụ Ôn tỏ ra lúng túng, hắng giọng, “Viết xong gia phả chưa?”
Tùng Dung nghĩ một lúc mới hiểu được, đỏ bừng mặt tìm cớ chuồn đi.

Chung Trinh cũng chạy theo cô.
Đọi Tùng Dung ra ngoài, Ôn Thiếu Khanh mới cầm bút lên, viết thêm hai chữ vào chỗ trống bên cạnh tên anh rồi đưa cho ông cụ Ôn.
Ồng cụ Ôn lật ra xem xét cẩn thận, bỗng dừng lại, ngẩng lên nhìn Ôn Thiếu Khanh, ánh mắt sâu thẳm.
Ôn Thiếu Khanh điềm nhiên đón lấy cái nhìn của ông, “Sao ạ?”
Mãi sau ông Ôn mới thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Chỉ một lần này thôi.”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu.

Cả đời này anh sẽ chỉ có một người vợ đó, tất nhiên chỉ có một lần này.
Ôn Nhượng cầm gia phả xem, sau khi nhìn thấy bèn thì thầm mỉa mai: “Mặt dày thế cơ đấy, còn chưa cưới đã vội vã ghi tên người ta vào gia phả, không sợ người ta cười cho!”
Ôn Thiếu Khanh cười tươi tắn, “Sớm muộn gì cũng là người của tôi.”
“Sớm muộn?” Ôn Nhượng hừ lạnh, “Cậu sớm muộn cũng sẽ có con, sao không viết cả tên con lên đi?”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu đồng ý, “Chú không phải nói vậy, tôi đã nghĩ xong thật rồi đấy.”
Nói xong, anh nhanh tay cướp lại gia phả từ Ôn Nhượng, quay người đi về bàn, viết thêm hai cái tên “Ôn Tinh”, “Ôn Cố” ở dưới tên anh và tên Tùng Dung rồi mới trả lại.
Ông cụ tức đến nỗi chòm râu cũng run lên, “Gia phả là thứ để cháu thích nghịch thế nào thì nghịch đấy à?”
Ôn Thiếu Khanh tỏ ra ngây thơ, “Không nghịch, cháu rất nghiêm túc.”
Ông cụ Ôn đập bàn, “Ra ngoài!”
Ôn Thiếu Khanh lập tức quay người đi ra, “Vâng.”
Ôn Nhượng đang hí hửng, chợt thấy ông cụ Ôn nhìn mình phẫn nộ thì run lên, “Bố, sao thế ạ?”
Ông cụ Ôn đập bàn, “Anh xem cháu anh đi, có cả con luôn rồi, còn anh thì vợ cũng chưa có!”
Ôn Nhượng buồn cười, “Cậu ta có con lúc nào ạ? Chỉ viết cái tên thôi mà, con cũng viết được!”
Ông cụ Ôn thả nhẹ một câu: “Anh là người xuất gia cơ mà?”
Ôn Nhượng lập tức khom lưng xin lỗi thành khẩn, “Bố, con sai rồi…”
Mùng Hai Chung Trinh phải trực ở bệnh viện nên ăn trưa xong thì về nội thành.

Tùng Dung cũng ngại ở lại nhà họ Ôn làm phiền mọi người nên đi cùng Chung Trinh luôn, còn Ôn Thiếu Khanh vẫn ở lại nhà tổ.
Nhưng Tùng Dung không ngờ, ngay ngày thứ hai của năm mới cô đã bắt đầu mất ngủ, liên tiếp mấy ngày như vậy thi cảm thấy không chịu nổi nữa.

May mà ngày mai Ôn Thiếu Khanh bắt đầu đi làm nên hôm nay đã về đây.

Cô nhìn đồng hồ, còn chưa tới mười một giờ, không tính là quấy rầy chứ?
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường sang nhà đối diện.
Một lúc lâu Ôn Thiếu Khanh mới ra mở cửa.

Có lẽ anh vừa tắm xong, tóc hơi ướt, có mấy sợi lòa xòa trước trán, cả người toát ra vẻ biếng nhác thoải mái, nhưng đôi mắt phía sau những sợi tóc ấy lại sâu thẳm và đen láy, đường nét và mọi chi tiết trên gương mặt càng trở nên sắc sảo đẹp đẽ, khiến cô trông thấy mà ngơ ngẩn.
Nhìn thấy Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh cũng sững người, cười trêu chọc: “Luật sư Tùng, đêm hôm khuya khoắt em đến gõ cửa nhà đàn ông độc thân là có ý gì? Anh có thể mời luật sư gửi văn bản luật cho em tố cáo em quấy rối anh không?”

Tùng Dung gật đầu liên tục, đứng ở cửa không vào, “Có thể, có thể, rồi em sẽ giới thiệu luật sư cho anh, có giảm giá.

Giờ nói vấn đề của em trước đã, em mất ngủ mấy ngày nay rồi…”
Ồn Thiếu Khanh ngắt lời cô: “Em đã bao giờ nghe câu “thu thêm đông cất” chưa?”
Tùng Dung hoàn toàn không ý thức được cái bẫy đang giăng ra trước mặt, thành thật lắc đầu.
Ôn Thiếu Khanh nghiêm giọng: “Trong Hoàng đế nội kinh viết: Ba tháng mùa đông là thời điểm vạn vật khép kín, nước đóng băng, đất nứt nẻ vì giá rét.

Để thích ứng với đặc tính của mùa đông, nên ngủ sớm dậy muộn, bao giờ nắng lên mới bắt đau rời giường.

Không nên làm dương khí bị nhiễu loạn, cần giấu đi tâm trí của mình, giống như một người có bí mật thì giữ kín mà không tiết lộ ra ngoài, cũng giống như đã chiếm được thứ mình khao khát rồi thì giấu nó đi.

Phải tránh rét lạnh, tìm ấm áp.

Đừng để hở da thịt mà khiến dương khí bị tổn thất liên tục, đây chính là đạo lý cất giữ “khí” để chăm sóc cơ thể thích ứng với tiết trời mùa đông.”
Tùng Dung cho rằng điều này có liên quan đến việc điều trị mất ngủ, bèn hỏi: “Cất giữ thế nào?”
Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh trở nên tế nhị, “Cất giữ dương khí thì phơi nắng nhiều.

Cất giữ tâm trí, tim là nơi cất giữ trí, thống trị cơ thể, là gốc rễ của sinh mệnh, là chủ của lục phủ ngũ tạng, cảm xúc bị tổn thương thì tâm trí sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên, tiếp theo là đến các tạng phủ tương ứng, dẫn đến khí của tạng phủ bị rối loạn.

Mùa đông vạn vật đều ẩn mình, tâm trí của con người cũng nên được cất giữ ở bên trong.”
Tùng Dung hỏi tiếp: “Gì nữa?”
Ôn Thiếu Khanh nhanh miệng thốt ra: “Và giữ tinh.”
Tùng Dung cau mày, “Tinh gì?”
Ôn Thiếu Khanh thong thả nói: “Em nói xem là tinh gì?”
Lúc này Tùng Dung mới phản ứng được, “Anh nói với em chuyện giữ tinh làm gì? Em đâu có!”
Ôn Thiếu Khanh vòng vo mãi cuối cùng cũng quay lại vấn đề, “Anh chỉ muốn bảo em chú ý một chút, đừng khơi dậy ngọn lửa trong anh.”
Tùng Dung gắt lên, “Em vốn không hề làm thế!”
Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, “Vậy đêm hôm em mặc đồ ngủ không lau tóc đến gõ cửa nhà anh làm gì?”
Tùng Dung không biết giải thích ra sao, “Em mất ngủ mà!”
Ôn Thiếu Khanh tốt bụng uốn nắn tư tưởng cho cô, “Phụ nữ không sinh con và không sinh hoạt tình dục sẽ có khả nằng mắc bệnh ung thư nội mạc tử cung và ung thư vú khá cao.

Thật ra sinh hoạt tình dục cũng như ăn cơm vậy, không được ăn bừa nhưng cũng không thể để đói, cứ hợp lý là được.”
Tùng Dung trở mặt, “Người học y toàn là lưu manh.”
Ôn Thiếu Khanh hơi khựng lại, nghi ngờ hỏi: “Không phải em muốn ngủ cùng anh à?”
Tùng Dung gào lên; “Tất nhiên là không! Anh có phải bác sĩ không thế? Em đang miêu tả triệu chứng bệnh.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn đồng hồ trên tường, “Anh tan việc rồi.”
Tùng Dung thu bớt vẻ hung dữ, tử tế hỏi: “Anh biết thôi miên không?”
Ôn Thiếu Khanh kinh ngạc nhìn cô, “Anh là Doraemon chắc?”
Tùng Dung chưa chịu thôi, “Không biết thật à?”
Nhìn đôi mắt thâm quầng của cô, Ôn Thiếu Khanh hơi đau lòng, lôi cô vào nhà, “Vào trong rồi nói.”
Sau khi Tùng Dung vào, Ôn Thiếu Khanh tìm hiểu mấy vấn đề rồi hỏi: “Em đã bao giờ nghe nói về ASMR chưa?”
Tùng Dung lắc đầu.
Ôn Thiếu Khanh giải thích, “Autonomous Sensory Meridian Response, tạm dịch ra là phản ứng cực khoái cảm giác độc lập, cũng gọi là cực khoái não, dựa vào kích thích thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác hoặc cảm giác để làm cho con người nảy sinh một cảm xúc đặc biệt kích thích hưng phấn ở não, da, phần lưng hoặc các phần khác trong cơ thể, có thể thúc đẩy và nâng cao chất lượng giấc ngủ.


Trước mắt chưa có, mà có thể là vốn không có lý giải khoa học hay số liệu thí nghiệm nào chứng minh hiện tượng này, giới khoa học và giới y học đang có rất nhiều tranh luận xoay quanh nó.

Nhưng em có thể thử xem sao.”
Tùng Dung ngẫm nghĩ, “Thử kiểu gì?”
Ôn Thiếu Khanh đặt một cái gối xuống ghế sofa, vỗ vỗ, “Nằm xuống.”
Tùng Dung nằm xuống, Ôn Thiếu Khanh lại ra hiệu cô, “Dịch vào trong một chút.”
Tùng Dung nghe lời, dịch vào trong, không ngờ Ôn Thieu Khanh lại lập tức nằm xuống bên cạnh.
Nhìn khuôn mặt khôi ngô kề sát, cô trợn mắt, “Anh làm gì đấy?”
Ôn Thiếu Khanh ra vẻ đương nhiên, “Chữa mất ngủ giúp em.”
Tùng Dung ngầm phê bình, “Nhưng anh thế này…” Ôn Thiếu Khanh bình thản trả lời: “Anh là bác sĩ.”
Tùng Dung cau mày thật chặt, “Anh nói anh tan việc rồi mà?”
“Em thích nói sao làm vậy chứ gì?” Ôn Thiếu Khanh ra vẻ không hứng thú, “Vậy thôi, không thử nữa.

Hay là em vẫn muốn ngủ cùng anh?”
Tùng Dung cảm thấy sụp đổ, hít sâu một hơi, “Như bây giờ thì khác gì ngủ cùng nhau?”
Ôn Thiếu Khanh suy ngẫm, “Khác ở chỗ em coi anh là đàn ông hay là bác sĩ.”
Tùng Dung cố kìm nén suy nghĩ muốn bộc phát, “Khác gì nhau?”
Giọng Ôn Thiếu Khanh bắt đầu mang theo ý uy hiếp: “Rốt cuộc là có tiếp tục không?”
Nỗi khổ mất ngủ cuối cùng vẫn chiền thắng xấu hổ, Tùng Dung miễn cưỡng gật đầu.
Ôn Thiếu Khanh ấn mấy lần vào di động, lập tức có tiếng mưa vang lên từ loa điện thoại.

Anh điều chỉnh âm lượng, lại nằm xuống, quay người lại ôm Tùng Dung, “Nhắm mắt.”
Tùng Dung nằm trong lòng anh, nhanh chóng cảm thấy một bàn tay đặt lên mắt, một tay khác nhẹ nhàng xoa bóp đầu mình.

Một lát sau, nụ hôn của anh dịu dàng rơi xuống mắt, mũi, má cô, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng lại phả vào làn da, cuối cùng chuyển sang tai, khẽ thổi vào.
Tùng Dung run rẩy, cảm thấy giống như có một chiếc lông chim nhẹ nhàng quét trong tai mình.

Một lúc sau, giọng anh khe khẽ vang lền, “Ngủ rồi à?”
Cô mở lớn đôi mắt, hết sức tỉnh táo, “Không.”
Làn da cô trắng nõn mềm mịn, giờ phút này, đường cong dịu dàng của chiếc cổ mượt mà hiện ra ngay trước mắt Ôn Thiếu Khanh.

Anh trông thầy đã xao động, lại đang ôm cơ thể mềm mại trong tay, lòng càng nhộn nhạo.
Ôn Thiếu Khanh chớp chớp mắt, rụt tay về, giọng khàn đi khác thường, “Vậy thôi, xem ra anh không có năng khiếu trong việc này.”
Anh ngồi dậy, vẻ mặt kỳ quái khó đoán, lúc đứng lên đi sang ghế sofa bên cạnh ngồi thì động tác càng kỳ lạ, hơi cúi đầu khom lưng, còn quay người cầm lấy một quyển sách, khi ngồi xuống thì đặt ở bụng, dường như chẳng có ý muốn đọc.
Nhưng lúc này Tùng Dung không có lòng dạ nào để ý đến anh, chỉ lo bình ổn lại tâm tư của mình.

Không phải anh không có năng khiếu, mà là quá có năng khiếu.

Cô hưng phấn quá mức, làm sao ngủ được?
Một lúc sau, Ôn Thiếu Khanh cầm cốc trên bàn uống mấy ngụm xong mới ngước lên nhìn cô, “Ra khỏi chung cư rẽ phải, có một hiệu thuốc hai mươi tư giờ, ở đó có bán thuốc ngủ, cần anh viết đơn thuốc cho không?”
Tùng Dung yếu ớt trả lời: “Tối nay em uống hai viên rồi, uống nữa liệu có chết không?”
Ôn Thiếu Khanh đề nghị chân thành, “Thể chất khác biệt, hiệu quả cũng không giống nhau.

Em cứ thử xem sao?”
Tùng Dung lườm anh rồi lại thở dài, “Anh sắp đi ngủ chưa? Em nằm đây một lúc được không?”
Ôn Thiếu Khanh thoải mái gật đầu, “Nằm đi, tạm thời anh chưa ngủ.”
Tùng Dung nằm một lát, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh như có lời muốn nói.
Ôn Thiếu Khanh đang cầm bút chú thích gì đó trên một tập giấy A4 dày, “Muốn nói gì thì nói đi.”
Tùng Dung thở hắt ra, cuối cùng cũng hỏi thành tiếng: “Bình thường anh đều chữa bệnh cho bệnh nhân như thế à?”
Ôn Thiếu Khanh dửng dưng liếc xéo cô, “Bình thường anh chữa bệnh cho người khác đều dùng dao, có cần anh vào bếp lấy không?”
Cơ mặt Tùng Dung giật nhẹ, “Không cần.”
Qua một lúc, Tùng Dung hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Ôn Thiếu Khanh lật ra trang đầu cho cô nhìn, “Xem bài tập nghỉ đông của sinh viên, vừa hay xem đến bài của em họ em.”

Tùng Dung nhìn thoáng qua, “Viết thế nào?”
Ôn Thiếu Khanh lật lại tờ kia, vừa viết gì lên đó vừa điềm nhiên bình luận: “Chẳng ra gì, anh đang định mai sẽ mắng cho cậu ta một trận.”
Họ rất ít khi nghiêm túc thảo luận một vấn đề như thế.

Ôn Thiếu Khanh đánh giá thấp nhưng Tùng Dung cũng không có ý muốn bao che, thậm chí còn hứng thú hỏi: “Về sau liệu nó có thể thành một bác sĩ tốt không?”
Ôn Thiếu Khanh cười, ngước lên hỏi lại cô: “Tiêu chuẩn của một bác sĩ tốt là gì?”
“Giống như anh.” Tùng Dung ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung, “Kém hơn anh một chút cũng được.”
Ôn Thiếu Khanh cười trầm thấp, “Câu này có tính là khen anh không?”
Tùng Dung nhướng mày khẽ cười, bắt chước anh bông đùa, “Em vẫn luôn sùng bái anh, anh không biết à?”
Ôn Thiêu Khanh mím môi, đánh giá: “Sùng bái mù quáng cũng không tốt.”
Tùng Dung nghe vậy thì sửng sốt, sau đó hai người nhìn cười, hóa ra người đàn ông này còn biết kể chuyện cười nữa.
Cười xong, Tùng Dung như sực nhớ ra điều gì, “Lúc nhận nó làm sinh viên để hướng dẫn, anh có biết nó là người giả mạo em hồi ấy không?”
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, “Không biết.”
“Nếu nó không phù hợp với điều kiện nhận học sinh của anh, mà anh lại biết nó là em họ em, vậy anh có bằng lòng…”
Đang nói dò, cô đột nhiên dừng lại, mỉm cười, “Được rồi, trên đời này không có nếu như.”
Ôn Thiếu Khanh cũng lặng thinh một lát rồi ngẩng lên nhìn cô, “Bằng lòng.

Nếu anh biết cậu ấy là em họ của em, anh sẵn sàng gác lại nguyên tắc của mình.

Cùng lắm thì để ý cậu ấy hơn một chút, chỉ dẫn cho cậu ấy nhiều hơn một chút.

Chủ yếu là lòng dạ không xấu thôi, chứ làm bác sĩ cũng có thể cần cù bù thông minh mà.

Có lúc anh còn nghĩ, nếu anh biết cậu ấy là em họ em sớm hơn một chút, có lẽ chúng ta còn có thể gặp nhau sớm hơn.”
“Bác sĩ Ôn cũng giỏi dỗ dành người khác thật.” Tùng Dung làm như khinh bỉ đáp một câu rồi không nói gì nữa.
Cô có lý trí, tỉnh táo đến đâu, cứng miệng đến đâu thì vào thời điểm này mà nói không động lòng thì rõ là nói dốì.
Tùng Dung chợt cảm thấy bầu không khí yên tĩnh quá, bèn hắng giọng đổi chủ đề, “Chung Trinh có năng khiếu học y không?”
Ôn Thiếu Khanh cười nhẹ, “Có rất nhiều chuyện, cố gắng là đủ rồi, không cần vận dụng đến năng khiếu.”
Tùng Dung cảm thấy có lý, hỏi tiếp: “Vậy chuyện gì cần phải vận dụng năng khiếu?”
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô sâu thẳm, ý cười trong mắt càng lúc càng nồng đậm, “Tăng điểm kỹ năng, em quên rồi à?”
Tùng Dung xúc động, “Chúng ta chơi một ván đi?”
“Được.” Ôn Thiếu Khanh gật đầu, đưa laptop trong tay cho cô, “Em dùng laptop của anh đi, game ở trong ổ D, anh vào phòng đọc sách dùng máy tính bàn.”
Tùng Dung nhận lấy lại lưỡng lự, “Lâu lắm rồi em không chơi, tập lại chút đã, anh chấm bài tiếp đi, chốc nữa xong em sẽ gọi.”
Ôn Thiếu Khanh cười không nói.
Cô mở thư mục trò chơi, chợt thấy mấy video, “Đây là gì?”
Ôn Thiếu Khanh ghé sang nhìn, “Video giải thích quay trong game hồi ấy, đã đăng hết lên diễn đàn, chắc em đều xem rồi.”
Cô đeo tai nghe lên, mở ra.

Đúng là đã xem hết rồi, chỉ có điều bản cô xem là bản đã được xử lý âm thanh, còn đây là bản gốc chưa xử lý.
Cô hắng giọng, “Thôi, chơi game sẽ hưng phấn, càng không ngủ được.”
Sau đó cô thản nhiên cầm lấy điện thoại và cáp truyền dữ liệu, “Em tải mấy bài hát.”
Ôn Thiếu Khanh không ngẩng đầu lên, “Ừ.”
Cô vụng trộm chép mấy video kia vào điện thoại, trả máy cho Ôn Thiếu Khanh rồi nằm trên sofa đeo tai nghe.

Ôn Thiếu Khanh nghĩ cô đang nghe nhạc cho dễ ngủ nên cũng không quấy rầy.

Xem hết bài tập của sinh viên, anh mới phát hiện Tùng Dung đang nhắm mắt nghe gì đó, miệng còn mỉm cười.
Anh đi tới lấy một bên tai nghe xuống, “Đang nghe gì vậy?”
Tùng Dung không có phản ứng gì, lúc này anh mới nhận ra cô đã ngủ.

Ôn Thiếu Khanh tiện tay đặt tai nghe vào trong tai nghe thử, hóa ra là giọng của anh, là giọng anh giải thích về game.
Anh nghe một lát mới tháo bên tai nghe còn lại đặt sang bên cạnh, mỉm cười, cúi đầu hôn vào giữa đôi lông mày của cô..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.