Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 59
Lúc xuống xe, Tiêu Tử Uyên lấy hai chiếc hộp bọc kín trong cốp xe ra đưa cho Lâm Thần.
Lâm Thần nhận lấy, vừa nhìn đã vô cùng cảm động, “Tiêu Tử Uyên, cậu tốt với tôi quá, vẫn nhớ tôi thích ăn gì.
Ở nước ngoài có tiền cũng không mua được những thứ này! Ngày nào cũng phải ăn đồ ăn nước ngoài, tôi sắp nôn ra rồi đây!”
Tiêu Tử Uyên nói giọng nhẹ bẫng: “Không phải tôi cho cậu, không dám nhận lời cảm ơn đâu.
Tôi được người ta nhờ đưa cho cậu thôi.”
Lâm Thần cứng người, vứt đồ sang một bên, vẻ mặt khinh thường, “Tôi không lấy!”
Tiêu Tử Uyên hỏi dò: “Không lấy thật à?”
Lâm Thần kiên quyết, “Không lấy.”
Tiêu Tử Uyên biết anh sợ mất mặt, bèn cầm lên đặt lại vào tay anh, “Sắp đến giờ rồi, vào đi thôi.
Bao giờ chơi chán ở bên ngoài thì về nhé.”
Lâm Thần không có phản ứng, cầm lấy đồ, vẫy tay rồi đi.
Tiêu Tử Uyên cưới chưa được bao lâu thì đã đến cuối năm, khắp nơi tràn ngập không khí Tết.
Tùng Dung và Châu Trình Trình đi dạo đến trưa, thấm mệt mới lên tầng cao nhất ăn bánh ngọt.
Vẻ mặt Châu Trình Trình bi tráng, “Mình đã mua vé sáng ngày kia về nhà ăn Tết.”
Tùng Dung buồn cười, “Được nghỉ còn không vui sao?”
Châu Trình Trình thở dài, “Người có bạn trai như cậu đâu hiểu được nỗi khổ của mình.”
Tùng Dung cũng thở dài theo, “Có bạn trai thì được gì? Mấy chiêu trò của các bà cô bà dì thật chẳng biết đâu mà lần.
Không có bạn trai thì hỏi bao giờ có, có bạn trai rồi lại bị hỏi lúc nào kết hôn.
May mà mình còn một thằng em họ, có thể lấy ra làm bia đỡ bớt một phần đạn.”
Cô còn chưa nói xong đã nhận được điện thoại của Chung Trinh, vừa nhận điện đã được nghe giọng nói giả ảo nảo để đè nén vui mừng của cậu, “Chị họ ơi, Tết này em phải trực, không về được, chị về một mình nhé.”
Tùng Dung trầm ngâm: “Em không về thì Tết đến chỉ còn mình chị đơn độc giữa vòng vây của mấy bà cô à?”
Giọng Chung Trinh càng lúc càng hớn hở, “Hình như thế.”
Tùng Dung cúp điện thoại xong lập tức trả vé.
Châu Trình Trình đi tới nhìn, “Cậu làm gì vậy?”
“Đồng minh sắp đánh thì rút lui, mình không thể đơn độc trở về.”
“Vậy cậu không về ăn Tết à?”
Tùng Dung chần chừ, “Sau Tết sẽ về, dù sao lúc này cũng không thể tự đâm đầu vào họng súng.”
“Vậy cậu với Ôn Thiếu Khanh cưới nhau đi?”
“Cậu nghĩ cưới là xong sao? Cưới xong sẽ bị giục sinh con, nhưng mình…” Nói đến đây, Tùng Dung bỗng dừng lại, nhưng cô không sinh được…
Châu Trình Trình tò mò, “Nhưng cậu làm sao?”
Tùng Dung thở dài.
Kể từ khi nói chuyện khó sinh con với Ôn Thiếu Khanh, không biết anh có nghe lọt tai không mà chẳng thấy nhắc đến nữa.
Tùng Dung ăn tối với Châu Trình Trình rồi mới về nhà.
Lúc sắp đi tới trước tòa chung cư, cô chợt nghe thấy tiếng chó sủa từ chỗ bụi cỏ, còn có giọng nam dỗ dành: “Nào, cái này ngon lắm, qua đây ăn.”
Dạo này có rất nhiều gia đình ở chung cư bị mất chó, hơn nửa trong số đó có lẽ đều do bị lừa đánh thuốc bắt đi như vậy.
Cô rẽ sang chỗ bụi cỏ, quả nhiên trông thấy hai người đàn ông đang cho một chú chó ăn thứ gì đó.
Tùng Dung không ngờ lại là Nhường Chút.
Cô cao giọng hỏi: “Các người làm gì vậy?”
Hai người đàn ông khựng lại, quay người nhìn sang.
Nhân lúc hai người kia không đề phòng, Tùng Dung vẫy Nhường Chút, “Mau tới đây!”
Nhường Chút hơi ngơ ngác nhưng vẫn chạy tới chỗ cô.
“Nhường Chút, đừng sợ!” Tùng Dung xoa đầu nó, “Ôn Thiếu Khanh đâu? Sao chỉ có mình mày?”
Ánh mắt hai người đàn ông lộ vẻ hung dữ, “Chó của cô à?”
Tùng Dung nhìn lại họ, “Không.”
“Thế thì không liên quan đến cô! Con chó kia là của bọn này! Tránh ra!”
Tùng Dung cười giễu, “Anh cứ thử xem có liên quan đến tôi không.”
“Cô muốn làm gì?”
Tùng Dung giơ điện thoại ra, “Vừa nãy tôi đã quay clip, tôi nghi ngờ hai người phạm tội trộm cắp tài sản.”
“Trộm chó mà cũng phạm tội trộm cắp tài sản? Cô lừa ai đấy?”
“Không chỉ là trộm cắp tài sản.” Tùng Dung chỉ gậy sắt trong tay họ, “Còn mang theo hung khí có thể làm tổn hại đến sự an toàn của người khác, có thể quy thành tội Trộm cắp tài sản có vũ khí.
Đây chắc không phải lần đầu tiên của hai người đúng không? Nếu có tiền án thì tính chất càng nặng hơn.
Theo bộ luật mới nhất, trộm cắp tài sản công và tư có giá trị từ một nghìn tệ trở lên có thể xử theo tội trộm cướp, nếu trước đó còn có tiền án trộm cướp thì mức tiền trên giảm xuống một nửa.
Dù không trộm tài sản có giá trị chạm mức tiêu chuẩn, nhưng trong vòng hai năm, phạm tội trộm cắp từ ba lần trở lên sẽ bị nhận định là phạm tội nhiều lần.
Đối với hành vi phạm tội trộm cắp nhiều lần, sẽ xử tù, tạm giam hoặc quản chế lên đến ba năm, phạt kèm hoặc phạt riêng về tài chính.
Nếu có tình tiết nghiêm trọng thì xử từ ba đến mười năm tù có thời hạn, đồng thời cũng phạt tiền.
Vừa rồi anh còn dùng gậy sắt đe dọa tôi, như vậy chính là cướp.
Chắc các anh không trộm chó để tự làm thịt ăn nhỉ? Định bán đi đâu? Đồ các anh vừa cho nó ăn có độc đúng không? Còn có thể thành lập tội Tiêu thụ thực phẩm độc hại.”
Hai người đàn ông rõ ràng chỉ là tay mơ, bị dọa vì mấy câu nói của Tùng Dung, bèn nhìn nhau rồi phản ứng, “Cô tưởng nói thế là chúng tôi tin à?”
Tùng Dung cũng bình tĩnh, “Các anh có thể không tin.
Thế nhưng trước khi quay clip tôi đã báo cảnh sát, chắc cảnh sát cũng sắp đến rồi.
Hay là các anh đợi một chút, để cảnh sát đến nói cho các anh nghe nhé?”
Một trong hai người đàn ông hoàn toàn từ bỏ, nhỏ giọng đề nghị, “Đại ca, thôi chúng ta đi đi! Con chó này cũng chẳng đuợc bao nhiêu tiền, không đáng đâu.”
Hai người thì thầm thương lượng một lúc, người đàn ông còn lại nghiến răng, “Đi!”
Sau đó cả hai còn trừng mắt hung dữ với Tùng Dung rồi mới bỏ đi.
Lúc này Tùng Dung mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống vuốt lông Nhường Chút, “Sao mày ngốc thế? Không biết cắn người xấu à?”
Tùng Dung đưa Nhường Chút vào tòa nhà, vừa ra khỏi thang máy liền sang gõ cửa nhà Ôn Thiếu Khanh.
Cửa vừa mở ra, Tùng Dung đã làm ầm lên, “Rốt cuộc anh trông Nhường Chút kiểu gì thế hả? Nuôi nó thì phải có trách nhiệm với nó chứ! Hôm nay nếu không có em thi nó đã bị người ta bắt đi rồi.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn chú chó Samoyed đang ngồi trước cửa rồi lại nhìn Tùng Dung, sau đó né ra để cô nhìn ra sau lưng mình, “Nó là Nhường Chút à? Thế con chó đang chơi bóng cạnh sofa kia là của ai?”
Tùng Dung nhìn vào, con chó ở cạnh sofa… hình như cũng là Nhường Chút.
Cô kinh ngạc chỉ vào chú chó Samoyed bên chân, hỏi Ôn Thiếu Khanh: “Thế nó là của ai?”
“Em đưa về, làm sao anh biết được?” Ôn Thiếu Khanh bỗng nổi hứng thú, “Luật sư Tùng, có phải lúc cứu nó em đã dùng thủ đoạn pháp luật uy hiếp bọn trộm chó không? Vậy em thế này…!có tính là nẫng tay trên không?”
Tùng Dung vỗ trán, gượng gạo mấp máy môi: “Xin lỗi, quấy rầy rồi.”
Nói xong vừa định bỏ chạy thì Ôn Thiếu Khanh lại gọi cô từ phía sau: “Đợi đã.”
Tùng Dung miễn cưỡng quay lại hỏi: “Gì đấy?”
Ôn Thiếu Khanh chỉ vào mu bàn tay cô, “Tay em bị thương.”
Lúc này Tùng Dung mới nhận ra mu bàn tay mình đang rỉ máu, có lẽ khi nãy chạy vào bụi cỏ không cẩn thận làm xước da.
Cuối cùng cô vẫn phải vào nhà anh.
Hai người ngồi trên sofa, Ôn Thiếu Khanh xử lý vết thương trên mu bàn tay cho cô.
Lầm lẫn ngớ ngẩn này khiến Tùng Dung hận không thể chui đầu xuống hố, đau cũng chẳng dám kêu.
Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn Nhường Chút đang chơi với bạn mới, bông đùa: “Em vẫn luôn sợ chó cơ mà? Sao lần này dũng cảm thế?”
Tùng Dung đang rất ngượng, tự giễu: “Vì ngớ ngẩn nên mới dũng cảm chứ sao.”
Ôn Thiếu Khanh xử lý xong vết thương vẫn cầm tay cô, cười: “Người ta thường nói, quan tâm ắt loạn.
Vì nó giống Nhường Chút nên mới làm em phán đoán lẫn lộn? Vì Nhường Chút là chó anh nuôi nên em mới cứu nó đúng không?”
Tùng Dung hắng giọng phản bác, “Tất nhiên không phải, em là luật sư, tối thiểu cũng phải có tinh thần chính nghĩa.”
Ôn Thiếu Khanh ồ lên, “Hóa ra tính thần chính nghĩa tối thiểu có thể chiến thắng nỗi sợ sinh lý.”
Tùng Dung sắp khóc, không phải cô quá yếu mà là do dối phương quá mạnh.
Ôn Thiếu Khanh thấy cô định trở mặt liền khôn khéo đánh trống lảng, chỉ vào ghế sofa, “Đưa nó đến ban quản lý đi, xem chó nhà ai đi lạc.”
Tùng Dung gật đầu, “Đành thế vậy.”
Hai người vừa xuống dưới đã thấy thông báo tìm chó dán dưới tòa nhà, có vẻ như con chó mà Tùng Dung “nang tay trên” về chính là con chó trên ảnh kia.
Cô gọi điện theo số điện thoại ghi trên tờ thông báo, chủ chó đến rất nhanh.
Người này không ngờ có thể tìm được nhanh như vậy, cảm ơn liên tục rồi đưa chó về.
Khi chủ chó hỏi, Tùng Dung còn trả lời một câu “nhặt được” hết sức thiếu tự nhiên.
Ôn Thiếu Khanh nghĩ đến đây càng thấy buồn cười, “Không ngờ luật sư Tùng nói dối giỏi thật.”
“Em không cố ý mà! Chúng nó giống nhau như vậy, làm sao phân biệt được!” Tùng Dung đuối lý, “Anh phân biệt được thật à?”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Được chứ, chó mình nuôi sao có thể nhận nhầm.”
Tùng Dung hỏi tiếp: “Phân biệt kiểu gì? Nhưòng Chút có gì khác với những con chó khác?”
Ôn Thiếu Khanh trầm tư, “Thoạt nhìn trông không khác gì cả, phải dựa vào cảm giác.
Em ở với nó lâu ngày, tự khắc sẽ phân biệt được.”
Tùng Dung nhụt chí, “Được rồi.”
Một tay Ôn Thiếu Khanh nắm lấy Tùng Dung, tay kia dắt Nhường Chút, đi được mấy bước lại nói: “Sắp Tết rồi, tối mai anh mời mấy sinh viên ăn cơm, có muốn đi cùng không? Chung Trinh cũng đi đấy.”
Tùng Dung suy nghĩ, “Được, nhưng chiều em phải tới tòa án, có lẽ sẽ đến muộn một chút.”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Tới lúc đó anh đi đón em.”
Tùng Dung từ chối khéo: “Không cần, tòa án với bệnh viện không cùng đường, tự em đi được.”
Ôn Thiếu Khanh không nói gì, đi thêm vài bước rồi nói tiếp: “Hồi đi học ở nước ngoài, có lần làm thí nghiệm, anh được xếp chung nhóm với một bạn nữ.
Chẳng nhớ vì sao mà khi ấy hai bên lại cãi nhau.
Bạn trai của cô ấy tìm anh để xin lỗi, nói rằng bạn gái bị cậu ấy chiều sinh hư nên không hiểu chuyện.
Lúc ấy anh ngưỡng mộ cậu ấy vô cùng.”
Tùng Dung không biết vì sao anh đột nhiên nhắc đến chuyện này, cười hỏi: “Ngưỡng mộ cô gái bị chiều sinh hư ấy hả?”
Ôn Thiếu Khanh cười lắc đầu, “Không, ngưỡng mộ bạn trai cô ấy.
Trên thế giới này lại có người có thể để cậu ấy sẵn lòng chiều chuộng như vậy, chiều đến mức khiến cô ấy sinh hư.”
Tùng Dung quay sang nhìn anh, mỉm cười.
Thời đi học, lúc đọc Chuyện cũ ở Nam Thành, cô không nhớ quá nhiều chi tiết, nhưng vẫn nhớ như in một câu: “Tình in trong ý, ý ở ngoài lời, dạt dào hàm súc, mới là cái đẹp đích thực.” Trước kia luôn cảm thấy thật màu mè sáo rỗng, giờ lại thấy có lý, quả không hổ danh là tác giả lớn.
Ôn Thiếu Khanh bị cô nhìn đến mất tự nhiên, đưa mắt về phía trước lên tiếng: “Cảm động không? Nhớ kỹ vào, sau này anh không nói nữa đâu.”
Tùng Dung gật đầu, tiếng cười bật ra khỏi miệng theo làn gió buốt bay xa.
Dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa, cô vẫn nhớ rất rõ trong đêm mùa đông gió rét này, có một người đàn ông ngượng đến đỏ vành tai, gián tiếp nói với cô lời tỏ tình rung động.
Anh muốn chiều cho em sinh hư.
Sự thật chứng minh, Ôn Thiếu Khanh đã rất sáng suốt khi gọi Tùng Dung đến.
Anh đón Tùng Dung đến nhà hàng thì gặp Chung Trinh và một sinh viên khác đang đi xuống.
“Các cậu làm gì thế?”
“Lần trước liên hoan chưa uống hết bia, vẫn để ở siêu thị bệnh viện.
Chúng em về lấy.”
“Nhanh nhé.”
Vất vả lắm hai người mới khuân đến được, lúc gọi món, nhân viên phục vụ trông thấy lại chỉ vào miếng dán trên tường nhắc nhở: “Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định không được mang đồ uống bên ngoài vào.”
Mọi người ngây ngẩn, đồng loạt nhìn lên tường.
Tùng Dung đang cúi đầu xem thực đơn, đột nhiên lên tiếng: “Nhà hàng các cô không có ai biết luật à? Trong Luật bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng có nói rõ, quy định “Cấm tự mang đồ uống” mang tính đơn phương cưỡng chế trong ngành dịch vụ nhà hàng được xếp vào loại hành vi không có hiệu lực và trái pháp luật.” Nói xong ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ, “Có cần tôi gọi 12315(*) không?”
(*) 12315: Số tổng đài tiếp nhận phản ánh khiếu nại của người tiêu dùng tại Trung Quốc.
Nhân viên phục vụ có lẽ đã quen ra oai, chưa bao giờ bị phản bác, nghe vậy mới thảng thốt chạy ra khỏi phòng.
Lát sau, một người có vẻ là quản lý đi tới, tươi cười nói: “Tối nay các vị dùng bữa ngon miệng nhé.
Chúng tôi sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho các vị, sau này mong các vị thường xuyên ghé qua, có thể mang theo đồ uống, chúng tôi không thu phí mở chai.”
Mọi người vui vẻ cười đáp lại, đợi quản lý và phục vụ ra khỏi phòng ăn mới lộ bản tính.
“Chung Trinh, Chung Trinh! Chị họ cậu ngầu quá.
Sau này đi ăn cứ dẫn theo chị ấy, được không?”
“Chị ơi, nhà chị còn thiếu em trai không? Em trai học y ấy?”
“Thầy ơi! Cô của chúng em giỏi quá! Sau này có khi chúng ta còn được ăn miễn phí luôn ấy nhỉ?”
Tùng Dung mỉm cười, “Tri thức chính là sức mạnh.”
Mọi người ăn xong lại lên đỉnh núi ngắm biển đèn rực sáng phía dưới, sắp đến Tết, nơi đâu cũng ồn ào tấp nập, nhìn từ trên cao xuống càng thấy rộn ràng tươi vui.
Ôn Thiếu Khanh dựa trước mui xe, nheo mắt nhìn về phía trước.
Là bác sĩ, anh rất ít khi uống rượu, nhưng lần này lại vô tình uống đến ngà ngà say.
Đám sinh viên chạy đến chỗ đẹp nhất đòi chụp ảnh chung.
Tùng Dung đứng cách mấy bước chân nhìn họ ồn ào, thỉnh thoảng lại bị họ gọi tới nhờ chụp hộ.
Loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đang hát, vừa ngoảnh lại đã thấy Ôn Thiếu Khanh đang cúi đầu, khẽ ngân nga gì đó.
Lúc ăn Tùng Dung cũng uống hơi nhiều.
Cô cho là mình nghe lầm, cúi đầu day trán rồi mới ngẩng lên.
Vừa ngẩng đau, thình lình bắt gặp ánh nhìn của Ôn Thiếu Khanh.
Trong bóng đêm, đôi mắt ấy đen thẳm, mang theo nét hân hoan và tình ý nồng nàn.
Cô ngơ ngẩn nghe thêm mấy giây mới nhớ ra.
Đó là một bài hát tiếng Nhật, tên là Sakura, Sakura, anh muốn gặp em.
Trong làn gió nhẹ hòa vào sắc đêm nơi đỉnh núi, Ôn Thiếu Khanh ngà ngà say, khuôn mặt tràn đầy yêu thương, khóe miệng mỉm cười, cứ thế ngắm cô.
Một lúc sau anh mới ngừng hát, đưa hai tay về phía cô.
Tùng Dung không hề do dự, chạy tới lao vào lòng anh.
Có người chú ý đến, lập tức có tiếng cười vui và tiếng huýt sáo vang lên, nhưng hai người vẫn ôm nhau không tách rời.
Ôn Thiếu Khanh uống rượu không thể lái xe, vì vậy Chung Trinh đưa họ về.
Ôn Thiếu Khanh bảo cậu lái luôn xe về, mai mang tới bệnh viện là được.
Chung Trinh vui vẻ đồng ý.
Lái xe đi được vài mét, cậu dừng lại, cầm một cái hộp nhô đầu ra gọi Tùng Dung: “Chị họ, suýt chút nữa quên mất! Quà mừng năm mới của bệnh viện.
Lịch tự làm đấy, em lấy giúp chị, cầm về thong thả xem.”
Tùng Dung nghi hoặc, “Cái gì vậy?”
Chung Trinh tỏ vẻ bí hiểm, “Đồ tốt.”
Tùng Dung quay sang nhìn Ôn Thiếu Khanh.
Ôn Thiếu Khanh cũng ra vẻ bí hiểm, “Đồ tốt đấy, chú ý xem tờ ở giữa.”
Tùng Dung bị hai người làm cho tò mò, về đến nhà chưa thay quần áo đã đứng ở cửa xem luôn.
Trong hộp là một quyển lịch bàn khổ A5 được thiết kế khéo léo, mở ra mới biết mỗi tờ bên trong đều là ảnh một bác sĩ, bên phải là ngày tháng, bên trái là ảnh chụp, cạnh ảnh chụp còn in mấy hàng chữ nhỏ giới thiệu các thông tin cơ bản về bác sĩ đó như tuổi tác, tên, trình độ, kinh nghiệm.
Cô lật đến giữa, quả nhiên thấy hình Ôn Thiếu Khanh.
Anh mặc áo phông trắng đơn giản, quần vải đen tôn lên làn da trắng, đứng nghiêng về phía ống kính, tầm mắt buông thấp, từ cổ áo thun có thể nhìn thấy xương quai xanh và cổ, chân đi một đôi giày vải bố, ống quần cao để lộ mắt cá chân.
Đây là lần đầu tiên Tùng Dung chú ý đến mắt cá chân của anh, cũng là lần đầu tiên cô liên hệ Ôn Thiếu Khanh với hai chữ “gợi cảm”.
Cô đang ngẩn ngơ ngắm thì Chung Trinh gọi điện đến, “Chị họ, quà em tặng chị có được không? Mười hai người này là bệnh viện bầu chọn ra đấy! Sếp của em được nhiều phiếu nhất, rất đẹp trai đúng không ạ? Có phải chị đang mong tháng Bảy mau đến đúng không?”
Tùng Dung nghĩ một đằng nói một nẻo, “Cũng tàm tạm thôi.”
Chung Trinh bị dội một gáo nước lạnh vẫn không từ bỏ ý đinh, “Chị họ, sao chị chẳng có chút phấn khích nào vậy? Lịch này không phải ai cũng có đâu, em bốc thăm trúng thưởng được đấy, bao nhiêu người trả giá cao em đều không bán, cố ý giữ lại cho chị mà!”
Tùng Dung dửng dưng, “Thế cho nên?”
Cuối cùng Chung Trinh cũng nghe được câu mình muốn nghe, cười hớn hở đáp: “Cho nên Tết này chị phải lì xì cho em thật nhiều!”
Tùng Dung vỗ trán, “Được.”
Chung Trinh hài lòng cúp điện thoại.
Tùng Dung vừa cúp máy thì nhận được tin nhắn Wechat của Ôn Thiếu Khanh.
“Sang uống canh giải rượu.”
Có lẽ vì ảnh hưởng của tấm hình kia mà từ lúc bắt đầu vào nhà, ánh mắt Tùng Dung cứ lơ đãng nhìn về mắt cá chân của Ôn Thiếu Khanh.
Thật ra cô có thể hiểu được vì sao quyển lịch bàn này được yêu thích như thế.
Bác sĩ và y tá trong bệnh viện bình thườngI đã quen nhìn những người này mặc áo blouse, sự kích thích thị giác khi thấy họ mặc quần áo bình thường quả thật không có lời nào diễn tả được, nhưng thứ kích thích Tùng Dung lại là…!mắt cá chân của Ôn Thiếu Khanh.
Khi nãy xem ảnh là một chuyện, giờ nhìn tận mắt lại là chuyện khác.
Cô đang nhìn đến mất hồn thì nghe thầy tiếng anh gõ bàn, “Anh đang nói chuyện với em đấy.”
Cô giật mình, suýt nữa làm đổ bát canh giải rượu, “Anh nói gì?”
“Anh nói…” Ôn Thiếu Khanh chỉ vào ngực cô, “Lúc nãy ăn cơm em để nước rau nhỏ lên áo.”
Tùng Dung cúi đầu nhìn qua, lập tức gào lên, “Đây là cái áo sơ mi trắng, không bị dính dầu cuối cùng của em đấy!”
Ôn Thiếu Khanh nghiêm mặt hỏi: “Em đang khoe khoang bộ phận nào đó của em có kích thước rất khả quan đấy à?”
Tùng Dung lườm anh rồi lại nhíu mày, “Giặt không sạch đâu nhỉ?”
Ôn Thiếu Khanh thoáng nhìn sang, “Chắc là giặt được.”
Tùng Dung nhìn anh không tin tưởng, dường như muốn nói, anh thử đi, thử đi.
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Để anh giặt.”
Tối hôm ấy, Tùng Dung bực bội đưa chiếc sơ mi trắng sang nhà đối diện, ngày hôm sau tan tầm trở về thì thấy một chiếc túi treo trước cửa, bên trong là áo đã được giặt sạch và sấy khô.
Cô mở ra xem, chiếc áo trong túi không những không còn vết dầu mà dường như còn trắng hơn lúc trước.
Cô cầm sang gõ cửa nhà đối diện, “Anh đã làm gì với áo em vậy?”
Ôn Thiếu Khanh nhìn quần áo trong túi, “Sao thế?”
Tùng Dung lộ vẻ nghi ngờ, “Sao nó lại trắng ra? Có phải anh giặt không sạch nên đi mua cho em một cái giống hệt không?”
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô thắc mắc, “Em không biết trên đời này có một thứ gọi là thuốc muối tẩy trắng à?”
Tùng Dung lắc đầu, “Chưa từng nghe nói.”
Ánh mắt ôn Thiếu Khanh nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc, khiến tâm hồn Tùng Dung bị tổn thương nặng nề.
Nhưng dù vậy, cô cùng không khỏi khâm phục người đàn ông này.
Trong mắt cô, từ lâu Ôn Thiếu Khanh đã dần từ một anh đầu bếp trở thành người thạo việc nhà.
“Ôn Thiếu Khanh?”
“Ừ?”
“Lần trước em nói sai rồi.
Về sau anh không làm nghề mổ xẻ nữa thì cũng không cần đi làm đầu bếp, anh có thể giặt quần áo cho người ta!”
“Xin lỗi, anh không thiếu tiền tiêu, mà tạm thời cũng không có ý định mở hiệu giặt là.” Ôn Thiếu Khanh từ chối xong lại cười lên, “Nhưng anh có thể giặt miễn phí giúp em.”
Tùng Dung quả quyết khước từ, “Không cần! Cũng chỉ là thuốc muối tẩy trắng thôi mà? Có gì ghê gớm chứ?”
Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười lưu manh, “Ừ, không có gì ghê gớm, luật sư Tùng nhớ dùng một lần đổ cả một bình luôn nhé.”
Tùng Dung biết anh đang mỉa mai cô chuyện lần trước rửa bát dùng hết cả chai nước rửa, bèn lườm anh.
Ôn Thiếu Khanh tò mò, “Trước kia em xử lý thế nào với áo sơ mi trắng dính dầu giặt không sạch?”
Tùng Dung thở dài: “…!Vứt đi.”
Ôn Thiếu Khanh không nói nên lời.
Tùng Dung yếu ớt giải thích: “Em là luật sư mà, mặc áo sơ mi trắng bị dính dầu đi gặp đương sư sẽ bị người ta cười.”
Ôn Thiếu Khanh cười như có như không, “Đương sự mà biết sơ mi trắng em mua bằng tiền mồ hôi nước mắt của họ chỉ dùng được một lần, họ sẽ khóc.”
“…” Tùng Dung lại bại dưới tay kẻ làm nghề mổ xẻ này, cảm thấy nản lòng thoái chí.
Cô đưa cho anh một qủa bóng, “Hình như đồ chơi này là của Nhưòmg Chút, bị rơi trong nhà em, anh cầm đi.”
Vừa dứt lời, một người chợt nhô đầu ra từ ghế sofa, “Cô đang gọi tôi đấy à?”
Tùng Dung khựng lại, lúc này mới phát hiện ra anh có khách.
Thấy gương mặt kia có đôi nét giống Ôn Thiếu Khanh, khí chất cũng tương đương, cô bèn ngoảnh sang hỏi: “Anh trai hay em trai của anh vậy?”
Ôn Thiếu Khanh hắng giọng giải thích: “Chú út anh, con trai út của ông nội, tên là Ôn Nhượng, tên thân mật là Nhường Chút.”
Nghe thấy tên mình, Nhường Chút lập tức chạy ra ngồi bên chân Ôn Thiếu Khanh lè lưỡi.
Tùng Dung ngây ngẩn một lúc, nhìn chó rồi lại nhìn người, khen thật lòng: “Ông nội anh đúng là gừng càng già càng cay!”
Hẳn là chú út của Ôn Thiếu Khanh không được hòa thuận với anh cho lắm, nếu không ai lại lấy tên thân mật của bậc cha chú trong nhà đặt cho vật nuôi của mình.
Ôn Nhượng ngoắc tay với Tùng Dung, “Cháu dâu, vào đây ngồi!”
Chỗ Ôn Nhượng ngồi là chỗ bình thường Tùng Dung hay ngồi.
Bản thân cô không có cảm giác gì, nhưng Nhường Chút thấy Tùng Dung đi tới liền sủa mấy tiếng về phía Ôn Nhượng.
Ôn Nhượng lấy làm lạ, quay đầu hỏi Ôn Thiếu Khanh: “Nó sao vậy?”
Ôn Thiếu Khanh giải thích: “Chú đang ngồi chỗ của cháu dâu.”
Ôn Nhượng lập tức nhìn Nhường Chút với vẻ bi ai, “Mày sủa tao? Chúng ta dùng chung tên bao nhiêu năm như vậy, sao mày lại vì một người phụ nữ quen chưa được mấy tháng mà sủa tao chứ?”
Nhường Chút lại sủa mấy tiếng, Ôn Nhượng ôm ngực ngã vật ra sofa.
Tùng Dung thấy “chú út” diễn sâu như vậy thì hơi ngượng, đứng không được mà ngồi cũng không xong, đành vờ như cúi đầu nhìn áo sơ mi, thấy cúc áo ngay ngắn mới ngẩng lên hỏi Ôn Thiếu Khanh: “Anh đính lại cúc áo hộ em luôn à?”
Ôn Thiếu Khanh còn chưa lên tiếng, Ôn Nhượng nằm trên sofa đã trả lời: “Cháu trai lớn vẫn khéo tay như trước nhỉ!”
Trông thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tùng Dung, anh lập tức ngồi dậy, “Ơ, cháu không biết à? Đính cúc áo đã là gì, nó thêu mới giỏi chứ! Hồi xưa nó đã thêu cả bức Thanh minh thượng hà đồ(*) đấy! Để hôm nào bảo nó thêu cho cô bức Bạch thủ uyên ương đồ(*) nhé.”
(*) Thanh minh thượng hà đồ: Có nghĩa là “tranh vẽ cảnh bên sông vào tết Thanh minh”, hay có ý cho là “tranh vẽ cảnh bên sông vào tết trời trong sáng” là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan về đời nhà Tống.
(*) Bạch thủ uyên ương đồ: Tranh đôi uyên ương bạc đầu.
Ánh mắt không dám tin của Tùng Dung lướt đi lướt lại trên khuôn mặt ngày càng đen của Ôn Thiếu Khanh, “Thêu…!hoa?”
Ôn Thiếu Khanh sầm mặt, lạnh lùng giải thích: “Học lâm sàng, việc luyện tập độ linh hoạt của ngón tay là rất quan trọng.
Anh cũng bị ép học thôi.”
Năm xưa anh bỏ Đông y đã học suốt mười mấy năm từ hồi tiểu học để đăng ký ngành Y học lâm sàng, làm ông nội tức đến độ suốt mấy tháng cũng không thèm nhìn mặt.
Về sau không biết ông muốn răn đe hay thật sự muốn tốt cho cháu trai ma bắt anh thêu một bức Thanh minh thượng hà đồ, lấy lý do đường hoàng là luyện tập độ kiên nhẫn và linh hoạt của đầu ngón tay đến mức bây giờ anh nghe thấy năm chữ kia thôi cũng đã run cả tay.
Tùng Dung cố nín cười, cúi đầu chào qua loa rồi chạy về nhà, đến áo cũng quên mang theo, đóng cửa xong mới cười phá lên.
Nghe thấy tiếng cười ngoài cửa, Ôn Thiếu Khanh liếc xéo Ôn Nhượng, “Hài lòng chưa?”
Ôn Nhượng ngồi vào ghế sofa, điềm nhiên gật đầu cười, “Cũng được.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn đồng hồ treo tường, “Chú đến sắp hai tiếng rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ôn Nhượng ngẫm nghĩ, “Hình như là có chuyện gì nghiêm túc mới đến, nhưng chẳng nhớ ra được, tôi cũng đang định đi đây.”
Ôn Nhượng xuống dưới tòa nhà rồi mới gọi điện cho Ôn Thiếu Khanh, “Tôi nhớ ra rồi, ông cụ Ôn bảo cậu nhớ tìm lan hồ điệp.”
Ôn Thiếu Khanh cúp máy, rồi như sực nhớ ra điều gì, anh nở nụ cười.
Hôm sau Tùng Dung đi làm đúng lúc gặp Ôn Thiếu Khanh tập thể dục buổi sáng về.
Anh hỏi cô: “Không ăn sáng à?”
Tùng Dung vội quấn khăn quàng cổ, “Không ăn, em đang vội, hôm nay có cuộc họp quan trọng, không thể đến muộn.”
Ôn Thiếu Khanh giữ cửa thang máy, đột nhiên hỏi: “Em có quen ai mua được lan hồ điệp không?”
Tùng Dung suy nghĩ một lát, “Lan hồ điệp? Loại nào?”
Mặc dù cô không trồng hoa, nhưng cũng biết lan hồ điệp là hàng hiếm ở chợ hoa năm nay, không những bị hét giá cao, mà muốn tìm được loại quý hiếm một chút cũng khó.
Ôn Thiếu Khanh mỉm cười khó đoán, “Loại nào không quan trọng lắm, màu xanh dương là được.”
“Màu xanh dương? Anh khéo chọn thật đấy!.” Tùng Dung khoanh tay trước ngực, nhìn anh chằm chằm, “Anh đùa em đấy à? Lan hồ điệp không có sắc tố tạo thành màu xanh dương, vì sắc tố xanh dương là một biến thể gen lặn trong thực vật học, vô cùng hiếm thấy, anh bảo em tìm ở đâu bây giờ?”
Ôn Thiếu Khanh xoa tay, bắt chước điệu bộ của cô, khoanh hai tay trước ngực, “Kết hợp nhuộm sáng chế trong quá trình nuôi trồng.”
Tùng Dung hậm hực, “Anh đã biết thì cũng phải biết trồng được một gốc khó thế nào.”
“Khó mới nhờ em.” Trong giọng nói bình thản của Ôn Thiếu Khanh lộ ra vẻ khiêu khích, “Sao? Chẳng lẽ luật sư Tùng không có nổi chút quan hệ trong vấn đề này?”
Khóe môi Tùng Dung giật nhẹ, miễn cưỡng đồng ý: “Không thành vấn đề, bao giờ cần?”
Ôn Thiếu Khanh cười thỏa mãn, “Ngay.”
Tùng Dung nhếch miệng, nghiến răng trả lời: “Được.”
Mấy ngày sau, cả văn phòng luật đều biết luật sư Tùng không tập trung làm việc.
Khó khăn lắm cô mới tìm được vài gốc thông qua bạn của bạn, hôm nó chuyển qua đường hàng không đến, cô lập tức mang tới trước mặt Ôn Thiếu Khanh.
Bệnh viện đã cho nghỉ Tết, Chung Trinh đợi đến ngày mùng Hai đi trực.
Trước lúc đó cậu rảnh rỗi nên suốt ngày chơi cùng Nhường Chút.
Đã quen với việc gặp cậu ở nhà Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung đi thẳng vào vấn đề, “Sếp em đâu?”
Chung Trinh chỉ vào bếp, “Đang nấu bữa tối.”
Tùng Dung đi vào tìm anh, muốn khoe nhưng lại vờ lạnh nhạt đưa hoa cho anh xem, “Này, hoa anh muốn đây.”
Ôn Thiếu Khanh quay đầu nhìn lướt qua rồi cúi xuống tiếp tục thái thịt, “Bà nội anh thích lan hồ điệp, mỗi dịp Tết đến đều tìm vài gốc, trông thấy là vui.”
Tùng Dung không phát hiện điểm gì khác lạ, “À, để đâu đây?”
Ôn Thiếu Khanh ngẩng lên nhìn cô, “Tạm thời để ở chỗ em.”
Tùng Dung giật mình, “Hả?”
Ôn Thiếu Khanh rửa tay, nụ cười trở nên thâm sâu khó lường, “Chung Trinh nói em không về nhà ăn Tết đúng không? Anh định đưa em về nhà anh đón Tết, đây là quà ra mắt em chuẩn bị.”
Tùng Dung bàng hoàng.
Cô chưa hề chuẩn bị tâm lý, “Em nói muốn tới nhà anh ăn Tết bao giờ?”
Ôn Thiếu Khanh thản nhiên trả lời, “Em không nói, nên anh mới bảo đây là dự định của anh.”
Tùng Dung không phản bác được,”…”
Ôn Thiếu Khanh an ủi cô: “Yên tâm, ở nhà anh, ông nội anh là người đứng đầu, ông sẽ thích em.”
Dù không muốn nói chuyện với anh nhưng Tùng Dung vẫn tò mò, không kìm lòng được bèn mở miệng hỏi: “Tại sao?”
Ôn Thiếu Khanh nhìn một lượt khắp toàn thân cô, vẻ mặt như nhặt được của báu, “Thể chất huyết ứ, vừa lạnh vừa khô, dư ẩm nặng, một ca bệnh di động tuyệt vời, gặp được mà không cầu được.
Ông nội anh trông thấy em chắc chắn sẽ rất mừng.”
“…” Tùng Dung không muốn nói chuyện tiếp với Ôn Thiếu Khanh, xoay người chuẩn bị ra khỏi bếp, đi hai bước lại quay lại, ngập ngừng mãi mới hỏi: “Thế nếu em không tìm được lan hồ điệp thì sao?”
Ôn Thiếu Khanh cười nhẹ, “Em ra ban công xem.”
Tùng Dung ra ban công nhìn.
Ở đó có một chậu hoa lan hồ điệp màu xanh dương giống hệt của cô, dù cô không tìm được anh cũng đã dọn sẵn đường rồi.
Lòng Tùng Dung phức tạp, không biết nên nói anh chu đáo hay gian xảo.
Tùng Dung đứng ở ban công một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Thiếu Khanh vòng tay ôm cô từ phía sau, “Giận à?”
Cô lắc đầu, “Không.”
“Vậy về nhà ăn Tết với anh nhé.”
Tùng Dung biết thừa dù không đồng ý thì Ôn Thiếu Khanh cũng có cách khiến cô nghe lời, chống cự vô ích.
Vì vậy, cô yếu ớt trả lời: “Được.”
Tiếng cười trầm thấp lập tức vang lên bên tai, “Ăn cơm.”
Tùng Dung ngoảnh nhìn anh, cười gật đầu..