Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 55
Sau bữa ăn, Chung Trinh ỏn ẻn vào bếp rửa bát, thương binh Tùng Dung ngồi trên sofa chuẩn bị nhận món tráng miệng sau bữa ăn từ Ôn Thiếu khanh.
Tùng Dung nhìn chằm chằm bát chè sữa, xoa bụng, “Vừa nãy ăn no quá rồi, không ăn được nữa.”
Ôn Thiếu Khanh lại chìa bát ra trước mặt cô, lời nói ra cũng mang ẩn ý: “Ăn đồ chua, cay có tính kích thích giảm áp lực, ăn ngọt tâm trạng sẽ tốt.”
Tùng Dung gật đầu, nhanh tay nhận lấy bắt đầu ăn.
Chung Trinh vừa vào phòng bếp đã ló đầu ra mếu máo: “Sếp ơi, em rửa bát một mình sợ lắm.”
Ôn Thiếu Khanh quay sang xoa Nhường Chút đang nằm bên cạnh, Nhường Chút lập túc đứng dậy chạy đến bếp.
Có Nhường Chút bầu bạn, Chung Trinh cuối cùng cũng chịu yên.
Tùng Dung ăn hết một bát chè sữa đầy, thở phào, “Thỏa mãn quá.”
Chung Trinh đang rửa chén trong bếp chợt lên tiếng gọi Tùng Dung: “Chị họ, chị vào đây một lát.”
Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh, thấy anh không có ý kiến gì mới đứng đậy đi vào bếp, “Sao thế?”
Chung Trinh nhìn thoáng qua bên ngoài, hạ giọng nói: “Chị họ, sau này chị đừng bảo sếp em nấu cơm nữa.”
Tùng Dung nghi hoặc: “Ừm?”
Chung Trinh tắt nước, quay người nhìn Tùng Dung, nghiêm túc nói: “Thật ra mặc dù sếp em nấu ăn rất giỏi, nhưng trước kia không mấy khi nấu đâu.”
Tùng Dung cau mày, “Muốn nói gì thì nói thẳng, cứ vòng vo quanh co như thế chẳng ra dáng đàn ông gì hết.”
Giọng Chung Trinh lại nhỏ đi, “Sau khi làm hàng xóm với chị, hằng ngày sếp mới chăm nấu hơn, em cảm thấy…!sếp là vì chị.”
Tùng Dung thoáng rung động, cụp mắt xuống, một lúc lâu cũng không nói gì.
Chung Trinh không nhận được câu trả lời, bèn nhún vai quay người tiếp tục rửa bát, “Chị họ, chị với sếp em đang yêu đương nghiêm túc đấy à?”
Một lát sau Tùng Dung hoang mang hỏi ngược lại: “Em nói xem?”
Chung Trinh chần chừ, “Ừm…!Sao cảm thấy có gì sai sai.
Em thấy bình thường người ta yêu nhau, bạn gái hay làm nũng với bạn trai lắm.
Chị họ, chị đã bao giờ làm nũng với sếp em chưa?”
Tùng Dung chỉ tưởng tượng thôi cũng nổi cả da gà, trả lời chắc nịch: “Chưa.”
Chung Trinh tiếc rẻ, “Chị thế là không được.
Chị họ, chị phải học cách làm nũng đi! Chị chưa nghe câu phụ nữ biết làm nũng là tốt số nhất à? Chị biết thế nào là con gái mềm yếu không?”
Tùng Dung cúi đầu ngẫm nghĩ rồi ngẩng lên hỏi: “Kiểu như Châu Trình Trình ấy hả?”
Chung Trinh phản đối, “Chị Trình Trình đâu phải con gái mềm yếu, rõ ràng là kẻ nguy hiểm mà cứ vờ ngây thơ.”
Tùng Dung cười, “Em cũng biết thế cơ đấy.”
Chung Trinh rửa xong một cái bát, đột nhiên hỏi: “Chị họ, rốt cuộc chị Trình Trình là ai?”
Mắt Tùng Dung lóe lên, “Em có ý gì?”
Chung Trinh thậm thụt nói tiếp: “Chị ấy không đơn giản là một thư ký toà án bình thường đúng không?”
Tùng Dung thản nhiên liếc cậu, “Sao em biết?”
“Hứ!” Chung Trinh khinh thường, “Chị họ, chị nghĩ em là đồ đần à? Làm gì có thư ký tòa án nào lái xe Porsche đi làm chứ?”
Tùng Dung nhìn cậu tán đồng, sau đó hỏi: “Em nộp luận văn chưa?”
Mặt Chung Trinh cứng lại, “Sao chị nói giọng hệt như sếp em thế? Bất đồng ý kiến một cái là đòi nộp bài tập! Không cho hỏi thì em không hỏi nữa!”
Tùng Dung phất tay ghét bỏ, “Nên làm gì thì làm đi.
Muộn rồi, chị về đi ngủ đây.”
Cô vừa ra khỏi bếp thì thấy Ôn Thiếu Khanh đứng ở cửa.
Thấy cô, anh khẽ mỉm cười, hỏi: “Về à?”
Tùng Dung quả thật đã mệt, chào tạm biệt Ôn Thiếu Khanh về nhà tắm rửa rồi chui vào trong chăn.
Chưa đầy hai phút, Ôn Thiếu Khanh đã sang nhà, cầm theo cốc nước và thuốc đi đến.
Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, sao anh chẳng chào hỏi gì mà đã đi thẳng vào nhà cô?
Không biết do ánh đèn tối quá hay vì cô suy nghĩ nhiều, mà anh chỉ đi có vài bước ngắn ngủi từ cửa đến giường cũng khiến Tùng Dung đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Cô chẳng dám nhìn vào mắt anh, nhưng ánh mắt lạ của cô không bị lộ ra.
Đợi anh tới gần, Tùng Dung mới hắng giọng tố cáo: “Có phải anh quên trả em cái gì không?”
Ôn Thiếu Khanh đặt đồ trong tay lên tủ đầu giường, ngồi xuống bên cạnh, chống tay lên người Tùng Dung, nhích lại gần, cười hỏi: “Cái gì?”
Tùng Dung lùi về sau, khí thế yếu hẳn đi, giọng cũng nhỏ xuống: “Chìa khóa nhà em.”
Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ không hiểu, “Anh cũng có đòi em chìa khóa nhà anh đâu.”
Tùng Dung ngẩn người, “Em có thể trả anh.”
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, “Anh không muốn.”
Tùng Dung nói theo phản xạ: “Vậy anh trả chìa khóa nhà cho em đi.”
Ôn Thiếu khanh tiếp tục tỏ vẻ không hiểu: “Anh cũng có đòi em chìa khóa nhà anh đâu.”
Tùng Dung lại ngẩn ra, cảm thấy đoạn hội thoại này thật quen thuộc, “Em có thể trả anh.”
Ôn thiếu Khanh lắc đầu, “Anh không muốn.”
Lần này thì Tùng Dung hoàn toàn ngây ngẩn.
Cô chớp mắt, vỗ trán, sao lại bị tên làm nghề mổ xẻ này làm cho choáng váng thế này.
Ôn Thiếu Khanh kéo bàn cô xuống đặt cốc nước vào, tay khác đặt bên má cô cười tươi, “Uống thuốc đi.”
Tùng Dung nhìn khuôn mặt tươi cười đang kề sát mình.
Đôi mắt anh đen nhánh, trong veo, sáng đến mức khiến cô quên cả chối từ.
Sau khi cô ngoan ngoãn uống thuốc, Ôn Thiếu Khanh định tắt đèn, nhưng Tùng Dung lại đưa tay ra che công tắc, “Để đèn đi anh.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, hỏi bông đùa: “Sao không giữ anh ở lại, anh phải an toàn đáng tin hơn đèn chứ?”
Không biết cô phản xạ quá chậm hay quá giỏi che dấu mà mấy năm đầu khi mới vào nghề, mỗi lần tiếp xúc với báo cáo khám nghiệm tử thi, lúc xem luôn rất bình tĩnh, cũng không có phản ứng gì khác thường, nhưng về đến nhà sẽ nôn đến tối tăm mặt mũi.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cô biết chắc lát nữa mình sẽ gặp ác mộng, vì vậy ngẫm nghĩ một chút, khẽ gật đầu với Ôn Thiếu Khanh.
Ôn Thiếu Khanh bị bất ngờ, hơi khựng lại rồi nhanh chóng hiểu ý nghĩa cái gật đầu của cô, chầm chậm nở nụ cười.
Tùng Dung nằm trên giường chuẩn bị ngủ, Ôn Thiếu Khanh ngồi trên chiếc ghế dài đối diện đọc sách.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, “Bao giờ em ngủ thì anh về cũng được.”
Ôn Thiếu Khanh đang chăm chú đọc sách, không biết có nghe vào hay không, khẽ “ừ” một tiếng.
Tùng Dung nằm xuống, chọt nhớ ra phải đặt báo thức, liền lần tìm điện thoại di động đặt ở đầu giường, bấm sáng màn hình mới biết là cần phải nhập mật mã hoặc có dấu vân tay mới truy cập được.
Cô lại ngồi dậy, vẫy tay với Ôn Thiếu Khanh, “Mật mã là gì?”
Ôn Thiếu Khanh đặt sách xuống, đi tới ấn ngón tay cái vào.
Điện thoại mở ra, anh bật cài đặt, chọn phần thêm dấu vân tay, “Đưa tay đây.”
Tùng Dung ngơ ngác, “Ừm?”
Ôn Thiếu Khanh kéo lấy tay trái cô, ấn ngón cái vào nhận diện, “Được rồi.”
Tùng Dung cảm thấy cảnh tượng này hơi quen, ngẩng đầu thì thấy Ôn Thiếu Khanh đang ung dung nhìn mình, “Thấy quen không?”
Tùng Dung nghĩ một chút rồi gật đầu.
Ôn Thiếu Khanh vuốt ngón tay thon dài của cô, cười nhắc lại, “Lần trước lúc kí hợp đồng, em đã kéo lấy ngón tay trái của anh in dấu tay.”
Tùng Dung nhìn ngón tay hai người đan vào nhau.
Ánh đèn phòng mờ tối, cô chợt cảm thấy người nóng lên, cụp mắt không dám nhìn Ôn Thiếu Khanh, khẽ đẩy anh, “Anh đi đọc sách tiếp đi.”
Ôn Thiếu Khanh cười xoa đầu cô rồi quay về ghế dài.
Tùng Dung không có sở thích xem trộm đồ riêng tư của người khác, nhưng vẫn có chút tò mò với điện thoại của Ôn Thiếu Khanh.
Cô xem phần mềm trong máy anh, ngoài những cái thông dụng còn có vài phần mềm y học.
Lúc nhập mật mã đăng nhập email, cô nhìn kiểu nhập kí tự trên màn hình, cảm thấy hơi bực mình, thì thầm: “Hóa ra anh dùng bàn phím số(*).
Em toàn dùng bàn phím chữ đầy đủ thôi.”
(*) Bàn phím số: Cách nhập kí tự của điện thoại cũ, bàn phím bao gồm chín chữ số từ 1 đến 9, phím 1 có thể dùng để nhập dấu, các phím từ 2 đến 9 mỗi phím nhập được từ 3 hoặc 4 chữ cái.
Vừa dứt lời, cô chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm bàn phím số.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô muốn nắm bắt nhưng không được, cuối cùng đành từ bỏ.
Tùng Dung vứt điện thoại sang một bên nhìn về phía Ôn Thiếu Khanh.
Anh đang tập trung nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng cúi đầu viết gì đó lên giấy.
“Anh đang xem gì vậy?”
Ôn Thiếu Khanh viết xong mấy chữ mới ngẩng đầu trả lời: “Ghi chép y học, em muốn xem không?”
Tùng Dung cười, “Em không có ý định theo ngành y.”
Sau khi nhàm chán quét mắt khắp phòng, cô rút quyển tạp chí ở đầu giường ra lật bừa vài trang.
Thoáng chốc, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Ôn Thiếu Khanh bỗng dưng lên tiếng: “Trước kia từng gặp chuyện thế này chưa?”
Tùng Dung ngẩng đầu.
Ánh mắt anh vẫn hướng về màn hình vi tính, mãi không thấy cô trả lời mới đưa mắt nhìn sang phía cô, nhướng mày, dường như đang hỏi cô vì sao không đáp.
Tùng Dung mím môi, gật nhẹ, “Gặp rồi.”
Cô cũng từng hỏi anh câu tương tự, hỏi anh có từng gặp nhóm người chuyên phá rối bệnh viện chưa? Lúc ấy, cảm giác của cô thế nào? Là không đành lòng? Xót thương? Hay cảm thấy may mắn? Bây giờ anh cũng đang có cảm giác như vậy sao?
Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh một lần nữa chuyển đến quyển sách y học dày cộp.
Đôi mắt anh cụp xuống khiến người ta không nhìn thấu cảm xúc, đến giọng nói cũng cực kỳ nhẹ, “Đã giải quyết thế nào?”
Tùng Dung nhớ lại, “Không cần giải quyết.
Giờ có bao nhiêu văn phòng luật, bao nhiêu luật sư, giá cả hợp lý, anh không nhận thì vẫn còn đầy người muốn nhận, làm gì có ai nằng nặc muốn nhất định phải là anh?”
Ôn Thiếu Khanh lặng yên một lát, cầm bút ghi chú gì đó trên giấy rồi mới hỏi: “Vậy lần này thì sao?”
“Lần này?” Tùng Dung ngần ngừ, “Lần này….!Em cũng không biết nữa.
Chắc là do xui xẻo, đụng phải kẻ khó nhằn.”
Ôn Thiếu Khanh nghe xong thì trầm mặc, đến khi lật sang một trang sách khác, anh mới nhìn Tùng Dung bằng biểu cảm phức tạp rồi gật đầu, “Anh biết rồi.”
Tùng Dung không biết câu này của anh có ý nghĩa gì.
Anh biết gì rồi? Biết chuyện này hay biết vì sao lần này lại nghiêm trọng đến thế? Nghĩ vậy, cô cảm thấy phiền lòng, bèn ném tạp chí đi, nằm xuống nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Ngay lúc sắp ngủ, một ý tưởng bỗng vụt qua trong đầu cô.
Tùng Dung lần tìm điện thoai di động, mở một phần mềm bắt đầu đành chữ.
Kiểu nhập có lưu dữ liệu, chỉ cần gõ đúng thứ tự là đáp án lập tức hiện ra.
26647664649269267449652676, tên wifi nhà Ôn Thiếu Khanh, gõ bằng bàn phím sẽ được câu..
“Tùng Dung em sớm muộn cũng là vợ anh.”
Còn mật mã 42633 (*) kia…
(*) 42633: Dùng bộ gõ tiếng Trung với kiểu nhập là bàn phím số gõ dãy số này sẽ ra chữ “Được”.
Lần trước nhập cô dùng máy tính, hoàn toàn không ý thức được những chữ số này có ý nghĩa như vậy.
Tùng Dung đột nhiên ngồi dậy, nhìn về phía kia.
Ôn Thiếu Khanh cảm nhận được ánh mắt cô, ngẩng lên, “Sao thế?”
Tùng Dung lắc đầu, lại nhanh chóng nằm xuống, kéo chăn đắp qua đầu.
Trong bóng tối dưới lớp chăn phủ kín, cô nghe tiếng tim mình đập rộn.
Giọng Ôn Thiếu Khanh vang lên mang theo ý cười dịu dàng, “Đừng trùm chăn kín đầu đi ngủ, sẽ bị thiếu dưỡng khí.”
Mãi không thấy cô có phản ứng, anh liền đứng dậy, đi tới kéo lớp chăn trùm trên đầu cô xuống.
Tùng Dung đang là thương binh, tất nhiên không cản được anh.
Nhưng vào đúng khoảnh khắc chăn bị kéo xuống, cô đột nhiên nhổm dậy, hôn vào môi anh.
Tùng Dung cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hơi thở của anh bỗng dưng ập tới, và mọi thứ trước mắt cô hóa thành màn sương mù, khiến cô bất giác ôm lấy cổ anh, dần dần vòng ôm siết chặt hơn, giống như đang kiếm tìm nhánh cỏ cứu mạng.
Lúc chuông cửa vang lên, cô với Ôn Thiếu Khanh đang lăn lộn trên giường, tấm chăn đè ở dưới thân đã bị hai người làm nhàu nhĩ.
Hơi thở của cả hai đều rối loạn, nhưng anh vẫn nhớ che cho cánh tay bị thương của cô.
Tiếng chuông vẫn kiên nhẫn vang lên.
Cô kéo vạt áo sau lưng Ôn Thiếu Khanh, ngửa đầu tránh môi anh, thở dốc, “Chung Trinh đấy…”
Gương mặt cô ửng đỏ, nóng bừng, đong đầy tình ý, giọng nói mang theo nét quyến rũ hiếm thấy từng ngày.
Ôn Thiếu Khanh không kìm lòng được, tiếp tục hôn, hơi thở cũng loạn lên, môi ấm áp mải lưu luyến bên khóe miệng cô, mơ màng trả lời: “Cho cậu ấy ngủ bên nhà anh.”
Lý trí của Tùng Dung được tiếng chuông cửa kéo về, đôi mắt cũng dần tỉnh táo, đưa tay đẩy anh ra, “Mau ra mở cửa đi, nếu không nó lại nghĩ linh tinh đấy.”
Ôn Thiếu Khanh tì trán vào trán cô, từ từ bình ổn lại nhịp thở.
Đôi mắt kia như một đầm mực đen nhánh, thẳm sâu, khiến người ta chìm vào, chẳng thể nào kiềm chế.
Ở nơi đáy đầm, có thứ cảm xúc càng lúc càng nồng đậm, thấp thoáng chực trào dâng.
Trước kia họ cũng từng hôn nhau.
Nhưng chưa lần nào mà tim cả hai đều loạn nhịp, đánh mất lý trí như bây giờ.
Trong yên lặng, Tùng Dung dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim đập rộn trong lồng ngực.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lúc lâu.
Ôn Thiếu Khanh đột nhiên cử động, cô vội giữ lấy tay anh, chỉ sợ động tác tiếp theo của anh sẽ khiến cô không chống đỡ nổi, “Mau đi mở cửa”
Ôn Thiếu Khanh nhắm mắt định thần, hồi lâu sau đã lấy lại sự bình thản thường ngày.
Anh chống tay ngồi dậy, kéo Tùng Dung lên, vuốt ve khuôn mặt cô, cười lưu manh, “Mau thu lại tình ý trên mặt em, chứ để em họ em trông thấy, cậu ấy thật sự sẽ nghĩ linh tinh đấy.”
Chung Trinh đứng đợi ngoài cửa mãi mới thấy Ôn Thiếu Khanh ra mở cửa.
Cậu dắt Nhường Chút hí hửng đi vào, “Sếp, đêm nay em mượn Nhường Chút ngủ cùng nhé! Bếp em quét dọn xong rồi, rác cũng đã đổ, sếp mau về ngủ đi!”
Nghe vậy, Ôn Thiếu Khanh chợt nheo mắt, bắn cho cậu ánh nhìn lạnh lùng, xoay người đi về phòng ngủ của Tùng Dung.
Chung Trinh gọi với theo: “Ơ, sếp, đấy là phòng chị họ em!”
Ôn Thiếu Khanh bực mình, quay đầu lại nhìn cậu, “Thì sao?”
Chung Trinh biết mình lại dẫm phải mìn, ho khẽ, khó nhọc hỏi: “Thì…!Sếp với chị họ em…”
Ôn Thiếu Khanh khoanh tay trước ngực, hất cằm, “Nói tiếp đi.”
Chung Trinh vốn nhát gan, tất nhiên không dám nói tiếp, “Sao trông sếp giống như…”
Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, “Giống như gì?”
Chung Trinh cúi đầu thì thào, “Nổi lên dục vọng mà chưa được thỏa mãn…”
Ôn Thiếu Khanh hơi cau mày.
Chung Trinh không dám nói bừa tiếp, gãi đầu cười gượng, “Ha ha, em đùa ấy mà!”
Ai ngờ Ôn Thiếu Khanh lại lẳng lặng mỉm cười với cậu, khiến Chung Trinh cảm thấy có luồng khí lạnh chạy từ bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Tùng Dung đi ra khỏi phòng ngủ, không biết hai người đang nói gì mà môt người vẻ mặt khó tả, một người vô cùng hoảng hốt.
Cô hắng giọng, “Chung Trinh, sao em vẫn chưa đi ngủ, mai không phải dậy sớm ôn bài à?”
Chung Trinh lập tức chạy tới xin Tùng Dung che chở, “Chị họ, đêm nay thầy Ôn cũng ở đây ạ?”
Tùng Dung hơi cau mày nhìn Ôn Thiếu Khanh, khó nhọc mở miệng: “Anh ấy..”
Ôn Thiếu Khanh vốn có thể ngủ ở phòng cho khách, nhưng bây giờ Chung Trinh đang ở đây, nhà cô lại chỉ có một phòng cho khách, có lẽ Ôn Thiếu Khanh cũng chỉ còn cách về nhà ngủ.
Nhưng sâu trong lòng cô lại cảm thấy không nỡ.
Rõ ràng anh ở ngay đối diện, vậy mà thật kì lạ, cô lại không muốn để anh đi.
Ôn Thiếu Khanh giải vây giúp cô, “Tôi với chị họ cậu còn có chuyện cần nói, chốc nữa tôi sẽ đi.”
Chung Trinh lập tức thở phào, khôi phục bộ dạng hớn hở dắt Nhường Chút đi vào phòng.
Tâm trạng Tùng Dung hơi phức tạp, cụp mắt không nói gì nữa.
Ôn Thiếu Khanh đi tới kéo tay cô, “Về phòng ngủ đi.”
Tùng Dung vừa đi theo Ôn Thiếu Khanh hai bước, Chung Trinh bỗng hùng hổ lao từ trong phòng ra, chặn trước mặt Ôn Thiếu Khanh hỏi: “Sếp, đêm qua sếp ngủ ở đây à?”
Tùng Dung cứng người.
Ôn Thiếu Khanh chẳng mấy bận tâm, nhưng không muốn Tùng Dung ngượng nên anh vờ vịt, “Đừng nói lung tung!”
Chung Trinh chợt đưa một tờ giấy ra trước mặt anh, giọng chắc nịch: “Chẳng lẽ cái này không phải của sếp?”
Đó là một bản ghi chép liên quan đến y học, nét chữ bên trên đúng là của Ôn Thiếu Khanh.
Còn về lý do vì sao nó lại xuất hiện trong phòng cho khách ở nhà Tùng Dung , thì có lẽ …!chỉ có duy nhất một khả năng là đêm qua anh ở đây.
Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh nhìn nhau, lại nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Chung Trinh, vừa định giải thích thì thấy cậu đổi mặt nịnh nọt xích đến chỗ Ôn Thiếu Khanh, “Sếp thân yêu, những gì viết trên đây chính là phần kiến thức sẽ thi trong đợt này sao?”
“Không phải!” Ôn Thiếu Khanh giật tờ giấy khỏi tay cậu, “Là đề cho sinh viên trong khoa.”
Chung Trinh kiên nhẫn hỏi tiếp: “Vậy năm nay đề thi của thạc sĩ là ai ra ạ?”
Ôn Thiếu khanh nhớ lại: “Hình như là viện sĩ Tần.”
“Viện sĩ tần?” Chung Trinh kêu lên, “Nguy rồi, nguy rồi…Danh bổ (*) lại xuất hiện trên giang hồ rồi…!Tin dữ…!Tin dữ.”
(*) Danh bổ: Xuất phát từ chức quan “bổ đầu”- một chức quan có nhiệm vụ truy bắt tội phạm, bảo vệ công lý thời xưa.
“Danh bổ” nghĩa là các bổ đầu lừng lẫy, có danh tiếng.
Cậu vừa lẩm nhẩm vừa khóc lóc đi về phòng..