Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 44


Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 44


Sau khi bị Tùng Dung kéo phải chạy chậm mấy bước, Ôn Thiếu Khanh giữ chặt cô, đứng ngay ngắn, ra hiệu cho cô nhìn hàng loạt camera tren đỉnh đầu, “Luật sư Tùng, em chạy quá tốc độ, trừ sáu điểm, phạt hai trăm tệ.”
Tùng Dung cạn lời, “Em có phải xe ô tô hay xe gắn máy đâu.”
Ôn Thiếu Khanh đang cười chợt cứng người, Tùng Dung quay đầu nhìn anh.

“Sao vậy?”
Ôn Thiếu Khanh nghiêm túc trả lời: “Hình như anh bị chạm phần đuôi xe.”
Tùng Dung cúi đầu nhìn phía sau anh, một cậu bé đang bám vào chân Ôn Thiếu Khanh đứng dậy, xoa xoa cái trán vừa bị va đập, ngọt ngào gọi: “Cô Dung.”
Tùng Dung cưòi, xoay người xoa đầu cậu, “Dương Dương đấy à? Sao cháu lại chạy ra ngoài một mình thế?”
Dương Dương nhìn chằm chằm Ôn Thiếu Khanh, chỉ bừa vào phía sau, cất giọng non nớt trả lời: “Ông nội ở đằng sau ạ.”
“Có thấy thầy đâu.” Tùng Dung nhìn đằng sau cậu, “Lần sau cháu không được chạy nhanh như thế, thầy tuổi cao sẽ không theo kịp.”
Dương Dương nhìn Ôn Thiếu Khanh với ánh mắt thù địch, “Cháu nhìn thấy chú ấy mới chạy nhanh như vậy!”
Tùng Dung nhìn cậu rồi lại nhìn Ôn Thiếu Khanh.

Ôn Thiếu Khanh nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
Cô quay lại hỏi Dương Dương: “Cháu biết chú ấy à?”
“Không biết” Dương Dương lắc đầu, “Cô Dung, cô là bạn gái của cháu, không được chơi với người đàn ông khác.”
Tùng Dung cố nhịn cười, bắt chước giọng điệu của cậu: “Cô là bạn gái của cháu? Chuyện từ khi nào vậy?”
Dương Dương gãi đầu, mặt ỉu xìu, giơ tay ra cố ôm lấy cổ Tùng Dung, “Ơ, cậu Chung Trinh không nói với cô sao? Cậu với cháu đã thương lượng xong hết rồi.”
Trông cậu bé vóc dáng nhỏ nhắn, chân tay lũn cũn, Tùng Dung ngồi xổm xuống, nhìn Ôn Thiếu Khanh, “Nhìn học trò của anh đi, cứ chốc chốc lại bán em, đến trẻ nhỏ cũng không tha.”
Ôn Thiếu Khanh đặt hai tay trong túi quần, ung dung nhìn tình địch miệng còn hơi sữa, nhướng mày cười cười.
Có lẽ thái độ khinh thưòng của anh đã chọc giận động vật giống đực nhỏ tuổi này, Dương Dương ôm chặt cổ Tùng Dung, ghé vào tai cô, giọng điệu như ông cụ non: “Muộn thế này rồi, con gái không nên đi lung tung với người lạ đâu, để cháu đưa cô về nhà.”
Tùng Dung trêu cậu: “Cô không ở một mình, có bạn cô đi cùng mà.”
Dương Dương trộm liếc Ôn Thiếu Khanh, “Cô, người bạn này của cô trông có vẻ không phải người tốt đẹp gì, cô đừng chơi với chú ấy.”
Tùng Dung gật đầu tán thành, đùa Ôn Thiếu Khanh: “Ánh mắt của trẻ con là trong sạch nhất, liếc cái đã biết anh không phải người tốt.”
Thật lạ là Ôn Thiếu Khanh không phản kích, vẫn hiền lành cười cười.

Tùng Dung bỗng dưng ngửi thấy mùi nguy hiểm, sao cô lại có cảm giác Ôn Thiếu Khanh đang thực hiện “cool down”(*) để chuẩn bị tung ra đòn chí mạng?
(*) Cool down: Bài tập cần thiết trong thể hình giúp điều hòa và hạ nhiệt làm mát cơ thể sau khi kết thúc một quy trình tập luyện như chạy bộ, tập tạ…

Sau đó ông nội của Dương Dương đuổi đến nơi, cậu bé bị lôi xuống từ cổ Tùng Dung, lúc về còn quyến luyến quay đầu nhìn mãi.
Tùng Dung chỉ lo ngoảnh lại tạm biệt cậu bé, không chú ý mình đang bị Ôn Thiếu Khanh dắt đi theo hướng ngược lại.

Đến lúc kịp phản ứng, cô mới đột ngột dừng chân.
Ôn Thiếu Khanh tò mò nhìn về phía trước, “Rốt cuộc nơi đó là nơi nào?”
Tùng Dung thấy không tránh được nữa, ngập ngừng miệng: “Chính là…!chỗ chuyên để hẹn hò mà mỗi trường học đều có.”
Ôn Thiếu Khanh nổi hứng thú, nắm tay cô đi về phía kia, “Chúng ta cùng qua đó dạo xem đi.”
“Không!” Tùng Dung giãy giụa.
Thời đi học cô chưa bao giờ đến nơi đó, lần nào cũng đi vòng, lúc buộc phải đi qua cũng vội vàng chạy qua, hiện tại càng chẳng có lý do gì mà vào trong.
Tới gần đó Ôn Thiếu Khanh mới phát hiện ở đây còn có một cái hồ.

Mùa đông miền Nam trời không quá lạnh, hồ không bị đóng băng, mỗi khi gió thổi qua còn có thể nghe thấy tiếng nước rì rào.

Anh nắm tay Tùng Dung đi dạo một vòng quanh hồ, dưới ánh đèn mờ quả nhiên có một đôi tình nhân, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh mờ ám.

Ôn Thiếu Khanh vẫn tỉnh rụi như không nghe thấy, nhưng Tùng Dung không được bình tĩnh như vậy.

Âm thanh kia khiến cô mặt đỏ tim đập, không khỏi cảm thán, quả đúng là tuổi trẻ, trời lạnh vậy cũng không lấp được ngọn lửa tình bỏng cháy.
Ôn Thiếu Khanh đang đi bỗng nhiên dừng chân, xoay người lại.

Tùng Dung không nhận ra, vẫn đi tiếp, liền đâm vào lồng ngực anh.

Ôn Thiếu Khanh thuận thế ôm lấy eo cô, nhân lúc Tùng Dung chưa kịp phản ứng, anh cúi đầu hôn khẽ lên môi cô rồi nhanh chóng buông ra, nắm tay cô đi tiếp.
Động tác của anh quá nhanh, chỉ diễn ra trong mấy giây đồng hồ.

Tùng Dung ngẩn ngơ đi thêm mấy bước, đưa tay sờ lên môi mình, cảm giác lành lạnh mềm mại khi nãy như vẫn còn nguyên đó.

Cô hơi thảng thốt, tình huống vừa nãy rốt cuộc là gì? Cô bị lợi dụng rồi ư? Vừa nãy chính là động tác “cool down” thật đấy sao?

Một lúc sau ra khỏi khu vực hồ để quay lại đường lớn, Ôn Thiếu Khanh mới ngoảnh đầu, khóe môi cong cong thể hiện rõ tâm trạng cực tốt, “Chẳng mấy khi có cơ hội về trường học, một chuyện đầy cảm xúc như thế, không làm thì thật lãng phí.”
Tùng Dung thẹn quá hóa giận, “Thế nào là chẳng mấy khi? Anh suốt ngày về Đại học X dạy còn gì?”
Ôn Thiếu Khanh nghiêm chỉnh, “Khác mà.

Ở Đại học X anh là giáo sư, lỡ gặp phải sinh viên thì xấu hổ chết.

Nơi này tốt biết mấy, không ai biết anh, chẳng cần phải kiêng dè gì.”
Như bị trúng tà, anh vừa dứt lời thì có người gọi tên Tùng Dung.

Cô cứng đờ quay lại chào hỏi, sau đó trên đường về nhà liên tục gặp người quen, mãi đến lúc tới thang máy mới yên tĩnh lại.
Ôn Thiếu Khanh chột dạ nên suốt đường không nói gì, nhưng Tùng Dung chưa tha cho anh, nghiến răng hỏi vặn: “Không ai biết anh? Chẳng cần kiêng dè gì cả? Em lớn lên ở đây, xác suất đụng phải người quen trong trường lớn đến nhường nào, anh biết không?”
“Đừng nóng, đừng nóng.” Ôn Thiếu Khanh vỗ lưng cô, “Em mắc chứng can uất, không được nổi giận.”
Tùng Dung ôm lấy lồng ngực, “Tại anh chứ ai!”
Ôm Thiếu Khanh thình linh cúi đầu hôn nhẹ nơi khóe môi cô, còn tỉnh bơ an ủi: “Anh biết là lỗi của anh.

Anh hôn em một cái, đừng giận nữa.”
Tùng Dung che miệng, nhìn anh bàng hoàng.
Thang máy vừa mở cửa, cô vội chạy ra ngoài.
Lúc đứng mở cửa nhà, Ôn Thiếu Khanh ghé vào tai cô nhắc, “Đừng che, bố mẹ em đã đến tuổi này rồi, có gì mà chưa tùng thấy, vừa nhìn bộ dạng em bây giờ là biết ngay đã có chuyện gì xảy ra.”
Tùng Dung ngoảnh sang lườm anh.

Ôn Thiếu Khanh tốt tính gật đầu, cô chỉ đành chịu thua, bỏ tay xuống.
Vừa vào nhà, quả nhiên mẹ hỏi: “Sao đi lâu vậy? Dạo chỗ nào thế?”
Ôn Thiếu Khanh vô tư trả lời: “Đi dạo hồ ạ.” Nói xong quay sang hỏi Tùng Dung: “Hồ đó tên là gì?”
Tùng Dung lườm anh, ngượng ngùng trả lời mẹ: “Đi đạo hồ Tình Nhân…”
Bố mẹ cô cười thấu hiếu, lại mắng yêu: “Sao lại đến đó đi đạo?”

Tùng Dung gào thét trong lòng, tại anh ấy cứ nằng nặc đòi đi! Con biết làm thế nào! Nếu biết sau đó sẽ xảy ra những việc thế kia, có chết con cũng không đi!
Nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh nói dối: “Trời tối, mà lâu quá rồi mới về đây, đi một lúc mới phát hiện là nhầm đường nên tiện thể đi dạo một lát.” 
Khoảng thời gian sau đó, Ôn Thiếu Khanh biến hình thành giáo sư nho nhã thông thái, ngồi trong phòng khách trò chuyện vui vẻ với bố mẹ Tùng Dung.

Tùng Dung trốn trong phòng tắm suốt một tiếng đồng hồ, nghe thấy phòng khách không còn động tĩnh mới chịu ra.

Sấy tóc xong, cô nghe mẹ bảo: “Dung Dung, con đi xem xem phòng Thiếu Khanh còn thiếu gì không?”
Tùng Dung về phòng, lấy chăn trong tủ mang sang.

Cửa phòng đang mở, Ôn Thiếu Khanh đang đứng trước kệ sách đọc gì đó, nghe thấy tiếng bước chân liền quay người nhìn ra.
Tùng Dung đặt chăn ở cuối giường, vừa trải giường vừa gượng gạo trò chuyện: “Tòa nhà này xây lâu rồi, lúc ấy hệ thống sưởi sàn còn chưa phổ biển nên không lắp.

Thành phố S vừa vào đông là thời tiết trở nên ẩm lạnh, ban đêm anh ngủ không đủ ấm thì bật thảm điện nhé, công tắc ở đây, đẩy lên là được.

Nếu không quen thì ở đây còn có túi chườm, loại sạc điện.

Nếu vẫn không quen, có thể mở điều hòa, nhiệt độ đã được điều chỉnh, anh chỉ cần bật lên là được.

Cảm thấy khô quá thì ở đây có máy tạo ẩm.”
Thấy Tùng Dung mải loay hoay bận rộn, Ôn Thiếu Khanh bèn ngăn cô lại, “Anh là đàn ông, thế nào cũng được, em đừng làm nữa.

Ngồi đây nói chuyện một lát.”
Tùng Dung cúi đầu ngồi cách anh thật xa.

Ôn Thiếu Khanh vừa đi tới, cô đã ngẩng đầu nhìn anh cảnh giác.
Ôn Thiếu Khanh chợt thấy buồn cười, cố ý ngồi sát vào cô, “Nói chuyện nghiêm túc nhé.

Chuyến công tác này của luật sư Tùng định kéo dài tới bao giờ? Mai có muốn về cùng anh không?”
Cô đi đã lâu, cũng nên về rồi, vì vậy khẽ gật đầu “Ừ”.
Ban đầu anh cũng chẳng muốn nói chuyện nghiêm túc, chẳng qua chỉ muốn xua tan tâm trạng mâu thuẫn của cô nên đề nghị bừa như vậy, đến vé về còn chưa mua.

Giờ thấy cô nhiên bị phân tán lực chú ý, anh cười hỏi: “Còn giận không?”
Tùng Dung sực tỉnh, dịch sang bên cạnh, nhớ tới chuyện vừa rồi lại đỏ mặt, tim đập rộn ràng.

Ôn Thiếu Khanh cười nắm tay cô, bóp nhẹ lòng bàn tay rồi thong thả mở miệng: “Đàn ông và phụ nữ không giống nhau.

Khi một người đàn ông thích một người phụ nữ, anh ta sẽ không thể kìm chế khát vọng muốn chạm vào cô ấy, ôm hôn cô ấy, tất nhiên cũng muốn ngủ, hòa làm một với cô ấy.

Đó đều là cách anh ta thể hiện mình thích một người.”
Tùng Dung thấy anh lại bắt đầu nói lung tung, lập tức quát lên, “Lưu manh!”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu tán thành, “Đúng, là muốn giở trò lưu manh với người phụ nữ mình thích.”
Tùng Dung xua tay thật mạnh, “Em bảo anh là lưu manh!”
“Đương nhiên những việc này cũng phải làm từng bước một, không vội được.”
“Em vốn dĩ không vội!”
“Ý anh là không vội, bắt đầu từ hôn chúc ngủ ngon là được.” Ôn Thiếu Khanh làm bộ định hôn cô.
Cửa phòng mở toang, còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của bố mẹ Tùng Dung đang xem tivi ở phòng khách, bất cứ lúc nào họ cũng có thể đi vào.

Giờ cô đang quay lưng về phía cửa không thấy gì hết nên càng căng thẳng, mà càng căng thẳng thì cảm xúc lại càng mãnh liệt.

Cô nhìn khuôn mặt điển trai dần tới gần mình, có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô muốn tránh đi, nhưng cả hai tay đều bị anh giữ lại, cố đến mấy cũng không được.

Hơi thở của anh lặng lẽ phả vào mặt cô, dần lướt xuống dưới, khiến mặt cô càng đỏ.
Anh chợt ngừng lại, mỉm cười, hơi ngẩng đầu đặt một nụ hôn trên trán cô.

Đôi môi lành lạnh dán vào da thịt cô, anh khẽ giọng thầm thì: “Ngủ ngoan.”
Anh vừa mới tắm, trên cơ thể không còn mùi rượu, mùi khói dầu trong chợ đêm khi nãy cũng đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại mùi hương thanh mát.

Cô chợt bình tĩnh lại, chầm chậm vòng tay ôm lấy eo anh.
Không biết có thứ gì trên giá sách rơi xuống đất, phát ra tiếng động trầm trầm.

Tùng Dung giật mình, lập tức đẩy anh ra, bật dậy chạy thẳng về phòng.
Ôn Thiếu Khanh không ngờ cô phản ứng nhanh đến thế, chỉ cảm thấy trước ngực bỗng chốc trống không.

Anh hơi sững người, sau đó mới cười đứng dậy đi nhặt quyển sách rơi trên đất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.