Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 42: Mặt Hồ Tình Nhân Nụ Hôn Yên Giấc
Cô muốn tránh nhưng hai cánh tay đều bị anh giữ lại.
Anh cười, khóe miệng cong cong, đôi môi lành lạnh
chạm lên da thịt của cô, thủ thỉ: “Ngủ ngoan.”
Về đến nhà, mẹ đang nấu ăn, Tùng Dung vừa vào bếp dã bị đuổi ra, “Con mau đi ra! Đừng phá rối! Từ nhỏ tới lớn hễ con bước vào bếp là có chuyện.
Đi ra mau!”
Tùng Dung ngượng ngập đứng ở cửa bếp.
Ôn Thiếu Khanh nhớ lần trước cô rửa bát hết cả một chai nước rửa thì không nhịn được cười, cởi áo khoác, xắn tay áo đi vào, “Bác gái, bác để cháu giúp.”
Mẹ Tùng Dung xua tay, “Không cần, không cần.
Cháu ra phòng khách chơi với Tùng Dung, bác xong ngay thôi.”
“Không sao đâu bác.
Ở nhà cháu cũng hay nấu ăn, bác để cháu giúp đi ạ.”
Anh nói xong liền cầm dao bắt đầu thái thịt.
Mẹ Tùng Dung vừa nhìn đã biết anh thường nấu ăn, nở nụ cười, “Người trẻ các cháu có mấy ai biết nấu ăn đâu.
Tùng Dung nhà bác chính là đứa vụng về trong cuộc sống, chẳng nấu nổi bát mì.
Ôi, kỹ năng dùng dao của cháu tốt quá, bác nấu ăn bao năm cũng không bằng.”
Tùng Dung đứng ở cửa bếp cãi lại: “Người ta làm nghề mổ xẻ, nghịch dao đương nhiên là giỏi nhất.”
Mẹ cô giơ tay lên, Tùng Dung bị dọa liền lủi về phòng khách.
Trong phòng khách, bố cô đang thích chí mở vò rượu, mò ra rồi ngửi thử, khuôn mặt vô cùng hưởng thụ, “Thơm quá!”
Tùng Dung cũng ngửi thử rồi bịt mũi tránh xa.
Có Ôn Thiếu Khanh phụ giúp, cơm nước mau chóng xong xuôi.
Trên bàn ăn, mẹ Tùng Dung vui vẻ nói với bố cô: “Mấy món này đều là Thiếu Khanh làm đấy, không ngờ cậu ấy nấu ăn giỏi vậy!”
Bố Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi chọc ghẹo cô, “Dung Dung, nhà mình có lộc ăn rồi!”
Tùng Dung chán nản cầm đũa lên, như sực nhớ ra điều gì, “Nhiều món thế này ăn cũng không hết, gọi Chung Trinh tới ăn cùng đi.”
Mẹ cô ngăn lại, “Em họ con về trường rồi.
Lúc chiều thằng bé gọi điện tới, con không ở nhà.”
“Đi rồi?” Tùng Dung hết kinh ngạc thì chuyển sang tức giận.
Thằng nhóc này cố ý chọn lúc cô không có mặt để hành động đây mà!
Ôn Thiếu Khanh thấy lừa giận bắt đầu cháy lên trong mắt Tùng Dung, khôn khéo phủi sạch tội trạng của bản thân bằng cách nói nhỏ vào tai cô: “Ăn đã rồi xử lý cậu ấy sau.”
Tùng Dung ngoảnh sang nhìn anh oán trách.
Xử lý nó? Rõ ràng anh mới là kẻ chủ mưu cơ mà?
Ôn Thiếu Khanh chột dạ trước ánh mắt cô.
Anh xoa mũi, tránh tia nhìn của Tùng Dung rồi cười với bố mẹ cô nói: “Hai bác mau nếm thử xem sao ạ.”
Bố mẹ Tùng Dung đang liếc mắt đưa tình với nhau, Ôn Thiếu Khanh bỗng dưng quay đầu lại khiến hai người lớn đều hơi ngượng, cười đáp: “Được rồi, ăn thôi.”
Mới ăn được vài miếng, bố Tùng Dung đã chỉ đạo con gái: “Dung Dung, con vào bếp xem rượu hâm nóng xong chưa, xong rồi thì mang ra đây, bố uống mấy chén với Thiếu Khanh.”
Tùng Dung nhớ tới mấy lời nói nhảm của Ôn Thiếu Khanh trước đó, luẩn quẩn không chịu đi, “Bố đừng uống, mai còn phải đi làm mà!”
Nói xong lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, “Anh ấy không biết uống.”
Nghe con gái nói vậy, bố cô quay sang hỏi Ôn Thiếu Khanh: “Không uống được chút nào à?”
Ôn Thiếu Khanh cười ngại ngùng, “Chỉ uống được mấy chén thôi ạ.”
Bố Tùng Dung xua tay, “Không sao, mấy chén là được.
Uống say cũng không sao, hôm nay ở lại nhà luôn! Nếu quả thật không được thì Dung Dung uống với bố nhé.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung rồi hỏi bố cô: “Cô ấy uống giỏi lắm ạ?”
Mẹ Tùng Dung cười, “Đúng thế, nó giống bố nhất ở chỗ tửu lượng.”
Tùng Dung lộ vẻ tự hào, “Đúng đúng, con gái cưng của bác lúc rảnh rỗi vẫn thường uống mấy chén với bố nó.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung, ánh mắt sâu thẳm.
Tùng Dung nhớ lần trước khi nói đến chuyện đỡ rượu, cô đã qủa quyết khẳng định mình không biết uống, không ngờ lời nói dối lại bị vạch trần nhanh như vậy.
Cô lúng túng đứng dậy, “Con vào bếp lấy rượu.”
Tùng Dung mau chóng mang rượu ra, rót cho bố và Ôn Thiếu Khanh mỗi người một chén.
Bố cô cầm ly rượu trong tay, nói với Ôn Thiếu Khanh: “Quê gốc nhà bác ở Thiệu Hưng.
Người Thiệu Hưng có câu: Hút nước hồ Giám(*) trước cửa, ủ rượu Thiệu vạn năm thơm.
Năm xưa khi em gái bác chào đời, bố bác đã ủ mấy vò như thế.
Khi đó bác còn nhỏ, chưa hiểu được ý của bố mình, sau khi có Tùng Dung, bác mới hiểu được ý bố mình, thế nên cũng bảo người ta ủ cho hai vò, chôn dưới cây hoa quế.
Theo quy tắc từ xưa của Thiệu Hưng, phải đợi đến khi gả con gái mới mang đến nhà chồng làm đồ cưới.
Hôm nay bác vui, mở trước một vò, chúng ta nếm thử trước.
Mùa đông miền Nam lạnh lắm, uống vài chén này là tuyệt nhất.”
(*) Hồ Giám: Một thành phố ở phía Nam thành phố Thiệu Hưng, thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Nói xong, ông cụng chén với Ôn Thiếu Khanh, “Nào, uống!”
Tửu lượng chính là điểm yếu duy nhất của Ôn Thiếu Khanh.
Anh cúi đầu nhìn thoáng chất lỏng trong suốt màu hổ phách trong chén, thu hết can đảm nhấp một ngụm, nhận ra không có vị vừa cay vừa đắng vừa chát như rượu trắng, mà còn thoảng mùi hương ngào ngạt hệt như lời đồn.
Loại rượu này e là tác dụng sau khi uống sẽ càng mạnh.
Ôn Thiếu Khanh ngập ngừng ngẩng lên, thấy bố Tùng Dung đang nhìn mình trông đợi, liền dằn lòng uống hết cả chén.
Nhìn dáng vẻ hy sinh anh dũng của anh, Tùng Dung chỉ thấy buồn cười.
Cô cố nhịn cười rót cho anh một cốc nước ngọt, “Không sao chứ? Uống ít đồ ngọt vào cho dễ chịu.”
Ai ngờ bố lại đẩy cô ra, “Đừng phá đám, uống rượu ai lại uống kèm nước ngọt? Uống rượu phải kèm đồ nhắm! Nào, ăn cái này đi!”
Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, “Bác nói chí phải ạ.”
Bố Tùng Dung hài lòng gật đầu rồi lại nhìn con gái, “Sao con không uống?”
Tùng Dung lắc đầu, “Con không uống, hai người uống đi.”
Bố cau mày, mẹ bèn rót cho cô một chén, “Uống chút đi, mấy khi bố con vui thế này.
Bình thường các con không ở đây, chẳng ai uống cùng ông ấy.”
Tùng Dung nhận chén, thản nhiên uống.
Trông dáng vẻ thoải mái vui vẻ của cô, Ôn Thiếu Khanh vô cùng hâm mộ.
Ba người uống hết chén này đến chén khác, bố Tùng Dung càng lúc càng hứng thú.
Men rượu đã bốc lên trong người Ôn Thiếu Khanh nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng, còn Tùng Dung vẫn bình thản như thường.
Uống mãi, bố cố bỗng dưng nắm chặt tay Ôn Thiếu Khanh, hứng chí hỏi: “Rượu ngon chứ?”
Ôn Thiếu Khanh kkổ mà không dám nói, cắn răng gật đầu, “Ngon ạ!”
Bố Tùng Dung càng hứng khởi, “Cháu không biết đâu, bao năm nay bác cứ sợ rượu này sẽ phải chôn ở dưới đất mãi mãi đấy.”
“Tại sao ạ?”
Bố Tùng Dung hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô, “Con nói với cậu ấy chưa?”
Tùng Dung ngầm hiểu, chán nản cầm ly rượu lên uống sạch, nghiêng đầu, “Dù con không nói thì đứa cháu trai miệng rộng cùa bố cũng chẳng bỏ qua cho.”
“Vậy là tốt rồi.” Bố Tùng Dung kéo tay Ôn Thiếu Khanh tiếp tục đưa chuyện, “Không biết vì sao mà từ bé đến lớn nó được rất nhiều con gái thích.
Hồi ấy bỗng dưng đi du học, mà cũng không chịu về, hai bác liền sợ, sợ nó…”
Mẹ Tùng Dung cười thêm vào: “Sợ nó thích phụ nữ thật rồi kết hôn ờ nước ngoài, cả đời cũng không về nữa.”
Bố cô gật đầu, “Ừ.
May mà cuối cùng nó cũng đưa cháu về nhà, bác yên tâm rồi.”
Ôn Thiếu Khanh rất muốn cười nhưng không dám cười công khai, liền cúi thấp đầu, hai vai không ngừng run lên.
Tùng Dung đá anh dưới bàn, nhìn bố mẹ mình bất lực, “Con đã bảo là con không thích phụ nữ! Tại bố mẹ không tin đấy chứ!”
“Lần này thì tin rồi! Tin rồi!” Bố đã uống say nhưng vẫn không quên rót rượu cho Ôn Thiếu Khanh, “Nào, chúng ta uống thêm chén nữa.”
Ôn Thiếu Khanh đã tới giới hạn chịu đựng.
Mặc dù không khó uống như rượu trắng, nhưng suy cho cùng vẫn là rượu.
Lòng âm thầm rỉ máu, anh vẫn phải run run đưa ly rượu ra, “Cháu mời bác ạ.”
Tùng Dung không nhịn nổi nữa, nhân lúc họ nói chuyện, cô uống liền mấy chén lớn, tới khi thấy rượu sắp hết mới lén lút đặt vò lại chỗ cũ.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy mẹ đang nhìn mình, cười như có như không.
Cô đỏ mặt, “À…!Con thấy rượu rất ngon, mẹ có muốn thử không ạ?”
Mẹ còn chưa nói gì, bố cô đã kêu lên: “Ôi, sao lại hết rồi?”
Tùng Dung đứng bật dậy, tỏ vẻ muốn tàn tiệc, “Hết rồi cũng được, kết thúc thôi! Con rửa bát!”
Bố nhìn cô mơ màng, “Kết thúc?”
Tùng Dung gật mạnh đầu rồi nhìn mẹ cầu cứu.
Mẹ cô cũng đứng dậy theo, “Cũng muộn rồi, kết thúc thôi.”
Bà chủ gia đình đã lên tiếng, bố Tùng Dung cũng gật đầu đứng dậy, “Vậy chúng ta đi dạo đi.”
Mẹ Tùng Dung hơi do dự, nhìn con gái rồi lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, “Cũng được, đưa anh ra ngoài cho bớt mùi rượu.
Dung Dung, con rót cho Thiếu Khanh cốc trà giải rượu nhé.”
Dứt lời, mẹ cô đỡ bố ra ngoài đi dạo.
Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh vẫn đang ngồi bất động teên ghế, thử hỏi dò: “Không sao chứ?”
Ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt hơi lờ đờ, phản hơi chậm chạp thì không có gì khác thường.
Mãi sau anh mới trả lời, giọng cũng được kiềm chế nghe khá bình tĩnh: “Có sao.”
Nói xong, anh ngẩng lên nhìn Tùng Dung, trong mắt ngập tràn phiền não, “Hình như anh uống say rồi.”
Tùng Dung không biết làm sao, đỡ anh dậy, “Uống say thật rồi? Để em dìu anh đi nghỉ.”
Vừa chạm vào, Ôn Thiếu Khanh đã ngả cả người vào cô, Tùng Dung khó nhọc dìu anh đi về phòng ngủ cho khách.
Nhưng Ôn Thiếu Khanh say rượu không ngoan, kéo cô đi về một phòng khác.
Tùng Dung giữ chặt anh, “Bên này mới là phòng ngủ cho khách.”
Ôn Thiếu Khanh vò tóc cự tuyệt, “Anh muốn ở phòng này.”
Tùng Dung đau đầu giải thích: “Phòng này là phòng của em.”
Ôn Thiếu Khanh dùng hành động chứng minh lựa chọn của mình.
Anh thẳng người lên, lảo đảo đi tới phòng cô.
Tùng Dung sợ anh ngã, đành đi theo dìu.
Anh không hề mập, chẳng ngờ lại nặng đến thế.
Tùng Dung dìu anh loạng choạng vào phòng, đi tới cạnh giường thì hết sức.
Hai người ngã xuống giường, hơn nửa thân người Ôn Thiếu Khanh đè trên người cô..