Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 40


Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 40


Từ sau khi biết hoàn cảnh gia đình của Ôn Thiếu Khanh, trong lòng Tùng Dung hơi khó chịu.

Thật ra trước kia đã lờ mờ đoán được, nhưng cô vẫn tự lừa dối bản thân, không muốn tìm hiểu.

Lần này cuối cùng đã lấy được dũng khí để đi hỏi thăm, kết quả không khác mấy so với dự đoán, khiến cô hết sức muộn phiền.
Giữa thời điểm này lại có cơ hội đi công tác, cô liền giành lấy.

Nhưng về đến nhà mới phát hiện ra…!thà ở lại thành phố X còn hơn.
Dù là về nhà nhưng vẫn phải làm việc cần làm.

Mỗi ngày vào lúc cô ngồi làm việc trước máy tính, mẹ liên tục thủ thỉ với cô về những người đàn ông tài giỏi ABC, hoặc tiến sĩ do chú bác XYZ dẫn dắt, người ta hiền lành đáng tin, tương lai tươi sáng đến mức nào.
Mẹ Tùng Dung là giảng viên trường Đại học S, năm đó muốn tạo bầu không khí học tập tốt đẹp thân thiện cho Tùng Dung và Chung Trinh nên đã bàn với bố mẹ Chung Trinh mua nhà cán bộ trong trường Đại học S, về sau Tùng Dung cũng thi vào trường.

Ban đầu cô cảm thấy thật tiện khi nhà ở luôn trong trường, nhưng lần này về mới phát hiện ra điều tồi tệ.
Buổi tối khi ra ngoài đi dạo với bố mẹ, luôn có thể gặp phải các thầy cô trước kia đã từng dạy mình, mà như được hẹn trước những người này đều hỏi cô chuyện cá nhân.

Ngoài việc ngoài mặt mỉm cười, bên trong gào thét, Tùng Dung chẳng thể có phản ứng gì.
Sau mấy lần, Tùng Dung từ bỏ kế hoạch tập thể dục, ban ngày nếu không có gì cần sẽ không ra ngoài, tối đến ăn cơm xong thì về phòng, dù bố mẹ dụ dỗ thế nào cũng không ra khỏi nhà một bước.
Tối hôm ấy Chung Trinh thu xếp hành lý xong thì gọi điện thoại về nhà, nói là thầy hướng dẫn muốn đến thăm hỏi gia đình.

Mẹ của Chung Trinh vốn tò mò về Ôn Thiếu Khanh, nghe vậy lập tức vui vẻ đồng ý, còn hứa sẽ đón tiếp chu đáo.

Cúp điện thoại xong, Chung Trinh vốn định lén báo tin cho Tùng Dung, nhưng nghĩ đến việc sẽ bị ăn mắng vì không chịu được áp lực mà khai báo tình hình của cô là lại thót tim, vì vậy đành làm ngơ đi ngủ.
Sáng hôm sau hai người đi chuyến tàu cao tốc sớm nhất, qua trưa là đến thành phố S.

Sau khi bắt được xe, Chung Trinh hỏi Ôn Thiếu Khanh bằng giọng nịnh nọt: “Sếp ơi, đến nhà em trước hay tới nhà chị họ em trước ạ?”
Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, “Có gần nhau không?”
“Gần, rất gần ạ.” Chung Trinh gật đầu, “Hai tòa liền nhau ấy mà.”
“Vậy tới nhà cậu trước đi.

Dù sao cũng là đến thăm nhà cậu mà.”
Chung Trinh hớn hở ra mặt, giờ có thể để Tùng Dung biết muộn chút nào thì hay chút đó.


Vui xong cậu lại bắt đầu lo, “Sếp ơi, lát nữa sếp định nói gì với bố mẹ em ạ? Nói là em vẫn luôn thể hiện tốt đúng không ạ?”
Ôn Thiếu Khanh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững “Ừ” một tiếng.
Đây không phải lần đầu tiên anh đến thành phố S, nhưng lại là lần đầu tiên đến vì cô.
Trước kia khi Chung Trinh giả mạo cô trêu chọc anh trong game, anh đã moi được không ít thông tin từ cậu.

Cô là con một, bố là thẩm phán, mẹ là giáo sư dạy luật.

Bố cô chính trực hiền hậu, mẹ dịu dàng nhưng không yếu đuối, người lớn và các anh chị em trong gia đình hầu hết đều làm việc trong ngành tư pháp.

Lần này anh xuất hiện dù có hơi đường đột, nhưng cũng là một cơ hội tốt để xác định quan hệ giữa hai người.
Suốt chặng đường Chung Trinh không thể ngồi yên, thỉnh thoảng lại đưa ra ý kiến, như thể đang cố kéo dài thời gian.
“Sếp đói không ạ? Hay là chúng ta đi ăn trước đi?”
“Sếp có khát không? Hay là dừng xe để em đi mua cho sếp chai nước nhé?”
“Sếp, hay là tìm chỗ ở cho sếp đã?”
“Sếp ơi, hay là em đưa sếp đi dạo một vòng trước nhé? ở thành phố S còn nhiều chỗ chơi lắm!”
Cậu nói nhiều đến lạ, dù Ôn Thiếu Khanh không phản ứng gì, cậu cũng có thể một mình nói mãi không thôi.

Về sau khi người lái xe cũng phải để ý, cậu mới chịu ngậm miệng.
Lúc này, bà chị họ Tùng Dung của Chung Trinh cũng chẳng khá kham hơn là bao.
Từ sáng sớm cô đã bị mẹ kéo đi khám Đông y.

Xếp hàng suốt cả buổi sáng, thấy sắp đến giờ cơm trưa, cô bắt đầu càu nhàu: “Mẹ, chúng ta đi ăn cơm trước đã.

Hôm nay đông người thế, để sau lại đến đi!”
Tính tình mẹ cô vốn thong thả từ tốn nên chẳng hề nóng vội, còn dịu dàng khuyên cô: “Đội chút đi, con còn không biết bệnh của mình à? Số này mẹ nhờ người khác lấy giúp đấy, lần sau không có cơ hội tốt vậy đâu.”
Từ nhỏ Tùng Dung đã không chống đỡ được chiêu đao kiếm dịu dàng này của mẹ, lần này cũng nhanh chóng đầu hàng, cố kiềm chế đợi được gọi tên.
Trước kia Tùng Dung đã tới khám bác sĩ Đông y này mấy lần, vỉ quá trình xếp hàng quá vất vả nên cô nhớ rất rõ.

Đợi tới khi gặp được, Tùng Dung đã sắp mất cảm giác.
Vị bác sĩ Đông y già rất có ấn tượng với cô, “Lâu quá không tới nhỉ?”
Tùng Dung cười nhẹ, “Bận việc ạ.”
Bác sĩ gật đầu, ra hiệu cho Tùng Dung đưa tay để ông bắt mạch. 

Tùng Dung nhìn ngón tay đang đặt trên cổ tay mình, không hiểu sao chợt nhớ tới Ôn Thiếu Khanh.
Anh học Đông y từ nhỏ, nếu năm xưa không chọn ngành lâm sàng, hẳn bây giờ cũng là một bác sĩ Đông y, khi khám cho bệnh nhân chắc cũng thế này.
Ngoại hình anh rất đẹp, tay cũng đẹp, mà quá trình điều trị Đông y lại rất lâu đài, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái lấy cớ khám bệnh để đến gặp anh, dù có phải uống thuốc đắng đến đâu đi nữa chắc cũng sẵn lòng.
Cô đang mải nghĩ, bác sĩ đã thu tay về, cúi đầu viết bệnh án, “Cơ thể vẫn ổn, khá hơn lần trước một chút, vẫn uống thuốc Đông y đều đặn chứ?”
Tùng Dung ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn mẹ rồi chột dạ trả lời: “Không ạ.”
Vị bác sĩ già nở nụ cười bao dung, “Người trẻ tuổi đều không uống được thuốc Đông y, không kiên trì được cũng là chuyện bình thường.

Thế đang điều trị bằng thuốc Tây à?”
Tùng Dung lắc đâu, “Cũng không ạ.

Bận việc quá, cũng không có bệnh gì khác nên không để ý.”
Mẹ cô không yên tâm hỏi: “Tình trạng của con bé…”
Bác sĩ cẩn thận quan sát Tùng Dung, “Sắc mặt tốt hơn trước kia, có phải ăn ngon miệng hơn không?”
Tùng Dung nghĩ, có lẽ vì thường xuyên đến nhà Ôn Thiếu Khanh ăn chực, anh đã vô tình điều trị sức khỏe giúp cô, “An được nhiều hơn trước, cũng khá đúng bữa.

Chắc là thế đấy ạ.”
“Ừ, ăn được là tốt.” Bác sĩ cúi đầu kê đơn, “Kê cho cháu thuốc mới, phải dùng lâu dài.

Cháu cũng không còn nhỏ nữa, phải chữa khỏi sớm rồi lấy chồng sớm, đúng không?”
Câu này nói đúng ý mẹ Tùng Dung.

Bà cười trả lời: “Bác nói đúng, nhưng tự con bé lại chẳng quan tâm gì.”
Tùng Dung than thầm, quan tâm, sao lại chẳng quan tâm, không quan tâm thì bây giờ đã chẳng ngồi đây.
Sau khi nghe bác sĩ dặn dò thêm và lấy thuốc xong, Tùng Dung cùng mẹ rời khỏi bệnh viện.

Lúc sắp về đến nhà, mẹ kéo cô lại, “Chúng ta không về nhà nữa.

Tới nhà cô con ăn cơm đi.

Lát nữa bố con cũng sang.”
Tùng Dung tỏ vẻ nghi hoặc, “Sang nhà cô?”

“Ừ.” Mẹ kéo cô sang tòa nhà phía sau, “Em họ con về.”
“Chung Trinh về rồi?” Tùng Dung vừa nghe thấy tin này mắt nháy liên tục.

Quả nhiên linh cảm không sai, lúc vừa mở cửa liền trông thấy Ôn Thiếu Khanh ngồi giữa bàn ăn, cô khẽ thở dài.

Trực giác của phụ nữ chính xác đến đáng sợ.
Tùng Dung thật không hiểu nổi, hôm nay là ngày làm việc, đây chỉ là một bữa cơm trưa mà thôi, sao lại có nhiều người như vậy? Chẳng lẽ không ai phải đi làm sao?
Nhà cô, nhà chú, nhà Tùng Dung, cộng thêm một Ôn Thiếu Khanh không biết từ đâu mọc ra, ngồi kín cả bàn.
Mẹ Chung Trinh chào hỏi hai mẹ con Tùng Dung xong liền bắt đầu giới thiệu: “Đây là bác gái của Chung Trinh, đây là chị họ của Chung Trinh.

Đây là thầy Ôn, thầy hướng dẫn của Chung Trinh.”
Tùng Dung lạnh lùng nhìn cậu em họ Chung Trinh đang cố tránh né, ngăn lại cảm giác kinh ngạc trong lòng, cô đưa tay dưới gầm bàn cấu đùi cậu, mặt mỉm cười nói với mẹ cậu: “Cô ơi, chúng cháu biết nhau ạ.”
Ôn Thiếu Khanh cũng cười, nói một câu đầy ẩn ý: “Đúng vậy, chúng cháu quen nhau lâu rồi.”
Biểu cảm khuôn mặt Chung Trinh dần trở nên méo mó, bổ sung bằng giọng kỳ quái: “Đúng vậy, đúng vậy, lâu lắm…!Á!”
Còn chưa dứt lời, Tùng Dung đã véo một cái thật mạnh, Chung Trinh liền hét lên.
Mẹ Chung Trinh nhìn cậu thắc mắc, “Con kêu gì vậy?”
Chung Trinh đau đến mức sắp trào nước mắt, nhưng vẫn phải cố giữ nét mặt tự nhiên, “Không có gì, không có gì…”
Tùng Dung thản nhiên rút tay về, cầm cái cốc trước mặt lên uống một ngụm nước.
Mẹ Chung Trinh mời mọi người ăn cơm, “Đủ người rồi, mau ăn thôi.

Tối qua Chung Trinh mới báo cho nhà là thầy Ôn sắp tới, không kịp chuẩn bị gì, mọi người ăn tạm nhé.”
Ôn Thiếu Khanh hết sức lễ phép, “Cô khách sáo rồi, tại cháu đột ngột làm phiền ạ.”
Bố Chung Trinh vừa rót trà cho Ôn Thiếu Khanh vừa khách sáo nói: “Không phiền, không phiền.

Chung Trinh từ nhỏ đã không phải đứa dễ dạy, vất vả cho thầy rồi.

Mấy hôm trước tôi với mẹ nó còn bảo, nếu có thời gian nhất định phải tới thăm thầy, không ngờ thầy lại tới trước.”
Tùng Dung nghe thấy manh mối, tay lại đưa xuống dưới bàn, mò đến chỗ Chung Trinh, nụ cười trên miệng càng lúc càng tươi, “Tối qua?”
Chung Trinh cố kìm nén tiếng thét, mở miệng run rẩy xin tha: “Chị, chị không thể chuyển sang véo chỗ khác sao?”
Nụ cười của Tùng Dung càng méo mó, “Tất nhiên là không thể…”
Có lẽ vì Ôn Thiếu Khanh cứ nhìn hai người nên mọi người cũng nhìn theo, thấy hai chi em trông như đang kề sát nhau trò chuyện thì cười nói: “Hai chị em nó thân nhau từ bé, chẳng khác gì chị em ruột.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung cười, “Thật ngưỡng mộ.”
Câu này nghe rất mập mờ, người khác nghe không hiểu nhưng Tùng Dung lại cảm thấy lời của anh có ẩn ý.

Ngưỡng mộ gì? Mọi người cho rằng anh ngưỡng mộ tình cảm thân thiết giữa hai chị em cô, liền hỏi: “Thầy Ôn là con một sao?”
Ôn Thiếu Khanh trả lời: “Đúng vậy, nhà cháu chỉ có một mình cháu, họ hàng cũng không có anh chị em nào cùng lứa tuổi cả.”
Tùng Dung nhìn anh.


Người này dù gì cũng là một giáo sư, sao có thể nói dối trơn tru như vậy? Không có anh chị em cùng lứa tuổi? Anh coi người anh họ Tiêu Tử Uyên mình đầy hào quang kia là vật trang trí à?
Tùng Dung nghĩ vậy, bàn tay bất giác tăng thêm sức.

Chung Trình không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, “Sếp ơi, chúng ta đổi chỗ đi.

Mấy món bên em hình như toàn là món sếp thích.” 
Vậy mà Ôn Thiếu Khanh đứng dậy thật.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt anh lướt qua những món ăn trước mặt rồi chuyển đến khuôn mặt Tùng Dung, nhìn cô dịu dàng lên tiếng: “Đúng là có món tôi thích.”
Tùng Dung mím môi, chỉ hận không thể đưa tay đẩy mặt anh ra.

Có món anh thích thì đi mà nhìn món ấy, anh nhìn em làm gì? Em không phải món ăn!
Mọi người tiếp tục hỏi han anh: “Thầy Ôn ăn nhiều vào nhé.

Đồ ăn ở đây ăn có quen không?”
Ôn Thiếu Khanh cười đáp: “Quen ạ, phiền mọi người quá.”
Lúc Ôn Thiếu Khanh ngụy trang, dù là dáng dấp bên ngoài hay ứng xử bên trong đều rất dễ lấy lòng người khác, nhìn thế nào cũng thấy là một giáo sư lịch sự lễ độ, ăn nói nhã nhặn, cử chỉ đúng mực.

Anh trò chuyện cùng mọi người một lúc, còn chưa ăn xong bữa cơm đã chiếm được thiện cảm của cả gia đình.
Mẹ Tùng Dung thấy hai người ngồi cạnh nhau có vẻ thân mật khó diễn tả, nhớ tới chủ đề khi nãy bèn hỏi: “Hai đứa quen nhau lâu chưa?”
Tùng Dung sợ Ôn Thiếu Khanh nói linh tinh, liền cướp lời trước: “Con quen anh ấy trước khi đi du học, anh ấy là bạn thân của một đàn anh của con.”
Mẹ Chung Trinh cười vui vẻ, “Thật có duyên quá.”
Trước khi Tùng Dung đến, Ôn Thiếu Khanh đã trò chuyện với mọi người cả buổi.

Mẹ Chung Trinh càng nhìn càng thích người thầy hướng dẫn này, nếu Chung Trinh là con gái, chắc bà cũng muốn gói cậu lại tặng cho người ta luôn.
Dù con trai bà không được, nhưng ở đây có người được.

Mẹ Chung Trinh nhỏ giọng hỏi mẹ Tùng Dung: “Chị dâu, chị thấy cậu giáo sư Ôn này thế nào?”
Mẹ Tùng Dung gật gù, “Khôi ngô lịch lãm, còn trẻ vậy đã là giáo sư, rất tốt.”
Mẹ Chung Trinh lại liếc nhìn hai người, “Ghép đôi với Dung Dung nhà mình được không?”
Mẹ Tùng Dung vốn không hề có suy nghĩ này, “Tùng Dung?”
Mẹ Chung Trinh gật đầu, “Đúng thế, trông hai đứa xứng lắm!”
Mẹ Tùng Dung lưỡng lự, “Không biết người ta còn độc thân không?”
Mẹ Chung Trinh rất muốn mai mối vụ này, chủ động ra mặt, “Em hỏi Chung Trinh rồi, cậu ấy chưa kết hôn.

Còn về chuyện bạn gái thì đợi ăn xong em lại hỏi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.