Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 34: Chốn Có Chân Lý Nơi Có Tình Si


Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 34: Chốn Có Chân Lý Nơi Có Tình Si


“Nơi có tình si, dẫu xa ngàn dặm ta vẫn cứ nhớ nhung.

Tùng Dung, anh nói là anh thích em.”
Sau đó Ôn Thiếu Khanh kể lại toàn bộ quá trình xảy ra vụ việc.

Thỉnh thoảng Tùng Dung ngắt lời anh hỏi mấy câu, Ôn Thiếu Khanh giải thích xong lại nói tiếp.

Tùng Dung liên tục ghi chép.

Cuối cùng, sau khi hỏỉ thêm mấy câu liên quan đến vấn đề chuyên môn, cô chợt nói ra thắc mắc trong lòng: “Sao anh tin tưởng bác sĩ Triệu kia đến vậy? Lỡ như quả thật trong quá trình phẫu thuật anh ấy có sai sót thì sao?”
Ôn Thiếu Khanh trả lời không cần suy nghĩ: “Anh không vì bác sĩ nào cả.

Hôm nay là bác sĩ Triệu, mai có thể đến lượt bác sĩ Lý, ngày kia biết đâu sẽ là anh.

Anh hướng đến tình hình chung.

Chẳng lẽ đứng yên chịu đánh chịu mắng cũng là trách nhiệm của mọi bác sĩ? Tại sao bọn anh bỏ ra nỗ lực để cứu lấy biết bao mạng sống để rồi phải nhận về nhục mạ và đánh chửi?”
Nghe đến đây, Tùng Dung hơi xúc động, ngẩng lên nhìn anh, “Trước kia anh có…”
Có mấy từ mắc lại, cô không thể nói tiếp.
Ôn Thiếu Khanh hiểu ý cô, hơi lặng đi, “Có.

Anh nói rồi đi lâu trên con đường này, ai mà không có mấy mạng người qua tay.”
Nói đến đây, Ôn Thiếu Khanh nghiêng đầu cười với Tùng Dung, thoải mái đùa: “Cũng giống luật sư thôi, em chưa nhận vụ án nào bị phán tử hình à?”
Vẻ mặt nghiêm túc nặng nề của Tùng Dung từ từ tan biến.


Cô gật đầu, cười theo anh.

Cũng đâu chỉ đơn giản là nhận không thôi.
Ôn Thiếu Khanh cười xong liền nói: “Dù y học phát triển nhanh đến đâu, thiết bị y tế tiên tiến đến nhường nào, dù y thuật của em giỏi đến mấy, trong cuộc sống vẫn có những nhân tố chúng ta không thể xoay chuyển.

Đối mặt với sinh mệnh, bác sĩ cũng có những lúc bất lực, hết cách.

Thứ người nhà nghe được chỉ là kết quả, còn bác sĩ là người tận mắt chứng kiến dấu hiệu sống dần dần biến mất, tất cả những chỉ số trên máy đo dấu hiệu sinh tồn đều về không, mọi đường cong đều biến thành thẳng tắp, chỉ để lại một tiếng chuông chói tai.

Em biết em vừa tham gia một trận tranh đoạt mạng sống với tử thần, và em thua rồi.
Thời điểm tuyên bố tử vong, chẳng có ai dễ chịu trong lòng.

Người ta cứ nói bác sĩ phải có tâm lòng nhân ái, nhưng bài học đầu tiên mà một bác sĩ phải học lại là cách làm sao để khiến trái tim minh trở nên cứng rắn.”
Giọng anh trầm thấp mà bình thản, tựa như đang nói về chuyện gì đó không quan trọng.

Đôi mắt anh rũ xuống che giấu cảm xúc, bàn tay không bị thương nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên cốc, nói xong những lời này, anh yên lặng thật lâu.
Tùng Dung ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt anh.

Cô không hiểu về bác sĩ, mọi ấn tượng vẫn dừng lại ở những nụ cười chẳng chút âu lo trong buổi liên hoan đêm Giáng sinh hôm trước.

Có lẽ ở một tnơi mà cô không thấy, chủ nhân của những nụ cười ấy ngày ngày phải tuyên chiến với tử thần, hoặc thắng hoặc thua, càng đánh càng mạnh.
Bầu không khí có chút ngột ngạt, khiến giọng anh cũng buồn buồn: “Trách anh à?”
Tùng Dung ngẩn ra, “Gì cơ?”
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, “Anh lôi kéo Chung Trinh đánh nhau.”
Tùng Dung lắc đầu, mãi sau mới nói: “Lúc Chung Trình ra đời, em đã hiểu chuyện rồi.


Nhiều năm nay em nhìn nó dần dần trưởng thành, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đánh nhau.

Với em mà nói, trong đời một người đàn ông, cũng nên trải qua mấy trận đánh, thế thì cuộc đời mới hoàn chỉnh.

Trước kia em vẫn thường nghĩ, nếu mình là con trai thì có thể kéo Chung Trinh đi đánh nhau mấy trận thỏa thuê.

Từ nhỏ Chung Trinh đã thích bám lấy em, nhưng dù sao em cũng là con gái, trai gái khác biệt, em luôn sợ sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến nó.”
Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, “Em sợ…”
“Em sợ nó sẽ…” Tùng Dung dường như rất bối rối, do dự một lúc mới thốt ra một tính từ, “Bóng.”
“…” Ôn Thiếu Khanh nhớ tới bộ biểu tượng cảm xúc kia, khó nhọc nuốt nước miếng, “Em lo xa rồi.”
Ôn Thiếu Khanh nhớ đến hồi còn nhỏ, rảnh rỗi lại đánh nhau với Ôn Nhượng vài trận, sau đó cả hai đều bị phạt chép sách thuốc đến mức mỏi nhừ cổ tay.
“Sao khi trước anh chọn Chung Trinh làm sinh viên hướng dẫn?” Tùng Dung vẫn tò mò, “Nghe nó nói tiêu chuẩn chọn học trò của anh rất nghiêm khắc, với tố chất của nó, em tưởng là không qua nổi.”
“Lúc chọn sinh viên anh chưa hiểu Chung Trinh lắm.

So với tố chất và học thức, anh chú trọng đến nhân phẩm và giáo dục của một người hơn.

Nghề bác sĩ này đặc thù nhưng cũng phổ thông, anh không muốn có ai đó hành nghề vợi mục đích khác, mà hy vọng nó dùng chính sức hấp dẫn của mình khiến người ta muốn học, mong rằng những người theo nghề y đều có nhân cách ngay thẳng.”
Ôn Thiếu Khanh hơi ngừng lại, “Chung Trinh học y vì bệnh của bà nội em à?”
Tùng Dung sửng sốt, nghi hoặc nhìn anh.
Ôn Thiếu Khanh nói: “Lúc ăn tối anh thấy em hơi khác nên hỏi cậu ấy mấy câu.”
“Không phải, nó học y vì sở thích thôi, không liên quan đến bà nội em.” Tùng Dung lắc đầu, “Bà nội em luôn rất khỏe mạnh.

Bà ra đỉ trong giấc ngủ, không ai ngờ bà lại mất đột ngột như vậy.”
Cô vẫn nhớ rõ, đó là dịp sắp Tết.


Một tuần trước cô vẫn cười nói trong điện thoại với bà, bảo rằng lúc về chơi Tết muốn được ăn món thập cẩm Lý Hồng Chương bà nấu.

Không ngờ chỉ có một tuần trôi qua đã nhận được tin bà qua đời, suốt một thời gian dài cô vẫn không chấp nhận được điều đó.
Tùng Dung dứt mình khỏi dòng hồi tưởng.

Nhận ra ánh mắt Ôn Thiếu Khanh vẫn nhìn vào khuôn mặt mình, cô lúng túng nắm chặt bút, cúi đầu viết linh tinh trên giấy, bối rối hỏi: “Vậy còn anh, vì sao anh học y?”
Thấy cô vờ cẩn thận ghi chép để che giấu bối rối, Ôn Thiếu Khanh buồn cười, “Chuyện này cũng liên quan đến vụ việc à?”
Tùng Dung càng ngượng hơn, theo bản năng ném bút sang một bên, “Không…!Không liên quan, tiện thì hỏi chút thôi.”
Ôn Thiếu Khanh thu lại biểu cảm, giọng trịnh trọng hơn hẳn: “Anh được ông nội nuôi lớn.

Ông nội là thầy thuốc Đông y, anh lớn lên cùng thảo dược và sách Đông y từ nhỏ.

Khi còn bé anh đã biết học y rất vất vả.

Chẳng biết từ bao giờ mà quan hệ giữa ngành y và người bệnh trở nên căng thẳng hơn, nhiều bác sĩ không cho con cái theo nghề nữa, vì họ thấy không đáng, vốn đã là nghề nghiệp vất vả, giờ còn nhiều rủi ro.

Nếu có thể lựa chọn, có lẽ chẳng ai muốn làm bác sĩ.

Nhưng nghề này suy cho cùng vẫn phải có người làm, không ai mong nhìn thấy kết cục nghề y biến mất trên thế giới.

Ông nội từng nói với anh, chốn có chân lý, dẫu muôn vàn khó khăn ta cũng phải đi tới.

Bố mẹ đặt tên anh là Thiếu Khanh, Thiếu Khanh là một chức quan, người xưa nói, không làm hiền tướng cũng làm lương y.

Bác sĩ cũng gọi là đại phu(*), đại phu phải vì quốc gia, vì cộng đồng đúng không? Có lẽ đây chính là số mệnh.”
Không làm hiền tướng cũng là lương y.
(*) Đại phu: Cách gọi người hành nghề y của Trung Quốc cổ đại “Đại” là lớn; “phu” là người đàn ông khi chơi chữ có thể hiểu là “người đàn ông vĩ đại”.


Tùng Dung thầm lặp lại câu này.

Chẳng biết ai đã từng nói, trong khí chất của một người hàm chứa con đường họ đã đi qua, những cuốn sách họ đã đọc và người họ từng yêu.

Cô bỗng cảm thấy, xét riêng điểm cuối cùng, mình ắt hẳn là một người đầy khí chất.
Cô lẳng lặng nhìn người đàn ông mặt mày trầm tình trước mắt, lòng thầm cảm thán, một người như vậy hẳn rất được yêu mến.

Viết được chữ đẹp, y thuật giỏi giang, tâm hồn và ngoại hình đều sạch sẽ, có chính kiến của riêng mình, bước trên thế giới này bằng những bước chân vừa kiên định vừa dịu dàng, dù đôi lúc hơi xấu bụng, thỉnh thoảng chọc ghẹo cô nhưng vẫn khiến người ta mến mộ.
Tùng Dung thì thầm: “Chốn có chân lý, dẫu muôn vàn khó khăn ta cũng phải đi tới.

Câu này Chung Trinh từng nói với em rồi…”
“Vậy chắc chắn là em không biết câu tiếp theo”.

Anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ngày càng êm dịu, bất chợt thốt ra một câu, “Nơi có tình si, dẫu xa ngàn dặm ta vẫn cứ nhớ nhung.”
Trái tim Tùng Dung nhói lên, bỗng cảm thấy không thở nổi.

Nơi có tình si, dẫu xa ngàn dặm ta vẫn cứ nhớ nhung…!Hẳn là anh đang nói đến “Đâu phải không nhớ em” trên trang cá nhân?
Ôn Thiếu Khanh thấy sắc hồng trên mặt cô giảm đi, sắc môi tái nhợt trông hơi đáng sợ, biết ngay cô nàng này lại nghĩ đi đâu rồi.

Anh cau mày, day day ấn đường, cất giọng bất đắc dĩ: “Tùng Dung, anh nói là anh thích em.”
Tùng Dung có ngốc đến đâu cũng ý thức được anh đang nói gì.

Trái tim cô nhảy liên hồi trong lồng ngực, mặt càng trắng thêm.

Cô mở to đôi mắt, nhìn anh kinh ngạc, “Sao có thể…”
Ôn Thiếu Khanh chẳng đếm xỉa đến nỗi thảng thốt của Tùng Dung.

Anh đổi tư thế, biếng nhác tựa vào bàn, bắt chéo đôi chân dài, hơi nghiêng đầu nhìn cô, không đáp mà hỏi lại: “Khi em nói với Lâm Thần rằng em thích anh, là thích ở điểm nào?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.