Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 26: Lời tỏ tình ngọt ngào bí mật
Tùng Dung ngủ một mạch đến tối. Lúc cô ra khỏi phòng ngủ, Ôn Thiếu Khanh đang ngồi trên sofa chỉ vào một hình ảnh trên cuốn sách y học giảng gì đó cho Chung Trinh. Cô cũng không quấy rầy hai người, đi vòng tới chỗ sofa trong góc, cầm điện thoại kiểm tra email.
Ôn Thiếu Khanh giảng xong, Chung Trinh lập tức nịnh nọt: “Sếp, sếp giảng hay quá! Sếp nói một cái là em hiểu luôn!”
Tùng Dung cười nhìn sang, đúng lúc Ôn Thiếu Khanh đang ngoảnh về phía cô. Anh mỉm cười, nhìn cô mấy giây rồi mới quay sang Chung Trinh, “Muốn nịnh tôi thì đừng ngày nào cũng dùng đi dùng lại mấy từ quen thuộc như thế, thỉnh thoảng phải thay đổi. Nội dung phần này hồi đi học tôi đã tóm tắt rồi, để tôi về tìm lại bản ghi, cậu đọc sách trước đi.”
Nói xong, anh đứng dậy đi về nhà, để lại Chung Trinh nhìn theo với ánh mắt sùng bái.
Tùng Dung cười, cúi đầu tiếp tục đọc email. Điện thoại báo có một email mới, cô liền mở ra xem, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, ngây người nhìn một lúc mới nhớ ra phải tắt màn hình, nhưng ấn mãi cũng không có phản ứng, tấm ảnh khi nãy vẫn hiện lên.
Chung Trinh thấy sắc mặt cô khác thường, bèn tò mò đi tới nhìn, “Chị họ, sao thế ạ?”
Tùng Dung chưa kịp ngăn cản, Chung Trinh đã nhìn sang, sau đó hốt hoảng hét lên đánh rơi điện thoại của Tùng Dung. Di động rơi xuống đất, không biết chạm vào đâu mà đột nhiên có một giọng nữ thét chói tai phát ra.
Tiếng thét liên tục kích thích màng nhĩ, nhưng cả Tùng Dung và Chung trinh đều đờ đẫn, mặc cho chiếc điện thoại trên mặt đất tiếp tục phát ra âm thanh ầm ĩ.
Ôn Thiếu Khanh sang tới nơi, nghe thấy tiếng ồn liền nhanh chân đi tới, nhặt điện thoại lên nhìn. Trên màn hình là một người phụ nữ mặc đồ trắng tóc tai bù xù đang gào thét, máu me chảy đầy trên khuôn mặt dữ tợn. Anh ấn mấy lần đều không có phản ứng, liền tắt hẳn nguồn. Màn hình nhanh chóng đen ngòm, âm thanh cũng biến mất. Anh ngẩng đầu nhìn Tùng Dung, lấy di động của mình ra, rút thẻ sim rồi thay sim điện thoại của Tùng Dung vào. Toàn bộ quá trình, anh hết sức bình tĩnh, cuối cùng đặt di dộng lên bàn rồi mới ngồi vào cạnh Tùng Dung, khẽ đặt tay lên bàn tay cô, “Bị nhiễm virus rồi, em dùng tạm máy của anh đã. Tài liệu đều có bản sao lưu rồi chứ?”
Khoảnh khắc bàn tay anh chạm vào, Tùng Dung bỗng rùng mình, mãi sau mới máy móc gật đầu, cố gắng bình tĩnh lại, “Anh không cần à? Lỡ bệnh viện gọi thì sao?”
Đợi cô quen với sự tiếp xúc của mình, Ôn Thiếu Khanh mới dần nắm lấy tay cô, dịu dàng khẽ nói: “Anh có đồ dự trữ.”
Tùng Dung gật đầu, quay sang nhìn Chung Trinh cũng đang tái mặt, “Này nhóc, không sao chứ?”
Chung Trinh vẫn đang hốt hoảng, vừa định nói gì thì bị Ôn Thiếu Khanh cau mày ngắt lời: “Cậu sợ cái gì? Ở bệnh viện có gì mà chưa từng thấy, gào thét gì?”
Chung Trinh ôm đùi Ôn Thiếu Khanh phân bua: “Khác mà sếp, cái này quá… Em không dám về nhà một mình đâu, sếp, đêm nay em ngủ ở nhà sếp được không?”
Ôn Thiếu Khanh đá cậu, “Tôi không có sở thích ấy! Cậu mà sợ thì có thể ngủ cùng Nhường Chút.”
Chung Trinh cũng không kén chọn, gật đầu liên tục, “Thế cũng được, Nhường Chút sẽ bảo vệ em.”
Ôn Thiếu Khanh liếc Tùng Dung, vừa đưa chìa khóa nhà vừa nháy mắt với Chung Trinh: “Cậu sang nhà đối diện chơi với Nhường Chút một lúc đi.”
Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi lại nhìn Tùng Dung, ngoan ngoãn gật đầu đi sang nhà hàng xóm.
Đợi cánh cửa đóng lại, Ôn Thiếu Khanh mới rút khăn giấy trên bàn lau mồ hôi lạnh ở lòng bàn tay Tùng Dung, khẽ cười: “Được rồi, đã đuổi cậu ấy đi rồi, đừng cố chống đỡ nữa. Sợ thật à?”
Tùng Dung thành thật gật đầu. Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười động viên, ôm cô vào lòng, khẽ giọng vỗ về: “Không phải sợ, toàn đồ giả thôi mà.”
Tùng Dung vẫn ở trong trạng thái chưa kịp hoàn hồn. Vừa rồi nếu không vì Chung Trinh ở đây thì có lẽ cô đã sụp đổ. Giây phút này, ngửi mùi hương quen thuộc trên người Ôn Thiếu Khanh, cô mới thở phào, vòng tay ôm lấy eo anh, áp vào lồng ngực anh mới cảm thấy đỡ hơn một chút, lẳng lặng không nói gì nữa.
Lồng ngực Ôn Thiếu Khanh rung nhẹ lên, “Đây là lần đầu tiên em chủ động ôm anh. Sớm biết thế này thì anh đã nghe lời Chung Trinh kể chuyện ma cho em nghe. Em đã xem bao nhiêu báo cáo khám nghiệm tử thi, sao phải sợ cái này?”
Tùng Dung không để ý đến lời bông đùa của anh. Cô áp mặt vào lớp vải áo, tim vẫn đập thình thịch, “Khác mà, em xem toàn định dạng.jpg, đây là định dạng.gif đấy! Mà không, là định dạng.avi [1] mới đúng!”
[1].jpg,.gif,.avi: Các định dạng tập tin đa phương tiện. Tập tin đuôi.jpg là ảnh tĩnh,.gif là ảnh động,.avi là video.
Một tay Ôn Thiếu Khanh khẽ vỗ lưng cô, một tay đặt trên mắt cô nhẹ nhàng xoa nắn, “Lần trước nói với em rồi, đây là phản xạ mắt-tim, xoa một chút nhịp tim sẽ chậm lại.”
Trong lúc xoa nắn, đầu ngón tay ôn Thiếu Khanh dần dần cảm nhận được sự ẩm ướt. Anh khựng lại, nhưng không hỏi mà chỉ tiếp túc xoa.
Tùng Dung biết chắc chắn anh đã nhận ra cô đang khóc. Thật ra cũng không phải khóc, chẳng qua là tủi thân, hốc mắt nóng lên, đáy mắt ẩm ướt, anh lại xoa nắn mãi nên lệ mới bị ép chảy ra, khiến cô hơi ngại ngùng. Vốn chẳng có gì to tát, chẳng qua là cảm xúc dâng trào, cô không khống chế được mà thôi.
Động tác Ôn Thiếu Khanh vẫn dịu dàng, nhưng ở góc khuất mà cô không nhìn thấy, vẻ mặt anh dần trở nên nghiêm nghị, nhìn chiếc điện thoại trên bàn, không biết đang suy nghĩ gì.
Mãi sau cảm xúc của Tùng Dung mới bình ổn lại. Cô hít sâu một hơi, kéo tay Ôn Thiếu Khanh xuống, ngẩng đầu cười mỉm với anh, “Không sao nữa rồi.”
Ôn Thiếu Khanh lẳng lặng nhìn cô. Dường như số lần cô cười trước anh ngày càng nhiều, nét cười trong đôi mắt cũng thoải mái vô tư. Không giống như thuở mới gặp nhau, dù thỉnh thoảng cô cũng cười với anh, nhưng nơi đáy mắt luôn có chút bất an cùng dè dặt. Khoảnh khắc này, đôi mắt ấy long lanh nước, đen láy, sáng lung linh, nụ cười dịu dàng khiến lòng anh rung động. Vì vậy anh chẳng nghĩ ngợi nhiều, cúi đầu hôn lên mắt cô.
Hàng mi Tùng Dung run lên, khép mắt nói: “Em không sao thật mà.”
Môi Ôn Thiếu Khanh cọ nhẹ trên mặt cô, mơ màng đáp: “Em có thể khóc trước mặt anh.”
Tùng Dung càng ngại. Giống như muốn chứng minh điều gì, cô đẩy anh ra giải thích: “Thật sự không sao. Có lẽ là do đang bị thương lại gặp phải chuyện này nên cảm thấy hơi… Giờ không sao nữa rồi.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô một lúc, chợt hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Tùng Dung biết Ôn Thiếu Khanh đã sớm nhận ra có điều không ổn. Tối nay xảy ra chuyện này, có lẽ cũng không giấu anh được nữa. Cô ngần ngừ mãi, cuối cùng khó nhọc mở miệng, “Có lẽ em gặp phải chút phiền phức.”
Ôn Thiếu Khanh cầm tay cô, điềm đạm gật đầu, “Nói anh nghe.”
Tùng Dung hít sâu, “Thời gian trước em nhận một vụ án liên quan đến việc rửa tiền. Đương sự cung cấp bằng chứng giả nên em rút lui. Nghe nói lãnh đạo công ty đó cũng có chút vai vế, chắc bị từ chối thì cảm thấy mất mặt nên không chịu buông tha. Vậy đó.”
Ôn Thiếu Khanh trầm ngâm, “Ngã từ trên cầu thang xuống cũng không phải sự cố ngoài ý muốn?”
Tùng Dung lắc đầu, “Khó nói lắm.”
Ôn Thiếu Khanh lại hỏi: “Xe em đâu?”
“Xe…” Tùng Dung nhớ tới chiếc xe đã biến dạng, cau mày không nói nên lời.
Ôn Thiếu Khanh cũng lờ mờ đoán ra, không hỏi nữa, “Sao không nói với anh những chuyện này?”
Tùng Dung ngập ngừng, “Không muốn làm phiền anh.”
Anh vòng tay ôm cô, mãi sau mới trịnh trọng gọi: “Tùng Dung.”
Tùng Dung đáp một tiếng, muốn ngồi dậy lại bị anh ôm chặt hơn. Giọng nói du dương của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Em nói xem vì sao một người đàn ông phải lấy vợ?”
Tùng Dung không biết phải trả lời thế nào, ngơ ngác nhìn chữ ký trên cánh tay.
“Cuộc đời của một người đàn ông nếu muốn hoàn chỉnh, thì ngoài vài trận đánh nhau ra, còn phải tìm một người phụ nữ, yêu thương nâng niu cô ấy thật cẩn thận, giúp cô ấy giải quyết mọi phiền não, cả đời bình an hạnh phúc bên nhau, như vậy mới gọi là cuộc đời hoàn chỉnh. Không có gì gọi là phiền phức hay không phiền phức. Anh rất sẵn lòng giúp em giải quyết mọi muộn phiền.”
Nói xong anh mới buông cô ra, mỉm cười nhìn vào mắt cô.
Tùng Dung chưa bao giờ thấy nét mặt anh nghiêm túc đến thế. Đôi mắt cô thoáng ửng hồng, miệng cười duyên, “Ôn Thiếu Khanh, tay em đau.”
Ôn thiếu Khanh sững người, “Ừm, chuyện này… Sức người không giải quyết được…”
Cô cười dựa vào ngực anh, cảm nhận từng cái vỗ nhẹ trên lưng. Ngón tay anh nhẹ đặt trên mạch cô, đụng chạm rất khẽ, hơi ấm không quá rõ rệt, lại khiến cô yên lòng đến lạ.
Mạch của cô vẫn đập rất nhanh. Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ một chút, đề nghị: “Nếu vẫn sợ thì tối nay chúng mình có thể ngủ chung.”
Tùng Dung lườm anh, “Bác sĩ Ôn mau đi nấu cơm, em đói.”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Tối nay sẽ nấu những món em không ăn được.”
Tùng Dung tưởng Ôn Thiếu Khanh đùa, nhưng khi đứng trong bếp, cô mới biết là anh nghiêm túc.
Cô nhìn anh xắn tay áo đứng trước kệ bếp rửa rau rồi thái rau, ngón tay thon dài, kỹ năng dùng dao khéo léo thuần thục, động tác bình thản điềm đạm, trông thế nào cũng thấy đẹp mắt. Dầu trong chảo nóng lên, anh đổ nguyên liệu nấu ăn vào, lập tức có một mùi cay nồng xông lên xuyên qua khoang mũi tràn vào lồng ngực, vô cùng kích thích.
Bên tai là tiếng kêu của máy hút mùi, cô bị sặc, ho liên tục, nước mắt cũng chảy ra. Ôn Thiếu Khanh ngoảnh lại nhìn, “Bị sặc thì mau ra ngoài, không cần giám sát.”
Tùng Dung lắc đầu, đứng đó tiếp tục ho. Ôn Thiếu Khanh cười cười, thôi tùy cô vậy.
Ngồi trước bàn ăn, Tùng Dung mới nhận ra quả thật mấy món Ôn Thiếu Khanh làm cô đều không ăn được. Gà xào ớt ca Lạc Sơn[2], canh cá nấu chua, còn lại là mấy món chay thanh đạm nhưng màu sắc tươi tắn đẹp mắt, khiến người ta trông thấy mà thèm.
[2] Gà xào cay Ca Lạc Sơn: Một món đặc sản của khu tự trị ca Lạc Sơn thuộc thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc, chế biến từ thịt gà cắt miếng trộn với rất nhiều lát ớt thái mỏng.
Tùng Dung hất cằm hỏi: “Sao, ngoài người Thiểm Tây ra, trong đám bạn du học sinh của anh còn có cả người Trùng Khánh à?”
Ôn Thiếu Khanh còn chưa lên tiếng, Chung Trình đã giơ tay phát biểu: “Chuyện này em biết! Sếp của sếp em, tức giáo sư Hứa là người Trùng Khánh.”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Ừ, giáo sư Hứa Hàn Dương, thầy dạy anh hồi ở đại học X. Thầy là người viết thư giới thiệu cho anh lúc anh đi du học, giờ cũng công tác ở bệnh viện của anh.”
Tùng Dung suy nghĩ, “Sau này nếu như giáo sư Ôn không làm nghề mổ xẻ nữa thì có thể đi làm đầu bếp, chắc chắn rất đắt hàng.”
Bàn tay đang gắp miếng cải thảo của Ôn Thiếu Khanh run lên, ngoảnh sang nhìn Tùng Dung lặp lại: “Mổ xẻ?”
Tùng Dung không cẩn thận nói ra suy nghĩ thật của mình, bèn lúng túng hắng giọng, “Ăn cơm, ăn cơm.”
Gần đây xảy ra bao nhiêu chuyện, Tùng Dung vốn chẳng còn lòng dạ ăn uống. Nhưng trên chiếc đĩa làm bằng sứ Thanh Hoa đặt giữa bàn, những lát ớt đỏ tươi còn nhiều hơn cả những miếng thịt gà mềm, màu sắc bắt mắt, mùi thơm ngào ngạt vô cùng quyến rũ. Lại thêm Chung Trinh cầm đôi đũa dài liên tục vung vẩy trước mặt cô, còn Ôn Thiếu khanh mãi mới gắp một miếng nhưng biểu cảm trên mặt thì cực kỳ hưởng thụ. Tất cả cảnh tượng này đều khiến Tùng Dung dần động lòng, nhìn Ôn Thiếu Khanh một chút rồi dời đũa đến chiếc đĩa làm bằng sứ Thanh Hoa kia.
Thịt gà giòn, mùi ớt đảo qua dầu thơm lừng, giòn giòn cay cay, cô ăn đến nghiện.
Chung Trinh vừa nhặt thịt gà trong đống ớt, vừa hỏi Tùng Dung: “Chị họ, chị không ăn cay cơ mà? Chị ăn món măng tây xào kia đi, không cay đâu.”
Tùng Dung cũng đang chọn thịt gà, sau mấy lần bị Chung Trinh cản lại bèn chuyển sang đĩa bên cạnh gắp cá, “Kệ chị.”
Vị chua cay kích thích vị giác, cô ăn đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, tựa như những muộn phiền rối ren kia cũng chỉ đến vậy mà thôi, nỗi sợ nảy sinh sau khi xem clip cũng tan thành mây khói.
Thấy Tùng Dung sắp cướp mất một miếng cá, Chung Trinh ngẩng đầu, nghiêm giọng khuyên bảo, “Chị họ, chị đang gãy xương, phải ăn kiêng.”
“Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.” Tùng Dung khinh thường lý do chính đáng của cậu, còn quay sang tìm sự ủng hộ của Ôn Thiếu Khanh, “Đúng không?”
Ôn Thiếu Khanh hết nhìn Tùng Dung lại nhìn sang Chung Trinh, cuối cùng gật đầu với cô, khẽ nói: “Ừ.”
Tùng Dung vênh váo hất cằm với Chung Trinh, động tác tràn đầy khiêu khích.
Chung Trinh không phục, “Sếp, sếp có phải là bác sĩ không thế? Bệnh nhân không nghe lời mà sếp còn dung túng?”
Ôn Thiếu Khanh liếc cậu, “Mặc áo blouse vào thì là bác sĩ, cởi ra rồi thì không phải nữa.”
Chung Trinh bĩu môi thì thào: “Mặc áo blouse vào thì là mặt người dạ thú, cởi ra thì là cầm thú chính hiệu.”
Ôn Thiếu Khanh nghe vậy, nhướng mày, “Chốc nữa cậu rửa bát.”
Chung Trinh ngạc nhiên: “Tại sao?”
Ôn Thiếu Khanh cười với cậu, “Vì bình thường cầm thú đều không rửa bát.”
Chung Trinh gào lên, tiếp tục chiến đấu với gà xào ớt và canh cá nấu chua.
Tùng Dung quả thật không dám ăn uống thoải mái. Suy cho cùng cô vẫn lo cho tay mình, ăn một chút liền chuyển sang canh bồ câu hầm.
Sau bữa ăn, Chung Trinh ỏn ẻn vào bếp rửa bát, thương binh Tùng Dung ngồi trên sofa chuẩn bị nhận món tráng miệng sau bữa ăn từ Ôn Thiếu khanh.
Tùng Dung nhìn chằm chằm bát chè sữa, xoa bụng, “Vừa nãy ăn no quá rồi, không ăn được nữa.”
Ôn Thiếu Khanh lại chìa bát ra trước mặt cô, lời nói ra cũng mang ẩn ý: “Ăn đồ chua, cay có tính kích thích giảm áp lực, ăn ngọt tâm trạng sẽ tốt.”
Tùng Dung gật đầu, nhanh tay nhận lấy bắt đầu ăn.
Chung Trinh vừa vào phòng bếp đã ló đầu ra mếu máo: “Sếp ơi, em rửa bát một mình sợ lắm.”
Ôn Thiếu Khanh quay sang xoa Nhường Chút đang nằm bên cạnh, Nhường Chút lập túc đứng dậy chạy đến bếp. Có Nhường Chút bầu bạn, Chung Trinh cuối cùng cũng chịu yên. Tùng Dung ăn hết một bát chè sữa đầy, thở phào, “Thỏa mãn quá.”
Chung Trinh đang rửa chén trong bếp chợt lên tiếng gọi Tùng Dung: “Chị họ, chị vào đây một lát.”
Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh, thấy anh không có ý kiến gì mới đứng đậy đi vào bếp, “Sao thế?”
Chung Trinh nhìn thoáng qua bên ngoài, hạ giọng nói: “Chị họ, sau này chị đừng bảo sếp em nấu cơm nữa.”
Tùng Dung nghi hoặc: “Ừm?”
Chung Trinh tắt nước, quay người nhìn Tùng Dung, nghiêm túc nói: “Thật ra mặc dù sếp em nấu ăn rất giỏi, nhưng trước kia không mấy khi nấu đâu.”
Tùng Dung cau mày, “Muốn nói gì thì nói thẳng, cứ vòng vo quanh co như thế chẳng ra dáng đàn ông gì hết.”
Giọng Chung Trinh lại nhỏ đi, “Sau khi làm hàng xóm với chị, hằng ngày sếp mới chăm nấu hơn, em cảm thấy… sếp là vì chị.”
Tùng Dung thoáng rung động, cụp mắt xuống, một lúc lâu cũng không nói gì.
Chung Trinh không nhận được câu trả lời, bèn nhún vai quay người tiếp tục rửa bát, “Chị họ, chị với sếp em đang yêu đương nghiêm túc đấy à?”
Một lát sau Tùng Dung hoang mang hỏi ngược lại: “Em nói xem?”
Chung Trinh chần chừ, “Ừm… Sao cảm thấy có gì sai sai. Em thấy bình thường người ta yêu nhau, bạn gái hay làm nũng với bạn trai lắm. Chị họ, chị đã bao giờ làm nũng với sếp em chưa?”
Tùng Dung chỉ tưởng tượng thôi cũng nổi cả da gà, trả lời chắc nịch: “Chưa.”
Chung Trinh tiếc rẻ, “Chị thế là không được. Chị họ, chị phải học cách làm nũng đi! Chị chưa nghe câu phụ nữ biết làm nũng là tốt số nhất à? Chị biết thế nào là con gái mềm yếu không?”
Tùng Dung cúi đầu ngẫm nghĩ rồi ngẩng lên hỏi: “Kiểu như Châu Trình Trình ấy hả?”
Chung Trinh phản đối, “Chị Trình Trình đâu phải con gái mềm yếu, rõ ràng là kẻ nguy hiểm mà cứ vờ ngây thơ.”
Tùng Dung cười, “Em cũng biết thế cơ đấy.”
Chung Trinh rửa xong một cái bát, đột nhiên hỏi: “Chị họ, rốt cuộc chị Trình Trình là ai?”
Mắt Tùng Dung lóe lên, “Em có ý gì?”
Chung Trinh thậm thụt nói tiếp: “Chị ấy không đơn giản là một thư ký toà án bình thường đúng không?”
Tùng Dung thản nhiên liếc cậu, “Sao em biết?”
“Hứ!” Chung Trinh khinh thường, “Chị họ, chị nghĩ em là đồ đần à? Làm gì có thư ký tòa án nào lái xe Porsche đi làm chứ?”
Tùng Dung nhìn cậu tán đồng, sau đó hỏi: “Em nộp luận văn chưa?”
Mặt Chung Trinh cứng lại, “Sao chị nói giọng hệt như sếp em thế? Bất đồng ý kiến một cái là đòi nộp bài tập! Không cho hỏi thì em không hỏi nữa!”
Tùng Dung phất tay ghét bỏ, “Nên làm gì thì làm đi. Muộn rồi, chị về đi ngủ đây.”
Cô vừa ra khỏi bếp thì thấy Ôn Thiếu Khanh đứng ở cửa. Thấy cô, anh khẽ mỉm cười, hỏi: “Về à?”
Tùng Dung quả thật đã mệt, chào tạm biệt Ôn Thiếu Khanh về nhà tắm rửa rồi chui vào trong chăn. Chưa đầy hai phút, Ôn Thiếu Khanh đã sang nhà, cầm theo cốc nước và thuốc đi đến.
Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, sao anh chẳng chào hỏi gì mà đã đi thẳng vào nhà cô?
Không biết do ánh đèn tối quá hay vì cô suy nghĩ nhiều, mà anh chỉ đi có vài bước ngắn ngủi từ cửa đến giường cũng khiến Tùng Dung đỏ mặt, tim đập thình thịch. Cô chẳng dám nhìn vào mắt anh, nhưng ánh mắt lạ của cô không bị lộ ra.
Đợi anh tới gần, Tùng Dung mới hắng giọng tố cáo: “Có phải anh quên trả em cái gì không?”
Ôn Thiếu Khanh đặt đồ trong tay lên tủ đầu giường, ngồi xuống bên cạnh, chống tay lên người Tùng Dung, nhích lại gần, cười hỏi: “Cái gì?”
Tùng Dung lùi về sau, khí thế yếu hẳn đi, giọng cũng nhỏ xuống: “Chìa khóa nhà em.”
Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ không hiểu, “Anh cũng có đòi em chìa khóa nhà anh đâu.”
Tùng Dung ngẩn người, “Em có thể trả anh.”
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, “Anh không muốn.”
Tùng Dung nói theo phản xạ: “Vậy anh trả chìa khóa nhà cho em đi.”
Ôn Thiếu khanh tiếp tục tỏ vẻ không hiểu: “Anh cũng có đòi em chìa khóa nhà anh đâu.”
Tùng Dung lại ngẩn ra, cảm thấy đoạn hội thoại này thật quen thuộc, “Em có thể trả anh.”
Ôn thiếu Khanh lắc đầu, “Anh không muốn.”
Lần này thì Tùng Dung hoàn toàn ngây ngẩn. Cô chớp mắt, vỗ trán, sao lại bị tên làm nghề mổ xẻ này làm cho choáng váng thế này.
Ôn Thiếu Khanh kéo bàn cô xuống đặt cốc nước vào, tay khác đặt bên má cô cười tươi, “Uống thuốc đi.”
Tùng Dung nhìn khuôn mặt tươi cười đang kề sát mình. Đôi mắt anh đen nhánh, trong veo, sáng đến mức khiến cô quên cả chối từ. Sau khi cô ngoan ngoãn uống thuốc, Ôn Thiếu Khanh định tắt đèn, nhưng Tùng Dung lại đưa tay ra che công tắc, “Để đèn đi anh.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, hỏi bông đùa: “Sao không giữ anh ở lại, anh phải an toàn đáng tin hơn đèn chứ?”
Không biết cô phản xạ quá chậm hay quá giỏi che dấu mà mấy năm đầu khi mới vào nghề, mỗi lần tiếp xúc với báo cáo khám nghiệm tử thi, lúc xem luôn rất bình tĩnh, cũng không có phản ứng gì khác thường, nhưng về đến nhà sẽ nôn đến tối tăm mặt mũi. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cô biết chắc lát nữa mình sẽ gặp ác mộng, vì vậy ngẫm nghĩ một chút, khẽ gật đầu với Ôn Thiếu Khanh.
Ôn Thiếu Khanh bị bất ngờ, hơi khựng lại rồi nhanh chóng hiểu ý nghĩa cái gật đầu của cô, chầm chậm nở nụ cười.
Tùng Dung nằm trên giường chuẩn bị ngủ, Ôn Thiếu Khanh ngồi trên chiếc ghế dài đối diện đọc sách. Cô nghiêng đầu nhìn sang, “Bao giờ em ngủ thì anh về cũng được.”
Ôn Thiếu Khanh đang chăm chú đọc sách, không biết có nghe vào hay không, khẽ “ừ” một tiếng.
Tùng Dung nằm xuống, chọt nhớ ra phải đặt báo thức, liền lần tìm điện thoại di động đặt ở đầu giường, bấm sáng màn hình mới biết là cần phải nhập mật mã hoặc có dấu vân tay mới truy cập được. Cô lại ngồi dậy, vẫy tay với Ôn Thiếu Khanh, “Mật mã là gì?”
Ôn Thiếu Khanh đặt sách xuống, đi tới ấn ngón tay cái vào. Điện thoại mở ra, anh bật cài đặt, chọn phần thêm dấu vân tay, “Đưa tay đây.”
Tùng Dung ngơ ngác, “Ừm?”
Ôn Thiếu Khanh kéo lấy tay trái cô, ấn ngón cái vào nhận diện, “Được rồi.”
Tùng Dung cảm thấy cảnh tượng này hơi quen, ngẩng đầu thì thấy Ôn Thiếu Khanh đang ung dung nhìn mình, “Thấy quen không?”
Tùng Dung nghĩ một chút rồi gật đầu.
Ôn Thiếu Khanh vuốt ngón tay thon dài của cô, cười nhắc lại, “Lần trước lúc kí hợp đồng, em đã kéo lấy ngón tay trái của anh in dấu tay.”
Tùng Dung nhìn ngón tay hai người đan vào nhau. Ánh đèn phòng mờ tối, cô chợt cảm thấy người nóng lên, cụp mắt không dám nhìn Ôn Thiếu Khanh, khẽ đẩy anh, “Anh đi đọc sách tiếp đi.”
Ôn Thiếu Khanh cười xoa đầu cô rồi quay về ghế dài.
Tùng Dung không có sở thích xem trộm đồ riêng tư của người khác, nhưng vẫn có chút tò mò với điện thoại của Ôn Thiếu Khanh. Cô xem phần mềm trong máy anh, ngoài những cái thông dụng còn có vài phần mềm y học. Lúc nhập mật mã đăng nhập email, cô nhìn kiểu nhập kí tự trên màn hình, cảm thấy hơi bực mình, thì thầm: “Hóa ra anh dùng bàn phím số[3]. Em toàn dùng bàn phím chữ đầy đủ thôi.”
[3] Bàn phím số: Cách nhập kí tự của điện thoại cũ, bàn phím bao gồm chín chữ số từ 1 đến 9, phím 1 có thể dùng để nhập dấu, các phím từ 2 đến 9 mỗi phím nhập được từ 3 hoặc 4 chữ cái.
Vừa dứt lời, cô chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm bàn phím số. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô muốn nắm bắt nhưng không được, cuối cùng đành từ bỏ.
Tùng Dung vứt điện thoại sang một bên nhìn về phía Ôn Thiếu Khanh. Anh đang tập trung nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng cúi đầu viết gì đó lên giấy.
“Anh đang xem gì vậy?”
Ôn Thiếu Khanh viết xong mấy chữ mới ngẩng đầu trả lời: “Ghi chép y học, em muốn xem không?”
Tùng Dung cười, “Em không có ý định theo ngành y.”
Sau khi nhàm chán quét mắt khắp phòng, cô rút quyển tạp chí ở đầu giường ra lật bừa vài trang. Thoáng chốc, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Ôn Thiếu Khanh bỗng dưng lên tiếng: “Trước kia từng gặp chuyện thế này chưa?”
Tùng Dung ngẩng đầu. Ánh mắt anh vẫn hướng về màn hình vi tính, mãi không thấy cô trả lời mới đưa mắt nhìn sang phía cô, nhướng mày, dường như đang hỏi cô vì sao không đáp.
Tùng Dung mím môi, gật nhẹ, “Gặp rồi.”
Cô cũng từng hỏi anh câu tương tự, hỏi anh có từng gặp nhóm người chuyên phá rối bệnh viện chưa? Lúc ấy, cảm giác của cô thế nào? Là không đành lòng? Xót thương? Hay cảm thấy may mắn? Bây giờ anh cũng đang có cảm giác như vậy sao?
Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh một lần nữa chuyển đến quyển sách y học dày cộp. Đôi mắt anh cụp xuống khiến người ta không nhìn thấu cảm xúc, đến giọng nói cũng cực kỳ nhẹ, “Đã giải quyết thế nào?”
Tùng Dung nhớ lại, “Không cần giải quyết. Giờ có bao nhiêu văn phòng luật, bao nhiêu luật sư, giá cả hợp lý, anh không nhận thì vẫn còn đầy người muốn nhận, làm gì có ai nằng nặc muốn nhất định phải là anh?”
Ôn Thiếu Khanh lặng yên một lát, cầm bút ghi chú gì đó trên giấy rồi mới hỏi: “Vậy lần này thì sao?”
“Lần này?” Tùng Dung ngần ngừ, “Lần này…. Em cũng không biết nữa. Chắc là do xui xẻo, đụng phải kẻ khó nhằn.”
Ôn Thiếu Khanh nghe xong thì trầm mặc, đến khi lật sang một trang sách khác, anh mới nhìn Tùng Dung bằng biểu cảm phức tạp rồi gật đầu, “Anh biết rồi.”
Tùng Dung không biết câu này của anh có ý nghĩa gì. Anh biết gì rồi? Biết chuyện này hay biết vì sao lần này lại nghiêm trọng đến thế? Nghĩ vậy, cô cảm thấy phiền lòng, bèn ném tạp chí đi, nằm xuống nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Ngay lúc sắp ngủ, một ý tưởng bỗng vụt qua trong đầu cô. Tùng Dung lần tìm điện thoai di động, mở một phần mềm bắt đầu đành chữ.
Kiểu nhập có lưu dữ liệu, chỉ cần gõ đúng thứ tự là đáp án lập tức hiện ra.
26647664649269267449652676, tên wifi nhà Ôn Thiếu Khanh, gõ bằng bàn phím sẽ được câu…
“Tùng Dung em sớm muộn cũng là vợ anh.”
Còn mật mã 42633 [4]kia…
[4] 42633: Dùng bộ gõ tiếng Trung với kiểu nhập là bàn phím số gõ dãy số này sẽ ra chữ “Được”.
Lần trước nhập cô dùng máy tính, hoàn toàn không ý thức được những chữ số này có ý nghĩa như vậy.
Tùng Dung đột nhiên ngồi dậy, nhìn về phía kia. Ôn Thiếu Khanh cảm nhận được ánh mắt cô, ngẩng lên, “Sao thế?”
Tùng Dung lắc đầu, lại nhanh chóng nằm xuống, kéo chăn đắp qua đầu. Trong bóng tối dưới lớp chăn phủ kín, cô nghe tiếng tim mình đập rộn.
Giọng Ôn Thiếu Khanh vang lên mang theo ý cười dịu dàng, “Đừng trùm chăn kín đầu đi ngủ, sẽ bị thiếu dưỡng khí.”
Mãi không thấy cô có phản ứng, anh liền đứng dậy, đi tới kéo lớp chăn trùm trên đầu cô xuống. Tùng Dung đang là thương binh, tất nhiên không cản được anh. Nhưng vào đúng khoảnh khắc chăn bị kéo xuống, cô đột nhiên nhổm dậy, hôn vào môi anh.
Tùng Dung cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hơi thở của anh bỗng dưng ập tới, và mọi thứ trước mắt cô hóa thành màn sương mù, khiến cô bất giác ôm lấy cổ anh, dần dần vòng ôm siết chặt hơn, giống như đang kiếm tìm nhánh cỏ cứu mạng.
Lúc chuông cửa vang lên, cô với Ôn Thiếu Khanh đang lăn lộn trên giường, tấm chăn đè ở dưới thân đã bị hai người làm nhàu nhĩ. Hơi thở của cả hai đều rối loạn, nhưng anh vẫn nhớ che cho cánh tay bị thương của cô.
Tiếng chuông vẫn kiên nhẫn vang lên. Cô kéo vạt áo sau lưng Ôn Thiếu Khanh, ngửa đầu tránh môi anh, thở dốc, “Chung Trinh đấy…”
Gương mặt cô ửng đỏ, nóng bừng, đong đầy tình ý, giọng nói mang theo nét quyến rũ hiếm thấy từng ngày. Ôn Thiếu Khanh không kìm lòng được, tiếp tục hôn, hơi thở cũng loạn lên, môi ấm áp mải lưu luyến bên khóe miệng cô, mơ màng trả lời: “Cho cậu ấy ngủ bên nhà anh.”
Lý trí của Tùng Dung được tiếng chuông cửa kéo về, đôi mắt cũng dần tỉnh táo, đưa tay đẩy anh ra, “Mau ra mở cửa đi, nếu không nó lại nghĩ linh tinh đấy.”
Ôn Thiếu Khanh tì trán vào trán cô, từ từ bình ổn lại nhịp thở. Đôi mắt kia như một đầm mực đen nhánh, thẳm sâu, khiến người ta chìm vào, chẳng thể nào kiềm chế. Ở nơi đáy đầm, có thứ cảm xúc càng lúc càng nồng đậm, thấp thoáng chực trào dâng.
Trước kia họ cũng từng hôn nhau. Nhưng chưa lần nào mà tim cả hai đều loạn nhịp, đánh mất lý trí như bây giờ. Trong yên lặng, Tùng Dung dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim đập rộn trong lồng ngực.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lúc lâu. Ôn Thiếu Khanh đột nhiên cử động, cô vội giữ lấy tay anh, chỉ sợ động tác tiếp theo của anh sẽ khiến cô không chống đỡ nổi, “Mau đi mở cửa”
Ôn Thiếu Khanh nhắm mắt định thần, hồi lâu sau đã lấy lại sự bình thản thường ngày. Anh chống tay ngồi dậy, kéo Tùng Dung lên, vuốt ve khuôn mặt cô, cười lưu manh, “Mau thu lại tình ý trên mặt em, chứ để em họ em trông thấy, cậu ấy thật sự sẽ nghĩ linh tinh đấy.”
Chung Trinh đứng đợi ngoài cửa mãi mới thấy Ôn Thiếu Khanh ra mở cửa. Cậu dắt Nhường Chút hí hửng đi vào, “Sếp, đêm nay em mượn Nhường Chút ngủ cùng nhé! Bếp em quét dọn xong rồi, rác cũng đã đổ, sếp mau về ngủ đi!”
Nghe vậy, Ôn Thiếu Khanh chợt nheo mắt, bắn cho cậu ánh nhìn lạnh lùng, xoay người đi về phòng ngủ của Tùng Dung.
Chung Trinh gọi với theo: “Ơ, sếp, đấy là phòng chị họ em!”
Ôn Thiếu Khanh bực mình, quay đầu lại nhìn cậu, “Thì sao?”
Chung Trinh biết mình lại dẫm phải mìn, ho khẽ, khó nhọc hỏi: “Thì… Sếp với chị họ em…”
Ôn Thiếu Khanh khoanh tay trước ngực, hất cằm, “Nói tiếp đi.”
Chung Trinh vốn nhát gan, tất nhiên không dám nói tiếp, “Sao trông sếp giống như…”
Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, “Giống như gì?”
Chung Trinh cúi đầu thì thào, “Nổi lên dục vọng mà chưa được thỏa mãn…”
Ôn Thiếu Khanh hơi cau mày. Chung Trinh không dám nói bừa tiếp, gãi đầu cười gượng, “Ha ha, em đùa ấy mà!”
Ai ngờ Ôn Thiếu Khanh lại lẳng lặng mỉm cười với cậu, khiến Chung Trinh cảm thấy có luồng khí lạnh chạy từ bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Tùng Dung đi ra khỏi phòng ngủ, không biết hai người đang nói gì mà môt người vẻ mặt khó tả, một người vô cùng hoảng hốt. Cô hắng giọng, “Chung Trinh, sao em vẫn chưa đi ngủ, mai không phải dậy sớm ôn bài à?”
Chung Trinh lập tức chạy tới xin Tùng Dung che chở, “Chị họ, đêm nay thầy Ôn cũng ở đây ạ?”
Tùng Dung hơi cau mày nhìn Ôn Thiếu Khanh, khó nhọc mở miệng: “Anh ấy..”
Ôn Thiếu Khanh vốn có thể ngủ ở phòng cho khách, nhưng bây giờ Chung Trinh đang ở đây, nhà cô lại chỉ có một phòng cho khách, có lẽ Ôn Thiếu Khanh cũng chỉ còn cách về nhà ngủ. Nhưng sâu trong lòng cô lại cảm thấy không nỡ. Rõ ràng anh ở ngay đối diện, vậy mà thật kì lạ, cô lại không muốn để anh đi.
Ôn Thiếu Khanh giải vây giúp cô, “Tôi với chị họ cậu còn có chuyện cần nói, chốc nữa tôi sẽ đi.”
Chung Trinh lập tức thở phào, khôi phục bộ dạng hớn hở dắt Nhường Chút đi vào phòng. Tâm trạng Tùng Dung hơi phức tạp, cụp mắt không nói gì nữa.
Ôn Thiếu Khanh đi tới kéo tay cô, “Về phòng ngủ đi.”
Tùng Dung vừa đi theo Ôn Thiếu Khanh hai bước, Chung Trinh bỗng hùng hổ lao từ trong phòng ra, chặn trước mặt Ôn Thiếu Khanh hỏi: “Sếp, đêm qua sếp ngủ ở đây à?”
Tùng Dung cứng người. Ôn Thiếu Khanh chẳng mấy bận tâm, nhưng không muốn Tùng Dung ngượng nên anh vờ vịt, “Đừng nói lung tung!”
Chung Trinh chợt đưa một tờ giấy ra trước mặt anh, giọng chắc nịch: “Chẳng lẽ cái này không phải của sếp?”
Đó là một bản ghi chép liên quan đến y học, nét chữ bên trên đúng là của Ôn Thiếu Khanh. Còn về lý do vì sao nó lại xuất hiện trong phòng cho khách ở nhà Tùng Dung, thì có lẽ… chỉ có duy nhất một khả năng là đêm qua anh ở đây.
Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh nhìn nhau, lại nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Chung Trinh, vừa định giải thích thì thấy cậu đổi mặt nịnh nọt xích đến chỗ Ôn Thiếu Khanh, “Sếp thân yêu, những gì viết trên đây chính là phần kiến thức sẽ thi trong đợt này sao?”
“Không phải!” Ôn Thiếu Khanh giật tờ giấy khỏi tay cậu, “Là đề cho sinh viên trong khoa.”
Chung Trinh kiên nhẫn hỏi tiếp: “Vậy năm nay đề thi của thạc sĩ là ai ra ạ?”
Ôn Thiếu khanh nhớ lại: “Hình như là viện sĩ Tần.”
“Viện sĩ tần?” Chung Trinh kêu lên, “Nguy rồi, nguy rồi…Danh bổ [5] lại xuất hiện trên giang hồ rồi… Tin dữ… Tin dữ.”
[5] Danh bổ: Xuất phát từ chức quan “bổ đầu”- một chức quan có nhiệm vụ truy bắt tội phạm, bảo vệ công lý thời xưa. “Danh bổ” nghĩa là các bổ đầu lừng lẫy, có danh tiếng.
Cậu vừa lẩm nhẩm vừa khóc lóc đi về phòng.
Tùng Dung trợn mắt nhìn, mãi sau mới chỉ về hướng Chung Trinh rời đi rồi hỏi Ôn Thiếu Khanh: “Bệnh của nó ngày càng nặng rồi đúng không? Khoa Tâm thần ở bệnh viện anh còn giường chứ? Em có cần đặt chỗ trước cho nó không?”
Ôn Thiếu Khanh nghiêm túc phân tích, “Phạm vi thi của sinh viên ngành y rất rộng, áp lực trước khi thi lớn, dở dở ương ương cũng là chuyện bình thường, thi xong sẽ ổn.”
Khi cả hai cùng trở lại phòng ngủ, mặt Tùng Dung lại đỏ lên. Trên giường vẫn còn nguyên dấu vết cơn mê tình khi nãy, lúc nằm xuống, nhiệt độ còn sót lại trên chăn không biết là của cô hay của anh. Cô bỗng thấy hô hấp thật khó khăn, liền hít sâu vào. Trong không khí dường như có một mùi hương khác biệt, có lẽ là mùi hương cơ thể anh, cũng có lẽ là một mùi khác. Tóm lại, cô cảm thấy càng lúc càng khó thở.
Nhưng Ôn Thiếu Khanh thì chẳng có vẻ gì khác lạ, cũng không nhắc lại chuyện khi nãy. Anh đắp chăn cho cô, “Mau ngủ đi.”
Tùng Dung chợt nhớ ra điều gì, nhìn đến quyển Luật hôn nhân ở đầu giường, vươn tay ra khỏi chăn cầm lấy tay anh, ngập ngừng một chút mới khó nhọc lên tiếng: “Thật ra… trong pháp luật không có cách gọi “vợ” mà gọi là “phối ngẫu”. Nói cách khác, pháp luật chỉ thừa nhận “phối ngẫu”, từ “vợ” này không được pháp luật bảo vệ.”
Ôn Thiếu Khanh ngây ngẩn, nghi hoặc nhìn Tùng Dung.
Hai người đấu mắt một lúc lâu, Ôn Thiếu Khanh mới hiểu được cô đang nói gì. Anh bật cười, “Tùng Dung, em sớm muộn cũng là phối ngẫu của anh, câu này nghe sao thiếu tình nguyện thế? Quả nhiên xét chuyện không hiểu tình ý thì không ai qua được luật sư Tùng.”
Tùng Dung chui vào trong chăn, cau mày ghét bỏ, “Anh mau đi đi, em muốn ngủ.”
Ôn Thiếu Khanh đứng đậy rồi ra ngồi xuống ghế dài cạnh cửa sổ, đọc tiếp quyển sách vừa rồi chưa đọc xong, “Anh đợi em ngủ rồi mới đi.”
Tùng Dung thẹn nên cũng mặc kệ anh, xoay lưng nhắm mắt lại.
Lúc cô sắp ngủ, chợt nghe thấy giọng Ôn Thiếu Khanh, “Em không cần pháp luật bảo vệ. Anh đương nhiên sẽ bảo vệ vợ mình.”
Giọng anh quá khẽ, dường như chỉ thoáng qua tai cô rồi vụt bay. Cô trằn trọc một lúc, cuối cùng cũng thiếp đi.
Ôn Thiếu Khanh thấy cô ngủ say mới lấy chiếc điện thoại bị nhiễm virus ra khỏi túi quần, cắm tai nghe, khởi động máy, màn hình lại xuất hiện người phụ nữ mặc áo trắng mặt đầy máu, biểu cảm dữ tợn kia. Anh nhìn chằm chằm một lúc, giống như đang nhìn màn hình, lại dường như ngây ngẩn, mãi sau mới nhếch miệng cười rồi tắt máy, ngoảnh nhìn người nằm trên giường bằng ánh mắt sâu xa.
Cô là người rất có khuôn phép. Tướng ngủ rất tốt, duy trì một tư thế, anh chỉ nhìn thấy một dáng lưng mảnh mai.
Nhưng chủ nhân của dáng lưng này cũng chính là người đã đứng trước mặt anh, bừng bừng khí thế nói với anh rằng, cô sẽ vung đao chiến đấu trong lĩnh vực của cô, bảo vệ anh chu toàn.
Vậy thì ở một nơi khác, anh cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn.
Sáng hôm sau, Tùng Dung vừa dậy đã nhìn về phía ghế dài, không ngờ lại trông thấy Ôn Thiếu Khanh vẫn ngồi ở đó, không biết là đã thức dậy hay vốn chưa hề ngủ, nhưng trông anh rất tỉnh táo, khỏe khoắn.
Tùng Dung không thấy lạ trước sự xuất hiện của anh, chỉ cảm thấy lạ ở chỗ tại sao đêm qua không mơ ác mộng. Chẳng lẽ vì Ôn Thiếu Khanh? Anh ở bệnh viện lâu ngày, thường nhìn thấy máu me, sống chết, nên đã trấn áp được? Anh là đá quý trấn yểm?
Nghĩ vậy, cô quay sang anh, “Anh ở đây suốt đêm à?”
Ôn Thiếu Khanh để mặc cho cô nhìn, “Ừ.”
Tùng Dung hỏi tiếp: “Cả đêm không ngủ?”
Ôn Thiếu Khanh chỉ sách trong tay, ” Ngủ một lúc rồi.”
Tùng Dung hé miệng rồi lại nuốt về những gì muốn nói.
Sao anh thức cả đêm, mặt cũng không rửa mà vẫn đẹp trai thế?
“Em có thể ngủ thêm một lát, anh dắt Nhường Chút ra ngoài đi dạo.” Ôn Thiếu Khanh vừa nói vừa thu dọn máy tính và sách bên cạnh, lại giơ tay chỉ vào mắt mình, ra hiệu với Tùng Dung, “Chốc nữa dậy lấy nước lạnh chườm mắt nhé.”
Tùng Dung lúc này mới nhớ ra, cô chỉ lo nhìn khuôn mặt thức thâu đêm chưa rửa mà vẫn đẹp trai của người khác mà quên hẳn bộ dạng lôi thôi khi ngủ dậy của mình.
Ôn Thiếu Khanh vừa ra khỏi phòng ngủ, Tùng Dung chạy vội vào nhà vệ sinh soi gương cẩn thận.
Tóc sấy khô rồi mới ngủ. Tướng ngủ của cô cũng không tệ lắm, tóc và mặt đều ổn, chỉ có điều, đôi mắt…
Tối qua cô chỉ chảy mấy giọt nước mắt thôi, sao bây giờ mắt lại sưng đến mức này? Sưng đến mức khiến đôi mắt một mí của cô biến thành hai mí rồi.
Chẳng trách vừa nãy Ôn Thiếu Khanh trông như đang nhịn cười. Ngoài mặt anh kiềm chế, nhưng trong lòng chắc đã cười ngất rồi?
Chung Trinh lại lén vào bếp, đi quanh Ôn Thiếu Khanh mấy vòng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng cậu cũng lấy dũng khí, hỏi Ôn Thiếu Khanh: “Sếp, hôm trước sếp không ngủ ở nhà chị họ em thật chứ?”
Ôn Thiếu Khanh liếc cậu, “Dựa vào quan hệ giữa tôi và chị họ cậu, tôi mà ngủ ở nhà cô ấy thì cũng ngủ ở phòng chính, việc gì phải ngủ phòng cho khách?”
“Sếp nói cũng đúng…” Chung Trinh như bừng tỉnh, yên tâm rời đi.
Ôn Thiếu Khanh nhìn theo cậu thở dài, “Thằng nhóc này ngốc thật nên mới nắm bắt trọng điểm kiểu đó…”
Ăn sáng xong, Ôn Thiếu Khanh và Chung Trinh đi làm. Tùng Dung không đến văn phòng luật mà làm việc tại nhà.
Chuyện kia còn chưa giải quyết xong, email có virus hôm qua lại khiến cô sợ hãi, vì vậy hiệu suất làm việc rất thấp, cô quyết định tắt máy đi ngủ bù. Ngủ mãi cho đến khi Ôn Thiếu Khanh gõ cửa, cô mới mơ màng mở mắt, “Tan làm rồi à?”
Ôn Thiếu Khanh đưa cho cô một chiếc hộp dẹt dài, sắc mặt kì quái, “Bưu kiện chuyển phát nhanh của em.”
Tùng Dung nhận lấy xem qua, “Sao lại ở chỗ của anh? Mà còn mở rồi?”
Sắc mặt Ôn Thiếu Khanh càng kỳ quái hơn, “Ừm… Địa chỉ viết nhà anh, không ghi tên người nhận. Anh tưởng gửi cho anh nên mở, sau đó mới phát hiện hình như không phải của anh. Bên trong có tờ hóa đơn quẹt thẻ, chữ ký bên trên hẳn là tên Châu Trình Trình, anh đoán chắc là đồ cho em.”
“Đồ cho em sao lại gửi đến nhà anh?” Tùng Dung nghi hoặc mở hộp, vừa mới nhìn đã đỏ mặt, đóng sập lại, ngượng ngập chối: “Chắc không phải gửi cho em đâu, có lẽ là gửi em giữ hộ thôi.”
Rốt cuộc cô cũng hiểu sao sắc mặt anh lại kỳ lạ như thế.
Ôn Thiếu Khanh ồ lên đầy ẩn ý, lẳng lặng đi về nhà.
Tùng Dung vừa đóng cửa lại lập tức gọi điện cho Châu Trình Trình hỏi tội: “Cậu làm gì vậy?”
Châu Trình Trình vẫn hí hửng, “Nhận được rồi hả? Mình mua theo cỡ của cậu đấy! Nhớ mặc nhé!”
Tùng Dung bất lực ôm lấy nửa gương mặt, nhìn lướt qua bộ đồ ngủ trắng viền ren trong hộp, “Rốt cuộc cậu có ý gì?”
“Hôm ấy mình trông thấy đồ ngủ của cậu, kiểu dáng quá bảo thủ! Ôn Thiếu Khanh nhìn sẽ không hứng thú. Mình cố ý chọn màu trắng đấy, mặc dù hơi thiếu vải, nhưng mặc màu này sẽ tạo ra cảm giác vừa ngây thơ vừa gợi cảm. Nhân viên cửa hàng còn đề cử màu đen với màu đỏ cho mình, họ làm sao biết thế nào là phong cách ngây thơ gợi cảm. Cậu nói có đúng không, Dung Dung?”
Tùng Dung càng nhìn càng thấy chướng mắt, đóng hộp lại, “Xin lỗi, mình không nắm bắt được cái gọi là phong cách ngây thơ gợi cảm.”
Châu Trình Trình lập tức phản bác: “Cậu có thể!”
Tùng Dung đau đầu, không biết nên giải thích thế nào, “Cô Châu ơi, tôi với Ôn Thiếu Khanh là hàng xóm, không phải sống chung.”
“Ha!” Châu Trình Trình càng phấn khích, thậm thụt nhắc: “Còn thắt cả dây quần ngủ cho cậu rồi mà…”
Tùng Dung không phản bác được, “Vậy cậu gửi luôn cho mình là được! Sao lại gửi cho Ôn Thiếu Khanh?”
Châu Trình Trình càng cười vui, “Anh ấy thấy rồi?”
Tùng Dung hung hăng đáp: “Nói thừa!”
“Ha ha, mình muốn khiến anh ấy có chút tưởng tượng và mong đợi.”
“Xin lỗi, trước mắt chúng mình đều không có nhu cầu và kế hoạch liên quan đến phương diện ấy.”
“Có phải bảo cậu lập tức gì đó với anh ấy đâu. Thế này là khiến anh ấy nảy sinh dục vọng với cậu trước, dần dần tích lũy, lòng ngứa ngáy nhưng không ăn được, lúc có cơ hội thì mọi chuyện sẽ như nước chảy mây trôi. Ai đó đã nói gì ấy nhỉ? Yêu là phải làm. Yêu đương ấy mà, quan trọng nhất là tình thú. IQ cậu cao như vậy hẳn là hiểu được.”
“…”
Tùng Dung không thể phản bác. Châu Trình Trình thì vẫn phấn khích lập kế hoạch, “Cậu xem, nếu cậu với Ôn Thiếu Khanh sống ở tầng trên tầng dưới thì sau này có thể sửa cho thông với nhau làm một nhà hai tầng, nhưng hai ngưòi lại ở đối diện, làm sao thông sang được đây?”
Tùng Dung vội chặn dòng suy nghĩ của cô nàng, “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy!”
Châu Trình Trình hơi khựng lại, nhưng cũng chẳng thèm bận tâm đến sự chống đối của Tùng Dung, bắt đầu tự lẩm bẩm: “Cũng đúng, dù sao tầng đó chỉ có nhà hai người, có thông với nhau hay không cũng chẳng sao.”
Tùng Dung bực bội giật tóc, “Mình cúp máy đây.”
Trước khi cô cúp máy, Châu Trình Trình còn dặn, “Nhớ mặc nhé luật sư Tùng.”
Tùng Dung nhìn thông báo kết thúc trò chuyện trên màn hình, thở dài, nhìn sang hộp quà trên bàn thì càng thêm ngao ngán.
Tùng Dung nghỉ thêm hai ngày mới đến văn phòng luật làm việc. Tới giờ ăn trưa, cô nhận được điện thoại, nghe xong đang định cúp máy thì ở đầu dây bên kia đột nhiên nói: “Nghe nói bố mẹ luật sư Tùng ở thành phố S, có cần tôi dành thời gian đi thăm hỏi chút không?”
Tùng Dung lại áp di động vào bên tai, cau mày hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng cười, “Không muốn làm gì cả, chỉ cảm thấy gần đây hẳn là luật sư Tùng đã phải sợ hãi nhiều, muốn mời cô ăn bữa cơm cho tinh thần thoải mái.”
Tùng Dung nhắm mắt thở dài một hơi, nhanh chóng đáp lời: “Thời gian, địa điểm.”
Nửa tiếng sau, Tùng Dung ngồi ngay ngắn trong căn phòng ở một câu lạc bộ tư nhân. Nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, cô hơi đau đầu, mấy món này trông cũng được, nhưng cô chẳng có lòng dạ nào mà ăn. Sau khi trao đổi ánh mắt với Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch, cô nhìn về phía hai người một trẻ tuổi một trung niên đang ngồi phía đối diện, “Anh Lương, lúc trước tôi đã nói rõ rồi, tôi không nhận vụ này, anh tìm người khác đi.”
Người đàn ông họ Lương tầm tuổi Tùng Dung nở nụ cười khinh miệt, “Đã là luật sư, có vụ nào mà không nhận được. Nói giá đi.”
Tùng Dung miễn cưỡng đáp: “Không phải vấn đề tiền. Theo điều luật liên quan, nếu sự việc ủy thác là phạm pháp, đương sự lợi dụng dịch vụ của luật sư để đối phó với hoạt động phạm pháp, hoặc đương sự cố ý giấu giếm sự thật quan trọng có liên quan đến vụ án thì luật sư có quyền chấm dứt đại diện. Tôi không có hứng thú với vụ này của anh, dù có miễn cưỡng nhận thì cũng sẽ không tận tâm, như vậy cũng không giúp được gì mà còn có hại cho anh. Sao anh phải thế?”
Không đợi đối phương mở miệng, Đàm Tư Trạch cười tiếp lời: “Ở văn phòng luật chúng tôi còn có luật sư tố tụng hình sự khác cũng rất xuất sắc, nếu anh Lương có hứng thú thì tôi có thể giới thiệu.”
Lương Canh bật cười, “Luật sư Tùng đang không nể mặt nhau đấy à? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả?”
Câu này khiến cả ba người đều cau mày. Người đàn ông lớn tuổi lập tức nhìn Lương Canh với vẻ không đồng tình, “Này, sao có thể nói vậy? Không lịch sự gì cả!” Nói xong lại cười xin lỗi Tùng Dung: “Xin lỗi, đứa cháu này của tôi hay mất bình tĩnh. Luật sư Tùng là chuyên gia về mặt tội phạm kinh tế, chúng tôi ngưỡng mộ danh tiếng nên mới tìm đến, thật sự rất có thành ý. Luật sư Tùng có điều kiện gì xin cứ nói.”
Tùng Dung nhìn Lương Bình Châu, người đàn ông này mặc dù vẫn luôn giữ nụ cười, nhưng khó nhằn hơn Lương Canh, nụ cười giấu dao còn đáng sợ hơn hung hăng trực diện nhiều.
Tùng Dung lắc đầu, “Không có điều kiện gì hết.”
Cô đau đầu vì cứ liên tục phải từ chối khéo. Đối phương có vẻ sẽ trở mặt, lời nói ra nửa uy hiếp nửa lợi dụng, cô dần mất kiên nhẫn, vừa định đứng dậy bỏ đi thì cửa phòng chợt mở ra, Chung Trinh xuất hiện, nhìn vào trong, sững người một chút rồi lại nhìn tên phòng, “A, xin lỗi, đi nhầm.”
Trông thấy Tùng Dung, cậu hớn hở, “Chị họ? Sao chị lại ở đây?”
Tùng Dung dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người đối diện. Cô không muốn Chung Trinh bị cuốn vào chuyện này, liền nháy mắt ra hiệu cho cậu, “Ừm, đi ăn với khách hàng ấy mà. Bọn chị đang bàn chuyện, em mau ra ngoài đi.”
Ai ngờ Chung Trinh lại đẩy cửa bước vào, “Trùng hợp vậy sao, thầy Ôn bảo chúng em ăn ngay phòng bên cạnh, hay là chúng ta cùng ăn đi? Người đông thì vui mà!”
Tùng Dung đi đến chặn Chung Trinh lại, lôi cậu ra ngoài, giữ nét mặt bình thản hỏi: “Thầy Ôn của các em mời các em đến chỗ này ăn cơ à? Giàu nhỉ?”
Chung Trinh xua tay, “Không phải, có người mời thầy ấy, chúng em đi ăn chực thôi.”
Tùng Dung vừa kéo Chung Trinh ra khỏi phòng đã trông thấy Ôn Thiếu Khanh đứng trong hành lang. Thấy cô, anh cười vẫy tay gọi: “Trùng hợp quá.”
Tùng Dung lẳng lặng nhìn anh. Đúng là trùng hợp thật, một sự trùng hợp đầy cố ý.
Câu lạc bộ tư nhân này cách bệnh viện rất xa, dù không tắc đường thì đi xe cũng phải mất bốn mươi, năm mươi phút.
Giữa trưa Ôn Thiếu Khanh đi nửa vòng thành phố tới đây ăn, thật sự có hơi kỳ quái, mà…
Cô nhìn lướt qua vạt áo len của anh, bên trong còn thấp thoáng lộ ra trang phục phẫu thuật màu xanh lam. Ai có mặt mũi đến mức khiến anh không cả thay quần áo, đi quãng đường xa như vậy đến đây ăn?
Tùng Dung còn chưa kịp mở miệng thì phía sau có một giọng nói đầy bất ngờ vang lên, “A, cậu Ôn!”
Người đàn ông tên Lương Bình Châu khi nãy ở bàn ăn còn vừa dụ dỗ vừa uy hiếp cô, giờ đang tỏ vẻ hòa nhã đi tới trước mặt Ôn Thiếu Khanh, thân thiện chào hỏi anh. Năng lực trở mặt này khiến Tùng Dung trông mà than thầm, nụ cười trên mặt ông ta trông cũng chân thành hơn hẳn.
Ôn Thiếu Khanh nhìn ông ta hỏi: “Ông là?”
Lương Bình Châu lập tức lấy danh thiếp ra, cười giải thích: “Hẳn là cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu. Mấy năm trước trong lễ mừng thọ của ông cụ Ôn, tôi đã may mắn trông thấy cậu.”
Nhà họ Ôn xưa nay luôn khiêm tốn, mấy năm trước ông cụ Ôn tổ chức mừng thọ cũng chỉ mời mấy người thân quen. Ôn Thiếu Khanh không tiện làm mất mặt ông ta, chỉ khẽ cười, quay sang hỏi Tùng Dung: “Mọi người ăn cũng kha khá rồi nhỉ? Có muốn sang bên này ngồi chút không?”
Tùng Dung chỉ đợi có thế, vội vã gật đầu.
Suốt cả bữa cơm Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch đều cố gắng giúp Tùng Dung thoát thân, giờ gặp Ôn Thiếu Khanh như trông thấy thiên thần giáng thế, “Đi mau, đi mau.”
Tùng Dung vừa nhấc chân đã bị cản lại. Lương Canh nhìn Ôn Thiếu Khanh khinh miệt, “Luật sư Tùng, chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong mà?”
Tùng Dung lạnh mặt tránh khỏi tay anh ta, vẻ chán ghét lộ rõ trong đôi mắt, “Anh Lương, vừa nãy tôi đã nói rất rõ những gì nên nói rồi, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Ôn Thiếu Khanh bước lên hai bước, kéo cô đến bên mình, nhìn người kia, “Luật sư Tùng là bạn tôi, ép buộc phụ nữ không hay lắm đâu.”
Lương Canh theo sát, nhìn một lát rồi đắn đo hỏi: “Không biết là bạn thế nào?”
Sau đó anh ta khinh bỉ nhìn hai người, cười thô tục, “A, không ngờ luật sư Tùng còn nhận kiểu nghiệp vụ này?”
Giọng anh ta hết sức ngả ngớn. Đôi mắt vẫn luôn điềm đạm của Ôn Thiếu Khanh giờ phút này chợt trở nên tối tăm sâu thẳm, thản nhiên nói: “Bạn gái.”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng. Cửa phòng bên cạnh đột nhiên bật mở, Tiêu Tử Uyên bước ra, nhìn xung quanh một lượt rồi mới nhìn về phía Ôn Thiếu Khanh, hỏi: “Thiếu Khanh, sao thế?”
Lương Bình Châu nhìn thấy Tiêu Tử Uyên, lập tức cúi người đi đến, “Bộ trưởng Tiêu.”
Tiêu Tử Uyên hờ hững gật đầu, sau đó quay sang chào Tùng Dung: “Em dâu.”
Tùng Dung biết Tiêu Tử Uyên đang giữ thể diện cho cô, nhưng hai chữ này vừa thốt ra khỏi miệng anh khiến người cô cứng đờ, hết nhìn Tiêu Tử Uyên lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, không biết nên phản ứng thế nào.
Bàn tay Ôn Thiếu Khanh đặt trên eo cô tăng thêm lực, cười tươi, “Thưa đi chứ.”
Khí thế của Tiêu Tử Uyên quá mạnh, Tùng Dung mãi mới thu được dũng khí nhìn anh ta, cười nhẹ gật đầu xem như đáp lời.
Lương Bình Châu cũng nhận ra, Tiêu Tử Uyên đã gọi một tiếng “em dâu”, vậy thì Tùng Dung chắc chắn không phải bạn gái chơi qua đường của Ôn Thiếu Khanh. Ông ta nhanh chóng cười giảng hòa, “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, thật không biết hóa ra luật sư Tùng lại là… Thật xin lỗi, trước đó có nhiều điều không phải với luật sư Tùng, hôm khác nhất định sẽ đến nhà xin lỗi.”
Nói xong lại lễ độ hỏi ý Ôn Thiếu Khanh: “Cậu Ôn, cậu thấy thế nào?”
“Xin lỗi thì thôi đi, nhưng đúng là đừng có quấy rầy nữa.” Ôn Thiếu Khanh liếc nhìn Lương Canh, biểu cảm cực kỳ lạnh nhạt, nhưng vẻ uy hiếp đậm nét lại hằn sâu giữa hai đầu lông mày, khác hẳn với hình tượng ôn hòa nho nhã ngày thường.
Ôn Thiếu Khanh như vậy khiến Tùng Dung cũng hơi sợ, yên lặng cúi đầu không nói.
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Cậu bận việc gì thì làm đi. Chúng tôi đi trước đây.” Lương Bình Châu vừa nói vừa kéo Lương Canh vào phòng ăn, còn cốc đầu anh ta, “Cháu không có mắt à? Người nhà họ Ôn mà cũng dám trêu vào!”
Người đàn ông trẻ tuổi vừa tránh vừa chống cự, “Nhà họ Ôn cái gì chứ? Đừng đánh cháu mà! Đau!”
Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch xem màn này cũng sững sờ, mãi sau mới lấy lại được phản ứng, chào hỏi một tiếng rồi lập tức rút đi.
Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung, “Cùng ăn nhé?”
Tùng Dung vội lắc đầu, “Không được, không được, em còn phải về văn phòng luật. Mọi người cứ ăn đi.”
Chung Trinh cũng bám lấy Tùng Dung, “Chị họ, chị họ, em đi với chị!”
Tùng Dung gật đầu, “Được! Được!”
Nhìn hai chị em cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại rời đi với bước chân hoảng loạn, Tiêu Tử Uyên chép miệng, “Cậu dọa vợ với em vợ tương lai sợ rồi. Chẳng trách giữa trưa lại vội vàng lôi tôi đến chỗ này ăn.”
Ôn Thiếu Khanh thản nhiên, “Nhờ chút thì đã sao? Cũng đâu có nhờ không, đã bảo bao giờ anh cưới sẽ giúp mà.”
Tiêu Tử Uyên gật đầu hài lòng, “Hàng xóm của cậu có khí phách thật đấy, nói không nhận là nhất quyết không nhận.”
Ôn Thiếu Khanh bất mãn, “Không phải hàng xóm.”
Tiêu Tử Uyên nghi hoặc, “Không phải hàng xóm?”
Ôn Thiếu Khanh cười cười, “Anh vừa gọi là em dâu còn gì?”
Tiêu Tử Uyên cũng cười theo, “Nói như vậy tức là cậu đã thừa nhận tôi là anh cậu?”
Nụ cười cứng lại trên mặt Ôn Thiếu Khanh, “Ha ha.”
Tiêu Tử Uyên cũng chẳng để ý, “Còn ăn nữa không?”
Ôn Thiếu Khanh giơ tay xem đồng hồ, “Chiều nay tôi còn có ca phẫu thuật, anh ăn một mình đi.”
Tiêu Tử Uyên lắc đầu, “Tôi cũng đi. Cậu đưa tôi về nhé.”
Ôn Thiếu Khanh cau mày, “Cả buổi sáng tôi ở trong phòng phẫu thuật, vừa mổ xong liền tới đây, đến nước còn chưa uống, cho tôi nghỉ một lát đi!”
“Được.”
Hiếm khi Tiêu Tử Uyên dễ tính như vậy. Ôn Thiếu Khanh còn chưa kịp nghi ngờ đã nghe thấy câu tiếp theo.
“Tới lúc đó viết thiệp cưới hộ tôi.”
Ôn Thiếu Khanh sững người, “Đánh máy là được mà!”
Tiêu Tử Uyên kiên trì, “Viết tay.”
Ôn Thiếu Khanh liếc xéo anh ta, “Vậy anh đi mà viết.”
Tiêu Tử Uyên cười, dịu dàng uy hiếp, “Cậu có chắc trong quãng đời dài dằng dặc của cậu sẽ không bao giờ cần đến tôi nữa không?”
Ôn Thiếu Khanh nghiến răng, “…Tiêu Tử Uyên.”
Tiêu Tử Uyên nhướng mày, “Sao?”
Ôn Thiếu Khanh hít sâu, “Không có gì. Tôi tự gọi xe về.”
Còn hai chị em kia vừa bắt được xe, ngồi vào rồi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chung Trinh níu tay áo Tùng Dung hỏi: “Chị họ! Chị họ! Bộ dạng thầy Ôn khi nãy thật đáng sợ! Sao tự dưng thầy ấy lại hóa đen như thế?”
Tùng Dung nhìn về phía trước, rõ ràng cũng đang khiếp sợ, “Không biết…”
Chung Trinh vỗ ngực, “Vậy sau này thầy sẽ như thế với em sao?”
Tùng Dung lắc đầu, “Khó nói lắm..”
Chuyện này được Ôn Thiếu Khanh giải quyết trong lặng lẽ, nhưng lại khiến Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch chấn động. Tùng Dung chỉ nói qua loa là Ôn Thiếu Khanh nhờ bạn giúp, nhưng Đàm Tư Trạch không phải dạng bình thường, không lý nào lại không biết nhân vật nổi danh trên chính trường như Tiêu Tử Uyên. Một câu “em dâu” của Tiêu Tử Uyên khiến anh ta dám chắc Ôn Thiếu Khanh ắt hẳn không chỉ đơn giản là một bác sĩ ngoại khoa, cô cũng chỉ có thể qua quýt cho xong chuyện.
Vết thương trên tay Tùng Dung không nghiêm trọng, sau mấy tuần, cô đến bệnh viện tháo bột. Lúc tháo bột Ôn Thiếu Khanh đang làm phẫu thuật, vậy là Chung Trinh xung phong đến đây cùng cô.
Trước khi tháo bột, cô ý tá chỉ vào chỗ Ôn Thiếu Khanh ký tên, ngượng ngùng hỏi: “Sau khi tháo ra có thể cho tôi miếng này không?”
Tùng Dung lưỡng lự, chưa mở miệng đã nghe thấy Chung Trinh từ chối: “Tất nhiên là không được!”
Cô y tá hết nhìn Tùng Dung rồi lại nhìn Chung Trinh bằng vẻ mặt tiếc nuối. Tùng Dung cười với cô nàng, lườm Chung Trinh.
Chung Trinh mặc kệ, hí hửng ngồi trong góc gõ đập cả buổi rồi cầm cục thạch cao tròn đầy nhẵn mịn cười hớn hở đi về.
Tùng Dung nhìn cục thạch cao rồi lại nhìn Chung Trinh, “Không đưa cho chị à?”
Chung Trinh ôm trước ngực như báu vật, “Sao lại đưa cho chị? Có phải của chị đâu?”
Tùng Dung khó hiểu, “Tháo ra từ trên tay chị, không phải của chị chẳng lẽ là của em? Với lại, em giữ cái này làm gì?”
Chung Trinh cười gian, “Chốc nữa em chụp ảnh đăng lên diễn đàn bệnh viện đấu giá, phải ra giá cao một chút! Ít nhất cũng phải được một bữa thịnh soạn! Ôi, em đúng là bậc kỳ tài.”
Kể từ khi Ôn Thiếu Khanh cấm cậu chụp lén ảnh báo cáo tình hình thường ngày của anh, duyên ăn uống của cậu kém hẳn, kiểu gì cũng phải nghĩ cách bổ sung.
Tùng Dung lẳng lặng không nói, mãi sau mới mở miệng: “Kiểu nhập kí tự di động của em là bàn phím số đúng không?”
Chung Trinh không hiểu, “Vâng, sao ạ?”
Tùng Dung mỉm cười, “Thế em không biết hai từ “kì tài” và “ngốc nghếch”[6] có cùng cách viết à?”
[6] Hai từ “kỳ tài” và “ngốc nghếch” khi dùng bộ gõ tiếng trung với kiểu nhập là bàn phím số đều cần gõ lần lượt các phím 74224.
Chung Trinh lấy điện thoại ra bấm thử, sau đó cung kính dâng cục thạch cao ra, “… Chị, em xin lỗi, em sai rồi. Đây là của chị, em trả chị đấy ạ. Em chợt nhớ ra vẫn còn bệnh án chưa viết xong, em đi đây.”
Tùng Dung nhận lấy, “Ngoan lắm.”
Tùng Dung đi ra từ khoa Chấn Thương Chỉnh hình, đúng lúc gặp vợ chồng Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức đang đến từng khoa phát kẹo mừng.
Một cặp đôi tuyệt đẹp, chỉ đứng yên ở đó thôi cũng khiến người ta hâm mộ, huống hồ trong mỗi cử chỉ của cả hai đều lộ ra sự thân mật khó tả bằng lời.
Trông thấy Tùng Dung, Tùy Ức cười đi đến chào hỏi. Tùng Dung nói chuyện với cô ấy mấy câu rồi nhìn sang Tiêu Tử Uyên, “Chuyện lần trước đã làm phiền anh rồi.”
Tiêu Tử Uyên khẽ gật đầu, “Em dâu đừng khách khí.”
Tùng Dung đơ người, không biết phải nói tiếp thế nào.
Tùy Ức bặm môi cười, đưa cho cô thiệp cưới và kẹo mừng.
Tùng Dung ngạc nhiên, “Tôi cũng có?”
Tùy Ức gật đầu cười dịu dàng, “Cô là bạn gái của anh Ôn, đương nhiên phải mời cô rồi. Ban đầu định gửi anh Ôn đưa cho cô, vừa nãy nghe nói cô tới bệnh viện nên tự mang qua luôn.”
Tùng Dung vội nhận lấy, nở nụ cười, “Chúc mừng, chúc mừng.”
Cô vừa nói vừa mở ra xem. Đã nhìn thấy nhiều thiệp cưới, không ngờ thời buổi này còn có người viết tay, nhưng sao chữ viết trên thiệp này trông quen thế?
Dường như Tùy Ức đã nhận vẻ ra nghi hoặc của cô, cười gian, “Thiệp cưới là đàn anh Ôn viết, kẹo mừng là đàn anh Lâm gói.”
“Đàn anh Lâm?” Tùng Dung lặp lại, bỗng dưng cảm thấy hộp kẹo đang cầm nóng đến bỏng tay, “Lâm Thần?”
Tùy Ức gật đầu, “Đúng vậy, anh ấy là phù rể.”
Khuôn mặt Tùng Dung chẳng lộ vẻ gì khác thường. Cô cúi đầu, thấy ở phần khách mời viết tên hai người, thản nhiên lảng sang chuyện khác, “Sao lại viết tên tôi cùng với tên Ôn Thiếu Khanh?”
Tùy Ức cũng nhìn sang, “Tôi cũng hỏi vậy, anh Ôn nói là để tiết kiệm giấy. Thật ra không tiết kiệm chút nào, bởi vì lúc anh Lâm nhìn thấy đã bóp nát mấy hộp kẹo.”
Tùng Dung đóng thiệp lại, nghiêm mặt nhìn Tùy Ức, “Có lẽ bác sĩ Ôn ở trong bệnh viện lâu ngày nên không hiểu cách cư xử bên ngoài lắm, không biết viết tên trên cùng một thiệp cưới là có ý gì. Tôi sẽ dạy lại anh ấy cẩn thận.”
Tùy Ức kính nể, “Gia giáo thật nghiêm.”
Tùng Dung bất lực vỗ trán, không biết giải thích thế nào.
Lúc chào tạm biệt, cô nhìn thoáng qua phần eo của Tùy Ức.
Cánh tay Tiêu Tử Uyên đang đặt lên chỗ ấy. Một động tác thật đơn giản nhưng lại cực kỳ vừa vặn, thân mật mà không suồng sã. Lúc họ nói chuyện, anh luôn kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng Tùy Ức quay sang nhìn, anh sẽ cười với cô ấy.
Tùng Dung ngưỡng mộ trong lòng, lại nói thêm một câu chúc mừng chân thành.
Cô gái thoạt nhìn dịu dàng mà lại hay phát ngôn gây sốc này khiến Tùng Dung bị chấn động không nhẹ, mãi đến lúc về văn phòng luật mới nghĩ đến chuyện tiền mừng.
Cô nhắn tin Wechat cho Ôn Thiếu Khanh.
“Anh họ anh kết hôn, em mừng bao nhiêu thì thích hợp?”
Mất cả buổi Ôn Thiếu Khanh mới trả lời.
“Anh vừa mổ xong. Em nhận được thiệp rồi à? Không cần mừng tiền, anh đã có quà cưới rồi. Một tấm thiệp mời thì chỉ một phần quà cưới thôi.”
“Thế anh mừng bao nhiêu? Mình chia đôi.”
“À, thế này nhé, anh chuẩn bị cho hôn lễ một cặp phù đâu phù rể nhí, vậy chúng mình chia đôi, cùng tạo một em bé được không? Bao giờ thì bắt đầu đây?”
Tùng Dung vứt di động sang một bên. Sao cô ngã bao nhiêu lần mà không khôn hơn chút nào vậy chứ?
Ôn Thiếu Khanh cười cất điện thoại, nhìn Tiêu Tử Uyên đang chiếm chỗ của mình, “Này bộ trưởng Tiêu, sao dạo này anh rảnh thế, còn đi phát kẹo mừng chung với đàn em Tùy?”
Tiêu Tử Uyên đang cau mày nhìn điện thoại, không biết có nghe thấy Ôn Thiếu Khanh nói gì hay không, lẩm bẩm: “Trang phục mời rượu này liệu có truyền thống quá không..” Nói xong đưa di động đến trước mặt Ôn Thiếu Khanh, “Cậu thấy màu đỏ này trông có hơi lạ không?”
Ôn Thiếu Khanh nghiêng đầu đi, “Đừng… Tôi vừa làm phẫu thuật xong, nhìn máu suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ nhìn cái gì cũng ra màu xanh.”
Tiêu Tử Uyên đứng dậy, “Có thể là độ phân giải của màn hình có vấn đề. Tôi tự đến hiệu xem thì hơn.”
“Khoan đã.” Ôn Thiếu Khanh ngăn anh lại, “Sao đến chuyện này cũng cần anh lo?”
“Tôi muốn cưới vợ thì tất nhiên tôi phải lo.” Tiêu Tử Uyên chỉnh lại cổ áo, nhìn Ôn Thiếu Khanh ẩn ý, “Người chưa từng cưới vợ tất nhiên là không hiểu.”
Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ giễu cợt, cười khan.
“Đúng rồi.” Tiêu Tử Uyên đi đến cửa lại quay người. “Hôn lễ mời thêm mấy người nữa, tối nay lại đến nhà tôi viết thiệp tiếp nhé.”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Ừ, để tối. Hết giờ làm tôi còn phải đi đón hàng xóm, sau đó về nhà nấu cơm.”
Tiêu Tử Uyên cười, “Quả nhiên là gia giáo rất nghiêm.”
Ôn Thiếu Khanh mặc kệ anh, cúi đầu đọc bệnh án.