Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 12: Thực sắc tính dã 5
Buổi tối khi Tùng Dung ngồi trên sofa xem tivi, nhìn thấy một người trong bản tin nào đó mới biết tại sao lại thấy anh họ của Ôn Thiếu Khanh trông quen như vậy. Người trên màn hình kia chính là anh ta đấy thôi?
Trẻ như thế mà đã ở vị trí này, hoàn cảnh gia đình hẳn là miễn bàn. Vậy người em họ Ôn Thiếu Khanh của anh ta thì sao? Chắc cũng không phải con nhà bình thường?
Cô chợt phát hiện mình không biết gì về Ôn Thiếu Khanh. Ngoài tên và nghề nghiệp của anh, cô hoàn toàn không biết gì khác. Điều này khiến Tùng Dung hơi có cảm giác mất mát.
Cô mở Wechat, nhấn vào tin nhắn thoại mà Ôn Thiếu Khanh vừa gửi đến, một giọng nói quen thuộc lập tức vang lên. Âm thanh trầm và trong, thoáng mang theo tiếng cười, giống hệt như con người anh, nghe giọng có vẻ cũng không phiền chán vì bị cách ly.
Cô nghe liền mấy lần, tới lúc sực tỉnh lại mới nghĩ tới việc xem trang cá nhân của anh. Có vẻ anh không chia sẻ nhiều, phải hơn nửa số bài đăng là liên quan đến Nhường Chút. Ngón tay cô liên tục lướt xuống rồi đột nhiên ngừng lại.
Đó là bài đăng đầu tiên trên trang cá nhân của anh, thời gian là mấy năm trước, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi cùng một tấm ảnh đăng kèm.
Đâu phải không nhớ em.
Trên bức ảnh là bóng dáng mơ hồ, có thể cố nhìn ra là một cô gái, ảnh giống như là chụp lén. Đâu phải không nhớ em… Tên Wechat của Ôn Thiếu Khanh là Feibusita. Tên rất lạ, hình như là tên thuốc, Tùng Dung đã từng hỏi Chung Trinh. Chung Trinh bảo với cô rằng đó đúng là phiên âm tên tiếng Trung của thuốc Febuxostat(*), dùng để điều trị chứng tăng acid uric trong máu. Lúc đó cô không nghĩ nhiều, cảm thấy bác sĩ lấy tên thuốc làm tên Wechat cũng là chuyện bình thường. Giờ xem ra là có hàm ý khác. Cô nhớ Chung Trinh từng nói, anh đã có người thích. Cô gái trên ảnh hằn là người ấy?
(*) Febuxostat: Loại thuốc điều trị bệnh gout được sử dụng cho mục đích làm giảm nồng độ acid uric trong máu ở những bệnh nhân gout, phiên âm trong tiếng Trung là “Fei bù sĩ tã” đồng âm với âm đọc của câu “Đâu phải không nhớ em”.
Tâm trạng của Tùng Dung lập tức xấu đi.
Càng gần tới Giáng sinh, nhiệt độ càng hạ thấp, trời càng lạnh. Mỗi sáng trước khi ra khỏi nhà Tùng Dung đều cho Nhường Chút ăn, buổi tối tan làm thì dẫn nó ra ngoài đi dạo một vòng, thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho Ôn Thiếu Khanh hỏi vài thứ, thường xuyên lo liệu anh có thể bị lây nhiễm thật không. Thời gian trôi qua cũng nhanh, nhanh đến mức Tùng Dung ngỡ mình đã trở về những năm tháng chưa có Ôn Thiếu Khanh.
Thứ Sáu lại bận tối mắt. Tùng Dung làm việc cả ngày, nói đến khô cả miệng. Lúc cô chỉnh sửa tài liệu xong ngẩng đầu lên thì cả văn phòng chỉ còn một mình mình. Cả khu làm việc lớn vậy mà chỉ còn mỗi phòng mình sáng đèn, cô chợt cảm thấy nỗi cô đơn vắng vẻ ập tới, cuốn sự mệt mỏi dâng lên.
Khi lái xe ra khỏi bãi đỗ, qua cổng gác, Tùng Dung mở cửa kính quẹt thẻ, chợt bật ho vì luồng gió lạnh bỗng ập đến. Người bảo vệ ở cổng thò đầu ra, “Luật sư Tùng, không sao chứ?”
Tùng Dung xua tay, cho kính lên rồi lái xe đi.
Về đêm trời gió nên người đi đường cũng ít hơn bình thường. Cô về đến chung cư mới nhớ ra là mình chưa ăn tối, nhìn lướt qua siêu thị lại cảm thấy chẳng có hứng ăn nên thở dài đi thẳng vào bãi đỗ xe.
Vừa bước ra khỏi thang máy mấy bước thì cánh cửa nhà đối diện đột nhiên mở ra. Ôn Thiếu Khanh xuất hiện, tay cầm bắp ngô nóng hổi. Nhường Chút thò đầu ra nhìn cô, trong miệng cũng gặm bắp ngô.
Ôn Thiếu Khanh cười vẫy vẫy bắp ngô trong tay, “Muốn ăn không?”
Mùi ngô nướng giòn xộc vào mũi kích thích vị giác cô. Anh đứng cách đó mấy bước, mặc áo phông quần vải, khoác chiếc áo mỏng, nhẹ nhàng thảnh thơi hệt như những lần gặp trước, giống như chưa bao giờ rời khỏi.
Thấy anh bỗng dưng xuất hiện, chẳng rõ vì sao Tùng Dung cảm thấy trong lòng trào lên cảm giác cáu giận sau khi trút được gánh nặng. Cô không nói gì, ngoảnh đầu đi về nhà mình, lấy chìa khóa ra mới thở dài quay lại nhưng chỉ nhìn xuống dưới mà không nhìn anh, “Em cất đồ rồi sang.”
Từ nãy cô đã vừa lạnh vừa đói. Cánh cửa nhà đối diện vừa mở ra là ngửi được hương thơm ấm áp, khác hẳn không khí lạnh lẽo trong nhà cô, dụ cô đi về phía ấy. Chẳng ai biết khi nãy cô phải cố trấn tình biết bao mới ngăn được mình đi tới chỗ kia.
Vốn đã định từ chối, nhưng hiện giờ cô không có can đảm để mở cửa đối diện với sự cô quạnh trong nhà mình.
Dường như Ôn Thiếu Khanh đã nhận ra cô hơi khác. Anh không nói gì, quay lại dặn dò Nhường Chút, “Mày đợi cô ấy ở đây.”
Nhường Chút nghe lời đi về phía trước rồi ngồi ở lang, tâm trạng có vẻ rất tốt, vừa đi vừa vẫy đuôi liên tục.
Tùng Dung cất đồ, rửa mặt xong mới đi, vừa ra khỏi nhà đã thấy Nhường Chút đang ngồi trước cửa đợi mình. Đằng sau là cánh cửa khép hờ, có thể thấp thoáng thấy ánh đèn ấm áp bên trong cùng dáng người của Ôn Thiếu Khanh.
Tùng Dung vừa vào nhà đã tự động ngồi vào bàn ăn. Ôn Thiếu Khanh mang một đĩa ngô nướng giòn ra, chọn bắp nướng ngon nhất đưa cho cô, “Hôm nay lúc ra khỏi bệnh viện, thấy họ bán bên đường nên anh về tự làm thử. Nếm xem, vị cũng được đấy.”
Tùng Dung nhận lấy nhưng không ăn ngay. Nhường Chút nằm bên chân Ôn Thiếu Khanh, nhả bắp ngô trong miệng xuống nhìn cô chăm chú.
Tùng Dung hơi bực. Cô vừa mệt vừa đói, đầu óc rối tung, ngẩn ngơ cầm bắp ngô trong tay hỏi: “Bắp này của em trông ngon hơn à?”
Chẳng mấy khi Ôn Thiếu Khanh không trêu chọc cô, cười khẽ trả lời: “Nó đang chờ em ăn cùng.”
“Thật à?” Tùng Dung cắn một miếng rồi nhìn Nhường Chút, quả nhiên thấy nó cúi đầu gặm hăng hái.
Ôn Thiếu Khanh cười, “Xem ra mấy hôm nay em và nó chơi với nhau rất hợp.”
Tùng Dung không tiếp lời. Sau khi gặm thêm mấy mieesng, cô ngẩng đầu lên, “Anh không sao chứ?”
“Ừ.” Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Hôm nay có kết qủa rồi, không bị lây.”
“Vậy thì tốt.” Tùng Dung khẽ đáp rồi không nói gì nữa, cúi đầu yên lặng ăn ngô.
Ôn Thiếu Khanh cảm thấy cô mất tinh thần, cất tiếng đùa: “Em chưa biết anh có bị lây không mà đã dám ăn đồ anh đưa à?”
Tùng Dung mệt nên không muốn động não, máy móc nói ra suy nghĩ trong lòng: “Em từng tiêm vắc-xin-phòng ngừa viên gan B rồi. Với lại em cũng từng đọc tài liệu, thực ra tiếp xúc với người nhiễm virus viêm gan B cũng chưa chắc bị lây. Anh thấy đấy, nếu một trong hai vợ chồng nhiễm virus viêm gan B thì tì lệ lây cho ngưòi kia rất thấp. Mà dù có lây…”
Tùng Dung chợt cau mày, hạ tầm mắt, có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nhưng đầu óc cứ rối bời nên cô quyết định không nghĩ nữa, nói tiếp: “Viêm gan B không có gì đáng sợ, nhưng có lẽ sẽ có vấn đề trong việc sinh con…”
Cô càng nói càng xa, Ôn Thiếu Khanh cố nhịn cười, “Em nghĩ xa thật đấy, cân nhắc tới cả chuyện con cái.”
Tùng Dung cảm thấy mình như đang đơn độc giữa chiến trường. Khóe môi cô hơi giật, lời vừa ra đến miệng lại phải nuốt vào. Anh mắt của Ôn Thiếu Khanh vẫn luôn dõi theo cô, ắt không thể bỏ qua dù chỉ một động tác nhỏ, “Em muốn nói gì?”
Tùng Dung chợt ngẩng đâu, nhìn anh đến ngây ngẩn. Đầu óc cô như không thể hoạt động, cứ thế thốt ra suy nghĩ trong đầu.
“Thế đã là gì, đến tên của con em cũng nghĩ xong rồi.”
Ôn Thiếu Khanh chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh mỉm cười, nhỏ giọng dụ dỗ giống như sợ cô bỗng dưng tỉnh táo: “Tên là gì?”
“Tên là…” Nhìn nụ cười của anh, Tùng Dung đột nhiên nhận ra mình đang nói gì. Cô thót tím, lập tức đổi giọng, “Con em tên gì sao phải nói cho anh biết?”
Một thoáng tiếc nuối lướt qua đôi mắt Ôn Thiếu Khanh. Anh cũng không tiếp tục bám riết, lại hỏi: “Vậy xin hỏi con của luật sư Tùng họ gì?”
Tùng Dung bỗng cảm thấy, chuyện cảm động nhất không phải lấy họ của anh đặt trước tên em(*), mà là cho dù chúng ta chẳng là gì của nhau, em cũng sẽ mơ ước về con ruột của chúng mình, từ trong tiềm thức sẽ nhận định nó mang họ của anh.
(*) Lấy họ của anh đặt trước tên em: Phụ nữ Trung Quốc khi lấy chồng được gọi theo họ chồng, khi người đàn ông nói câu này với người phụ nữ là có ý muốn cầu hôn.
Tùng Dung cúi xuống day ấn đường. Dưới ánh đèn màu cam lấp loáng, cô nghiêng đầu cười, cánh tay che mất phần lớn khuôn mặt, khiến nụ cười kia thoáng ẩn thoáng hiện, “Có lẽ sẽ mang họ… Tùng.”
Ôn Thiếu Khanh nghe cô giả ngốc cũng không bực mình, cười đứng dậy, “Trong bếp đang hầm canh thịt dê, để anh múc một bát cho em nếm thử.”
Tùng Dung nhìn dáng người trong bếp, lại cúi đầu day ấn đường. Cô là người thần kinh nhạy bén, sao có thể không hiểu được ý của anh. Khoảng thời gian cô ở bên anh chưa lâu, lúc tâm trạng tốt, anh trêu chọc cô theo cái cách vừa gian tà vừa xấu miệng, khi têm trạng kém như hôm nay, anh vừa dịu dàng vừa quan tâm. Cái khí chất ấm êm ấy bao phủ toàn thân anh, trải từ đầu ngón tay đến đuôi lông mày. Có thể nói, họ Ôn này thật sự đã được đặt cho đúng người.
Trên lớp nước dùng trong bát sứ lấm tấm vết dầu, nhưng nhờ màu xanh của gia vị và sắc cam của cà rốt nên vết dầu ấy cũng không khiến người ta khó chịu. Tùng Dung thoải mái khen: “Bác sĩ quả nhiên là giỏi dưỡng sinh!”
Đêm mùa đông được uống một bát canh nóng thật sự rất tuyệt. Bởi vậy, có thể thấy Ôn Thiếu Khanh đúng là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống, chất lượng sinh hoạt rất cao. Người sống kiều được đến đâu hay đến đó như cô quả thật không theo kịp.
Tùng Dung vuốt ve thành bát, thầm hỏi trong lòng, ai mà được người tốt như vậy thích hẳn sẽ rất hạnh phúc?
Lức hai người ngồi ở sofa nói chuyện, Nhường Chút dụi đầu vào chân Ôn Thiếu Khanh, chắc do đã lâu không gặp chủ nên hết sức thân mật, ngoan ngoãn. Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh vuốt ve dỗ dành Nhường Chút, chợt chỉ vào nó hỏi: “Sao anh vừa về là có cảm giác nó đột ngột lên cân nhỉ?”
“Vừa tắm rửa cho nó xong, dùng máy sấy nên lông hơi xù lên.” Ôn Thiếu Khanh vừa nói vừa đẩy Nhường Chút lên phía trước, “Giờ em không sợ nó nữa chứ? Vuốt thử đi”.
Tùng Dung co người, “Thật ra em không chỉ đơn giản là sợ nó, mà là không chịu được cái cảm giác sờ lên lớp lông ấm. Khi ấy trong em sẽ có cảm giác sợ hãi, nổi da gà toàn thân.”
Ôn Thiếu Khanh chợt nắm lấy tay cô vuốt lên lưng Nhường Chút, “Thật ra cũng không có gì đáng sợ đúng không?”
Hơi thở của Tùng Dung chậm lại, toàn thân cứng đờ, mất một lúc mới nhớ ra phải rút tay về, nhưng cô đã không làm thế. Cô lén nhìn Ôn Thiếu Khanh, nó không đáng sợ, anh mới kinh khủng, anh còn khủng bố hơn cả lớp lông ấm.
Ôn Thiếu Khanh bỗng nhiên đề nghị: “Chúng ta chụp chung một bức ảnh đi. Quen nhau lâu vậy mà hình như chưa bao giờ chụp chung.”
Không những không có ảnh chụp chung mà đến một tấm ảnh của anh cô cũng không có. Nhiều lúc Tùng Dung nghĩ, đúng là một người nặng tình, không liên lạc, không ảnh chụp| cũng chẳng có thông tin gì, chỉ bằng một lần gặp vội vàng năm ấy mà cô có thể thích một người lâu đến vậy.
Ôn Thiếu Khanh không cho cô thời gian từ chối. Anh nhanh tay giơ điện thoại lên, điều chỉnh góc độ rồi ấn phím chụp, chụp xong mở ra xem, còn gật đầu hài lòng, lại chuyển hướng chiếc di động cho Tùng Dung nhìn.
Trong ảnh, hai người đang khom lưng vuốt ve Nhường Chút nằm trên thảm. Cô thậm chí còn chưa kịp nhìn vào ống kính. Có lẽ do ánh đèn quá đỗi dịu dàng, khiến đường cong lộ ra nơi cổ cô cũng êm ái xinh đẹp hơn rất nhiều. Cô cúi đầu, ánh mắt rơi vào hai chân trước đang xếp chồng lên nhau của Nhường Chút, còn anh cũng không nhìn vào ống kính, khóe môi hơi cong lên vẽ thành một nụ cười rất nhẹ, hơi nghiêng người, giống như đang ngắm cô? Chỉ có Nhường Chút biết phối hợp, nhìn thẳng vào ống kính, rất biết tạo mẫu.
Tùng Dung lặng người nhìn trong thoáng chốc rồi chợt bừng tỉnh, rút mạnh tay về. Lần này cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Ôn Thiếu Khanh, đồng thời mang theo… một nhúm lông trong tay.
Cô nhìn nhúm lông trắng trong tay rồi lại nhìn Nhường Chút, cứng ngắc thả lại nhúm lông về cổ nó, dè dặt xin lỗi: “Không đau, không đau… Xin lỗi, tao không cố ý.”
Sau đó lại quay sang Ôn Thiếu Khanh tố cáo: “Nó giả vờ bị hại!”
Ôn Thiếu Khanh nhìn loạt động tác của cô, không nhịn nổi cười, “Không sao, dạo này nó đang thay lông, rụng lông là chuyện bình thường.”
Bên ngoài gió vẫn thổi mạnh. Trong căn phòng ấm áp như mùa xuân vào một đêm đông rét mướt, Tùng Dung nhìn nụ cười trước mắt, lại nghĩ tới góc nghiêng khuôn mặt mang nét hân hoan trong bức ảnh vừa nãy, bỗng dưng cảm thấy đây mới là hơi ấm mà cô vẫn hằng khát khao. Cô biết rõ anh đã thích người khác, nhưng vẫn mãi lưu luyến hơi ấm này.
Ôn Thiếu Khanh thấy cô nhìn mình chăm chú thì cau mày, cất giọng ẩn ý: “Thấy chưa, em đâu cần tránh né anh. Chứng ta cũng có thể hòa thuận, tâm sự, trêu chọc nhau như hàng xóm bình thường.”
Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh bằng ánh mắt phức tạp, gật đầu. Từ “hàng xóm” này cứ bám lại trong đầu cô, không thể xóa bỏ.
Cô tự nhận mình không phải người tham lam, nhưng mong muốn có được Ôn Thiếu Khanh là suy nghĩ tham lam nhất mà cô từng có. Gặp nhau một lần từ mấy năm trước đã muốn, vài năm sau gặp thêm nhiều lần, liền nhận ra suy nghĩ ấy vẫn bám víu trong tim mình, mỗi khi nhìn thấy anh, khao khát đó lại sâu thêm một chút.
Tùng Dung cho rằng mình chẳng còn ảo tưởng gì với Ôn Thiếu Khanh. Nhưng vào khoảnh khắc trước lúc đi ngủ từng đêm hay mỗi buổi sáng khi thức dậy, khao khát chiếm hữu đó lại mãnh liệt đến mức chính cô cũng thấy hoảng hồn. Trong thâm tâm cô biết rõ, hóa ra dù có bao nhiêu lâu trôi qua đi nữa, cô vẫn muốn có được người đàn ông ấy hệt như thuở xưa.
Nhưng anh nói họ là hàng xóm. Đúng vậy, vì Lâm Thần, có lẽ họ còn chẳng làm bạn được.
Hơi ấm trong mắt Tùng Dung dần tan đi. Thật ra Ôn Thiếu Khanh cũng không có ý sâu xa như cô suy nghĩ, lời nói xác nhận quan hệ tối nay hoàn toàn là vì muốn Tùng Dung bình ổn lại, tránh cho cô vừa thấy anh là trốn. Hàng xóm? Đó chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch dụ cô đầu hàng của anh. Từ hàng xóm đến bạn bè rất đơn giản, rồi phát huy thêm để đi từ bạn bè đến mối quan hệ mà anh mong muốn.
Từ nhỏ Ôn Thiếu Khanh đã lớn lên cùng Tiêu Tử Uyên, tác phong làm việc chịu ảnh hưởng rất sâu từ người anh họ này. Năm xưa khi Tiêu Tử Uyên theo đuổi Tùy Ức, thỉnh thoảng Tùy Ức lại gọi mấy tiếng “đàn anh” để phân rõ giới hạn. Mỗi lần nghe vậy Tiêu Tử Uyên đều lạnh mặt, nhưng Ôn Thiếu Khanh lại cảm thấy, “đàn anh” thì đã sao? Đàn anh rất tốt, phòng cháy phòng trộm phòng đàn anh, đàn anh đàn em xưa nay vẫn là tổ hợp người có khả năng tiến tới rất cao, Tùy Ức đang ngầm ra ám hiệu cho Tiêu Tử Uyên đấy chứ.
Thế nên có thể thấy, so độ đen tối thì có lẽ Ôn Thiếu Khanh vẫn kém ông anh họ, nhưng anh lại lưu manh hơn.
Nhường Chút yên ắng một lát là không chịu nổi, dụi vào Ôn Thiếu Khanh bắt đầu ầm ĩ. Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh chơi cùng Nhường Chút, đột nhiên cảm thấy một người đàn ông có thể đối xử với vật nuôi tốt như vậy, hẳn là nội tâm cũng rất trong sáng, ấm áp.
Cô ngoảnh đầu nhìn bức tường ảnh nơi cửa ra vào. Trên tường toàn là ảnh anh chụp với Nhường Chút từ thời nó còn là một chú chó con cho đến bây giờ. Anh cười ôm lấy Nhường Chút, Nhường Chút nhảy lên bên cạnh anh, người và chó đùa nghịch với nhau, rồi cả lúc anh bắt nạt Nhường Chút. Những bức ảnh treo kín mặt tường. Từ lần đầu tiên tới nơi này cô đã chú ý đến, hôm nay sau khi vào cửa lại phát hiện ở nơi ấy có thêm một tấm hình, trông quần áo thì có vẻ như vừa chụp rồi treo lên.
Cô nhìn tấm ảnh trong góc, khẽ hỏi: “Sao anh muốn nuôi nó? Bác sĩ đều có bệnh cuồng sạch sẽ, không nuôi động vật kia mà?”
Ôn Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn Tùng Dung, luôn cảm thấy tối nay cô hơi lạ. Rồi anh lại cúi đầu nhìn Nhường Chút nghiêm túc trả lời: “Có lẽ là vì ăn cơm một mình chán quá nên muốn nuôi một vật cưng để cùng ăn với nhau. Ban đầu anh định nuôi giống Collie biên giới. Giống ấy thông minh, nuôi cũng dễ, nhưng đến tiệm thú cưng xem mấy lần đều cảm thấy không hợp mắt. Con chó mà anh vừa gặp đã thích là nó, sau đó lại nhận ra nó không phải chó Collie biên giới. Nó cũng rất thông minh, không kén ăn, lại ngoan ngoãn, ban ngày trông nhà, ban đêm đi dạo cùng anh, lúc đọc sách còn có thể làm đệm chân, chẳng có gì không tốt.”
Tùng Dung nhìn anh, “Anh tin vào cảm giác vừa gặp đã thích à?”
Ôn Thiếu Khanh cười, “Sao anh lại không tin?”
Tùng Dung lắc đầu không đáp.
“Ban đầu muốn tìm chó Collie biên giới, nhưng không thấy con nào mình thích. Gặp được con mình thích rồi, lại phát hiện không phải chó Collie biên giới…” Tùng Dung lẩm bẩm lại, vẻ mặt không mấy hân hoan.
Tình yêu có lẽ cũng như vậy. Anh tin cảm giác vừa gặp đã thích, thích là thích, không thích là không thích, thế nên lại chẳng có duyên?
Trong đêm đông rét buốt thật dài, chút hèn mọn mà cô che giấu dưới vẻ bề ngoài lạnh nhạt, vô tư cứ thế ập tới mà không hề báo trước, “Vì vậy… người mà anh bảo thích, cũng là vừa gặp đã thích sao?”
Ôn Thiếu Khanh hơi giật mình, “Gì cơ?”
Từng Dung nhân cơ hội nói tiếp, “Chung Trinh bảo là anh nói với nó là anh đã có người để thích.”
“À, em nói chuyện này hả?” Ôn Thiếu Khanh bật cười, lúc sau lắc đầu trả lời: “Không phải.”
Tùng Dung chưa chịu thôi, “Vậy thì vì sao?”
Ôn Thiếu Khanh không đáp nữa mà hỏi ngược lại cô, “Vậy em thì thế nào? Vì sao em thích anh?”
Tùng Dung bị trêu chọc cả tối, tới lúc này cuối cùng cũng nổi giận, lửa từ trong tim cháy đến tận đôi mắt. Anh có ý gì đây? Rõ ràng đã thích người khác rồi còn suốt ngày chọc ghẹo cô, anh coi cô là gì chứ?
Tùng Dung tức giận đứng dậy định bỏ đi.
Ôn Thiếu Khanh thấy cô giây trước vừa lạnh nhạt, ngay giây sau đã nổi cáu, đỏ bừng mặt, thở hổn hển, còn trừng mắt giận dữ với anh. Phụ nữ có lý trí đến đâu thì vẫn là phụ nữ, nói trở mặt là trở mặt được ngay. Nghĩ vậy, anh vỗ nhẹ Nhường Chút, “Ngăn cô ấy lại.”
Nhường Chút nhanh chân lao tới cửa chặn trước mặt Tùng Dung, tỏ vẻ hung dữ hiếm thấy.
Tùng Dung vốn đã sợ nó, giờ lại càng không dám đi lên. Cô lùi lại mấy bước, quay đầu nhìn Ôn Thiếu Khanh đang ngồi nhàn nhã ở sofa với ánh mắt căm tức, “Có thú cưng thì ghê gớm lắm hả?”
“Không thì em cũng nuôi một con đi?” Ôn Thiếu Khanh nghiêm túc đề nghị. “Để anh nghĩ xem con gì không có lông… À, có rồi, là con heo. Em nuôi heo đi!”
Tùng Dung cáu gắt, “Anh mau bảo nó tránh ra!”
Vẻ mặt của Ôn Thiếu Khanh rõ là cười trên nỗi đau của người khác. Anh lạnh nhạt lên tiếng: “Tự em đi mà nói với nó.”
“Ôn Thiếu Khanh, anh thế này là giam lỏng bất hợp pháp! Em sẽ gửi văn bản luật sư cho anh!”
“Sao mỗi lần nói đến chuyện thích anh là em cứ nổi đóa lên vậy?”
“Em không hề!”
“Nhìn đi.”
Tùng Dung hít sâu mấy hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc, liên tục thầm nhắc nhở chính mình.
Luật sư Tùng, bình tĩnh lại, khi cãi nhau với người khác, kỵ nhất là mất bình tĩnh. Đừng nóng nảy. Tuyệt đối đừng nổi giận. Riêng chuyện cãi vã, kinh nghiệm thực chiến của cô chắc chỉ có thể đá Ôn Thiếu Khanh bay xa tám con phố. Anh là người làm nghề mổ xẻ, chắc chắn không phải đối thủ của cô.
Cô nhanh chóng quay đầu, cười với Ôn Thiếu Khanh, hời hợt nói: “Lúc ấy em còn trẻ nên coi cảm giác ấy là thích. Giờ nghĩ lại, chẳng qua là tim loạn nhịp trong thoáng chốc mà thôi, thế mà em lại tưởng mình đã rung động. Bác sĩ Ôn là dân trong ngành, việc tim thỉnh thoảng loạn nhịp cũng là phản ứng sinh lí bình thường, đúng không? Với lại thời gian qua lâu vậy rồi, cảm xúc cũng đã phai nhạt hết. Bác sĩ Ôn cũng có người mình thích rồi, sau này chúng ta cứ làm hàng xóm tốt đi nhỉ?”
Nói xong cô thoải mái cười tươi hơn, sau đó im lặng nhìn Ôn Thiếu Khanh.
Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh hướng xuống dưới, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc lâu sau anh mới miễn cưỡng ngước lên nhìn lướt qua cô và nở nụ cười sâu xa.
Cá chết lưới rách, hẳn là cô đã bị dồn đến đường cùng mới nói ra cả những câu như vậy. Không biết vì sao, khi nhìn thấy nụ cười thoáng qua nơi anh, Tùng Dung lại có cảm giác khó tránh khỏi kiếp nạn. Rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, độ cong nơi khóe miệng chẳng thay đổi là bao, nhưng nụ cười năm xưa Tùng Dung thấy trong trẻo, ấm áp giờ lại khiến cô cảm nhận được sự gian tà ẩn sâu của người đàn ông này. Những ngày tiếp xúc gần đây khiến cô dần dần cảm thấy, hóa ra anh cũng không hiền lành, đơn giản như khi xưa cô từng nghĩ.
Anh nhanh chóng lên tiếng: “Nhường Chút, tránh ra đi.”
Nhường Chút vẫy đuôi tránh đi. Tùng Dung vội mở cửa ra ngoài. Vào lúc cửa sắp đóng lại, Ôn Thiếu Khanh bỗng gọi cô: “Tùng Dung.”
Mắt Tùng Dung giật nhẹ, cảm thấy không ổn, “Sao vậy?”
Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh phóng đến, nán lại thật lâu trên gương mặt cô. Cuối cùng anh nhìn thẳng vào mắt Tùng Dung, nhẹ nhàng cất giọng: “Lần sau khi em nói không thích một người, nhớ phải nhìn vào mắt người ấy mà nói, đừng nhìn vào người họ. Như vậy ít nhất… trông cũng có chút thành ý.”
Dứt lời anh lại cười với cô. Nét bông đùa cùng vẻ thấu suốt trong nụ cười ấy khiến máu nóng trong người Tùng Dung bốc cao. Cô gào lên không suy nghĩ: “Ôn Thiếu Khanh, anh là đồ khốn!”
Vừa gào xong, Nhường Chút bỗng nhiên sủa hai tiếng về phía cô, khiến cô sợ đến mức lập tức đóng cửa bỏ chạy, nhưng vẫn không quên thêm vào một câu khiêu khích yếu ớt: “Có thú cưng ghê gớm quá cơ!”
Tùng Dung hoảng hốt chạy về nhà, ngồi trên sofa rủa xả Ôn Thiếu Khanh. Rốt cuộc năm ấy đầu óc mình bị sao vậy? Gì mà thanh tao cuốn hút, ôn hòa nhã nhặn, dịu dàng tinh tế… Tất cả đều là để hù người khác hết! Nhất định là năm ấy anh đã bỏ thuốc mê vào thức ăn!
Nhớ tới cảnh khi nãy mình vứt hết khí thế, bỏ chạy thục mạng khi Nhường Chút sủa, Tùng Dung tức đến đau đầu, bèn lấy di động gọi cho Chung Trinh.
“Em đi mua cho chị một con gấu bông cỡ lớn nhất, tối mai mang đến nhà chị! Không được chối, nếu không tháng sau cắt một nửa tiền tiêu vặt!”
Chung Trinh đang căng não viết luận văn, nghe vậy thì ngẩn ra, “Gấu bông? Sinh nhật ai thế ạ?”
“Chẳng sinh nhật ai hết! Chị muốn nuôi!” Nói xong liền cúp máy.
Chung Trinh cau mày nhìn điện thoại. Phụ nữ tới độ tuổi nhất định mà không có bạn trai thì quả thực không được bình thường cho lắm, ngày mai vẫn nên đến bệnh viện hỏi thăm xem có đối tượng phù hợp với chị họ không.