Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 10: Thực sắc tính dã 3


Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 10: Thực sắc tính dã 3

Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, Tùng Dung mới nhìn đến tập tài liệu ở góc bàn. Từ khi vào ngành đến nay, cô không nhận các trường hợp liên quan đến điều trị y khoa, người trong ngành đều biết. Thực ra án điều trị y khoa là loại vụ án dễ thắng kiện nhất, trước hiện thực xã hội và pháp luật đương thời, nhân viên y tế là nhóm yếu thế, dù có phải là sự cố trong điều trị hay không, đến hơn nửa là người bệnh sẽ thắng kiện, bệnh viện bồi thường tiền để dàn xếp ổn thỏa. Cô không thể ngăn người khác nhận, nhưng ít nhất bản thân cô có thể không nhận, bởi vì… Ôn Thiếu Khanh là bác sĩ. Anh cũng ngày ngày cứa dao vào người sống, lỡ như sơ ý… Mỗi lần nhìn thấy án khám chữa bệnh, cô đều cảm thấy rất mâu thuẫn. Từ tận đáy lòng, cô không muốn thấy chuyện này xảy ra.

Tùng Dung tăng ca ở văn phòng, qua giờ cao điểm mới lái xe về nhà, lúc đỗ xe ở bãi để xe chung cư thì phát hiện xe của Ôn Thiếu Khanh đỗ ở góc chếch phía đối diện. Cô ngồi bên trong nhìn chiếc xe kia chăm chú, bỗng dưng có cảm giác khó tránh khỏi kiếp nạn.

Tùng Dung mới đi nửa vòng quanh siêu thị đã gặp Ôn Thiếu Khanh. Anh đang cúi đầu xem ngày sản xuất của hộp sữa chua trên tay, trong xe đẩy bên cạnh còn có mấy túi rau và hoa quả.

Cô đã gặp không ít những ngưòi trẻ tài giỏi. Hầu hết trong số họ đều vang danh trong ngành, thế nhưng vừa tài giỏi lại là mẫu người đàn ông của gia đình… thì cô chẳng biết được mấy người.

Có lẽ anh cũng vừa tan làm, trang phục trên người không phải đồ mặc ở nhà như mấy lần gặp trước.

Tùng Dung đứng yên. Khi cô còn đang lưỡng lự không biết nên bỏ đi hay bước tới chào hỏi thì Ôn Thiếu Khanh đã ngẩng lên nhìn.

Lần này cô chỉ còn cách đi tới mở lời, “Chào…”

Tùng Dung vừa mới giơ tay chào một tiếng đã ngây ra, vì cô không biết phải xưng hô với Ôn Thiếu Khanh thế nào.

Giáo sư Ôn? Dường như gọi thế khiến anh già đi.

Gọi anh là sếp giống Chung Trinh? Thế hơi kỳ quái.

Gọi thẳng là Ôn Thiếu Khanh? Hình như không được lễ phép cho lắm.

Sau mấy giây cân nhắc, cô quyết tâm mở miệng: “Bác sĩ Ôn.”

Trong đáy mắt Ôn Thiếu Khanh xuất hiện một thoáng ngạc nhiên khi nghe cách xưng hô này, nhưng sự ngạc nhiên đó nhanh chóng bị nét cười thay thế. Anh bắt chước cô, đáp lại bằng giọng bông đùa: “Thật trùng hợp, luật sư Tùng.”

Anh cố ý bắt chước cô! Luật sư Tùng thì luật sư Tùng! Gọi cũng đâu có sai!

Tùng Dung quay đâu đứng trước tủ lạnh chọn sữa chua, nhìn đi nhìn lại mới nhận ra nhãn hiệu cô quen uống chỉ còn một chai, mà chai sữa chua ấy lại đang ở trong tay Ôn Thiếu Khanh.

Ngoài bệnh cuồng chi tiết, Tùng Dung còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Chuyển sang nhãn hiệu khác thì cô không uống được, vì vậy thuận tay cầm một chai đưa ra, thử đề nghị: “Thật ra hiệu này uống cũng rất ngon.”

Ôn Thiếu Khanh lẳng lặng nhìn Tùng Dung, nhận chai sữa trong tay cô rồi bỏ vào xe hàng cùng chai anh đang cầm trong tay.


Tùng Dung ngăn anh lại, “Đừng mua nhiều quá, để lâu không tươi nữa đâu. Mua một chai thôi là được.”

Ôn Thiếu Khanh liền trả lại cho Tùng Dung chai mà cô vừa đưa nhưng rõ ràng cô không muốn nhận.

Ôn Thiếu Khanh khó hiểu, “Sao thế?”

Tùng Dung chỉ vào xe hàng của anh, “Em muốn chai đó.”

Ôn Thiếu Khanh ngoảnh lại nhìn thoáng qua rồi cười đáp: “À, em thích là được.”

Tùng Dung hung hăng lấy chai sữa chua trong tay anh rồi đi tới quầy thu ngân tính tiền. Ôn Thiếu Khanh theo sát đằng sau cô.

Ra khỏi siêu thị, Ôn Thiếu Khanh nhìn cô lấy chiếc vali từ quầy gửi đồ, nụ cười trên môi hết sức dịu dàng, nhưng câu hỏi ngoài miệng vẫn cực kỳ đáng ghét: “Không ngủ ở văn phòng nữa à?”

Tùng Dung nói dối không chớp mắt: “Ban đêm văn phòng tắt hệ thống sưởi, lạnh lắm.”

Ôn Thiếu Khanh chợt cười, “Ăn cơm cùng anh nhé?”

Có lẽ nụ cười quá đỗi đẹp ấy đã mê hoặc Tùng Dung đi theo anh. Khi đứng trước cửa nhà đợi anh mở cửa, cô liền cảm thấy hối hận.

Mùa đông trời tối sớm, vừa mở cửa ra là bóng đêm đen kịt ập tới, Tùng Dung lập tức nép vào sau lưng Ôn Thiếu Khanh.

Ôn Thiếu Khanh khẽ cười, bật đèn lên rồi cúi người xoa đầu Nhường Chút, “Nó ngoan lắm, không cắn em đâu.”

Tùng Dung vẫn đứng trốn sau góc cửa, “Em biết nó sẽ không cắn…”

Ôn Thiếu Khanh hắng giọng nhịn cười, “Nhường Chút, mày ra ban công chơi đi.”

Tùng Dung nhìn ra ngoài, thấy gió đêm đang mạnh, bèn lên tiếng: “Để nó ở đây đi, hình như ban công lạnh lắm..”

Ôn Thiếu Khanh cau mày, “Em chắc chứ?”


Tùng Dung khẽ cắn môi, “Anh bảo nó vào phòng đọc sách đi.”

Lúc Ôn Thiếu Khanh nấu ăn, Tùng Dung ngượng ngập đứng cạnh nhìn anh chăm chú. Cô chợt nhớ tới cuốn sổ chép tay y học trông thấy ở chỗ Chung Trinh lần trước, muốn vào phòng đọc sách xem, nhưng vừa nghĩ tới Nhường Chút đang ở đó thì đành từ bỏ ý định, cuối cùng chỉ có thể ngồi chán nản ở Sofa ngoài phòng khách.

Tùng Dung đang nghĩ, mình là người ăn chực, vậy mà cứ ngồi đây đợi cơm, có lẽ không ổn lắm thì di động trên chiếc bàn thấp trưóc sofa đột nhiên rung lên.

Tùng Dung nhìn lướt qua, thấy hai chữ “Tân Sở” liên tục nhấp nháy trên màn hình. Trông thấy cái tên này, lòng cô bỗng dưng hơi khó chịu, nhưng chợt nghĩ biết đâu bệnh viện có trường hợp khẩn cấp cần gọi anh về, bèn cất giọng gọi với vào trong bếp: “Có điện thoại, đồng nghiệp của anh gọi này!”

Có lẽ Ôn Thiếu Khanh không đi được, đáp một câu: “Em mang vào đây giúp anh.”

Tùng Dung vừa cầm điện thoại lên, Nhường Chút bỗng nhiên lao tới trước mặt nhìn cô chằm chằm.

Tùng Dung giật mình, lập tức đi vào bếp. Theo bản năng cô cảm thấy ở cạnh Ôn Thiếu Khanh mới an toàn.

Ôn Thiếu Khanh lau tay rồi nghe máy. Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, anh nhanh chóng trả lòi: “Không được, đang nấu rồi, chuẩn bị ăn đây.”

Giọng nữ bên kia dường như lại cười nói thêm câu gì đó. Lần này Ôn Thiếu Khanh đưa mắt nhìn Tùng Dung, một lát sau mới trả lời: “Thôi, chỗ anh đang có bạn, không tiện.” Sau đó anh cúp máy, đưa di động cho Tùng Dung, rửa tay rồi nêm muối vào trong nồi.

Tùng Dung có thể cảm nhận sự xa cách trong vẻ lịch sự mà Ôn Thiếu Khanh dành cho Tân Sở, tình hình không hề giống phỏng đoán của Chung Trinh. Cô hỏi dò: “Phải đến bệnh viện làm thêm giờ à?”

“Không, đồng nghiệp gọi anh đi liên hoan, thấy anh nói đang nấu cơm thì muốn tới nhà ăn cùng. Anh từ chối rồi.” Ôn Thiếu Khanh giải thích mấy câu, chợt hỏi, “Sao em biết Tan Sở là đồng nghiệp của anh?”

“Ấy…” Tùng Dung chẳng tìm được lý do gì, đành trả lời thật, “Chung Trinh nói cho em biết.”

“Khi không cậu ấy nói chuyện này với em làm gì?”

“Có gì đâu, tán gẫu thôi mà. Nó nói kỹ năng dùng dao khi phẫu thuật của anh rất tuyệt, tiện miệng nhắc đến cái gì mà Nhất Khanh Nhị Sở.”

Ôn Thiếu Khanh bắt trúng mấu chốt, “Hai người hay trò chuyện về anh lắm à?”


“Không.” Tùng Dung cảm thấy nếu không chuyển chủ đề thì kiểu gì cũng có chuyện. Cô nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt Nhường Chút nhìn mình không mấy thân thiện nên nhích tới gần Ôn Thiếu Khanh hơn, “Nó sao vậy?”

Ôn Thiếu Khanh nhìn Nhường Chút rồi lại nhìn sang cô, “Chắc là… em giành việc của nó. Bình thường có điện thoại toàn là nó cắp đến cho anh.”

Tùng Dung hết biết nói sao, cô lại vô tình trở thành đối thủ tranh giành tình cảm với Nhường Chút.

Ôn Thiếu Khanh tắt lửa, vừa bưng đồ ăn ra bàn vừa giải thích cho Tùng Dung: “Những lúc nó lao tới gần thì hầu hết là muốn chơi với em đấy, như vậy chứng tỏ nó nhớ em, công nhận em. Nó cũng rất nghịch, nếu như nhận ra mỗi lần lao vào en, phản ứng của em đều rất thú vị, thế thì… Em không nhận ra lần gặp em nó đều chủ động chạy đến sao? Em đừng tỏ ra sợ nó nó biết em sợ mình thì sau này sẽ càng táo bạo hơn đấy. Em bình tình một chút thì nó sẽ không có hứng nữa.”

Tùng Dung nhìn Nhường Chút rồi lại nhìn sang Ôn Thiểu Khanh, cứ cảm thấy lời anh nói có hàm ý khác.

Ôn Thiếu Khanh đứng trước bàn ăn gọi cô: “Tới đây đi.”

Lần trước đến Tùng Dung không để ý, lần này mới phát hiện, Ôn Thiếu Khanh là một tên biến thái rất có phong cách.

Cô chỉ vào hoa văn trên đũa hỏi: “Đũa này độc đáo thật, còn chạm trổ hoa văn. Anh mua ở đâu vậy?”

Ôn Thiếu Khanh múc canh cho cô, hờ hững đáp: “Đũa bình thường trong siêu thị, anh mua về tự khắc.”

Lần này thì Tùng Dung hoàn toàn tin rằng kỹ năng dùng dao của Ôn Thiếu Khanh rất tốt, tốt đến biến thái. Rốt cuộc anh buồn chán đến mức nào mới nghĩ tới việc khắc hoa văn trên đũa?

Tùng Dung thầm phỉ nhổ trong lòng, sau khi cầm đũa gắp thức ăn đưa vào miệng thì lập tức thay đổi thái độ.

“Cá này ngon quá! Nấu kiểu gì thế ạ?”

“Ừm… Củ từ này ăn cũng ngon!”

“Sườn này cũng ngon, nhưng cay quá. Em không ăn cay.”

Tùng Dung hớn hở quơ đũa, nhìn thế nào cũng không thấy được vẻ điềm tĩnh nghiêm trang thường ngày. Ôn Thiếu Khanh nhìn cô chăm chú một lúc lâu, vẻ mặt phức tạp, “Sao trước kia anh không phát hiện… em là một cô nàng háu ăn nhỉ?”

Háu ăn chia thành hai loại, một là cảm thấy cái gì cũng ngon, ăn tạp, ăn nhiều. Loại thứ hai là loại của Tùng Dung, vô cùng kén ăn, tính che giấu cực mạnh, bình thường không thể nhìn ra dù chỉ một chút, chỉ khi nào ăn đồ ngon vào mới sáng mắt, lộ rõ nguyên hình.

Tùng Dung khựng lại, cố vớt vát, “”Thật ra không phải thế… Dạo trước em bị đau răng mà, ăn cháo lâu quá, lại không biết nấu ăn. Đồ bên ngoài em ăn nhiều quá, chán lắm rồi. Em hiếm khi được ăn cơm nhà nên mói thế, anh thông cảm.”

Nhắc đến chuyện đau răng, Ôn Thiếu Khanh như sực nhớ tới điều gì, bèn đặt đũa xuống, trịnh trọng nói: “Chúng ta cũng coi như quen biết lâu năm, giờ còn là hàng xóm, nên hòa hợp với nhau hơn đúng không?”


Tùng Dung như bị nghẹn ở cổ, ăn cũng không vào nữa, “Thời gian chúng ta quen biết tuy dài nhưng giữa chừng cắt liên lạc lâu như vậy, số lần gặp nhau cũng chỉ đếm trên đâu ngón tay, thực ra không thân chút nào.”

Ôn Thiếu Khanh kết luận: “Không thân nên em cứ tránh mặt anh đấy hả?”

Nói một đằng nghĩ một nẻo là bản tính của phụ nữ. Tùng Dung chối theo bản năng: “Đâu có.”

Ôn Thiếu Khanh tự nhiên nói: “Cũng chỉ là anh biết em thích anh thôi mà? Trai chưa vợ gái chưa chồng, anh cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng xấu hổ…”

Ôn Thiếu Khanh đâm một dao trúng điểm yếu của Tùng Dung, cô lập tức xù lông nhím, “Im đi! Đừng nhắc nữa!”

Đến giờ Tùng Dung mới ý thức được, đây là một bữa ăn chết người.

Ôn Thiếu Khanh coi thường cơn giận của cô, nghiêm giọng dùng kiến thức chuyên ngành nói nhảm: “Thông thường bệnh nhân sẽ trải qua năm giai đoạn tâm lý trong quá trình chấp nhận mình bị bệnh, cũng giống như em không thể tiếp nhận việc em yêu anh.”

Tùng Dung tức đến đỏ mặt, “Em không yêu anh!”

Ôn Thiếu Khanh nhướng mày tổng kết: “Giai đoạn thứ nhất là giai đoạn chối bỏ, em không chịu chấp nhận hiện thực.”

Tùng Dung nổi giận, “Anh nói linh tinh!” 

Ôn Thiếu Khanh rất hài lòng với phản ứng của cô, “Giai đoạn thứ hai là giai đoạn căm phẫn. Chủ yếu là em sẽ thể hiện sự bực bội, cáu gắt và trút giận vào người thân.”

Tùng Dung giơ hai tay lên, “Thôi được rồi, em rút lại câu vừa nãy. Em không nói gì cả.”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Bắt đầu giai đoạn thỏa hiệp. Sau khi chấp nhận sự thật, bệnh nhân sẽ trở nên hiền hòa.”

“…” Tùng Dung che mặt, không thốt nên lời.

Ôn Thiếu Khanh tiếp tục, “Đến giai đoạn u uất. Bệnh nhân sẽ nảy sinh cảm giác mất mát mạnh mẽ, xuất hiện các phản ứng như đau lòng, tâm trạng sa sút, trầm lặng.”

Tùng Dung hít sâu, ngẩng đầu phờ phạc nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi đứng dậy, “Kệ anh nói sao thì nói. Em đã ăn xong, cũng mệt rồi, về trước đây.”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô rồi tiếp tục kết luận; “Giai đoạn cuối, về cơ bản, bệnh nhân đã chấp nhận sự thật, thích ở một mình, thích ngủ.”

Tùng Dung quay lại trừng mắt, “Rốt cuộc anh có thôi hay không?”

“Trong trường hợp cá biệt, bệnh nhân sẽ có hiện tượng phản ứng bất ngờ với mục đích vùng vẫy vào phút chót.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.