Đọc truyện Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh – Chương 33
Sau khi đi mua sắm, ăn uống cùng Lục Hạ xong cũng đã gần 13h nên lúc ấy cô đã về nhà luôn mà không đi đâu nữa.
Về nhà nghỉ ngơi được một lúc thì cũng đã xế chiều, cô vừa đi xuống nhà thì đã thấy hắn từ ngoài cửa đi vào.
Vân Y khẽ chau mày nhìn Thiên Hàn rồi hỏi.
– Sao nay anh về sớm vậy?
Thấy ánh mắt đó của cô, hắn có thể đoán được cô đã quên mất chuyện gì.
– Chẳng phải hôm qua tôi nói với em là hôm nay tôi sẽ về sớm sao?
À đúng rồi nhỉ, tối qua hắn có nói, quên mất.
Cô mỉm cười nhìn hắn gật gật đầu.
Hắn đưa mắt nhìn cô rồi hỏi.
– Trưa đã ăn gì chưa?
– Rồi!
– Uống thuốc chưa?
Câu hỏi của hắn làm cô khựng người, ây quên mấy phải uống.
– Hả…
À…
Ờ…
Ừmm…
Nghe giọng điệu ấp úng của cô hắn có thể biết được cô đã quên uống thuốc, khẽ chau mày nhìn cô rồi nói.
– Quên?
Vân Y không nói gì, nhìn Thiên Hàn cười gượng.
Thiên Hàn im lặng một lúc rồi nói đồng hồ nói.
– Lên phòng thay quần áo đi, tôi đưa em đi chọn đồ.
Cô lại ngớ người nhìn hắn.
– Chọn đồ?
Hắn liếc đôi mắt lạnh lẽo sang nhìn cô, môi mấp mấy nói 4 từ.
– Bữa tiệc Mạch gia.
Cô gật đầu răm rắp nghe theo rồi liền đi vội lên phòng tắm rửa thay quần áo sửa soạn.
Hắn cũng đi lên phòng của mình nằm nghỉ ngơi tầm 1 phút rồi ngồi dậy đi đến tủ quần áo lựa đồ cho bữa tiệc tối nay.
Sau khi chuẩn bị xong xui thì cô nhìn thấy túi đồ, vỗ tay vào rồi nói.
– Trời ạ xém nữa là quên mất!
Xong cô lấy từ trong cái túi đựng đồ lúc sáng đi mua cùng Lục Hạ ra một cái hộp vừa màu đen sậm, cầm nó rồi đi qua phòng hắn, đứng phía ngoài chần chừ một lúc rồi cô cũng gõ cửa.
Từ trong phòng vọng ra một giọng nói lạnh lẽo “Vào đi”, cô hít một hơi sâu rồi đi vào phòng, hắn đang đứng trước gương chỉnh lại bâu áo, nghe tiếng mở cửa phòng thì quay lại nhìn cô hỏi.
– Có chuyện gì à?
Vân Y mỉm cười, tự dưng không dám nói vậy chèn, từ từ mở miệng nói.
– À…
Tôi có cái này tặng anh!
Thiên Hàn nhìn cái hộp cô đang cầm, đi đến nhận lấy mở ra, khẽ cau mày.
– Cà vạt, ghim cài?
Cô gật đầu mỉm cười rồi nói.
– À ờ…
Tôi…
Tôi vô tình thấy thôi, thấy nó đẹp nên mua tặng anh, dù sao anh cũng cho tôi ở nhờ mà nên…
– Ừm! Cảm ơn!
Khóe môi hắn cong lên tạo nụ cười nhẹ rồi nói.
Vân Y gật gật đầu cười.
– Anh thích là được, vậy thôi tôi xin phép!
Nói rồi cô nhanh chóng ra khỏi phòng hắn chạy về phòng mình đóng cửa cái rầm tựa lưng vào cửa, cô có thể cảm nhận được tim mình đập thình thịch, đặt tay lên ngực mình, khẽ thở ra rồi mỉm cười vui vẻ.
Lấy lại trạng thái bình thường như không có gì xảy ra rồi thì cô mới đi xuống nhà.
Á a chả thấy hắn đâu, định quay lên phòng thì một giọng nói có chút lạnh lẽo từ trên lầu vọng xuống.
– Đi thôi!
Cô nhìn hắn, ánh mắt va vào cái cà vạt hắn đang đeo, là cái mà cô tặng, cúi đầu mỉm cười tươi rối rồi nói.
– Ừm đi!
Cô chờ hắn đi xuống rồi cùng hắn đi lấy xe.
Trên đường đi không ai nói với ai một tiếng nào, không khí tròn xe im lặng, ngột ngạt đến khó thở.
Thấy có vẻ không chịu được bầu không khí này nữa, cô mới từ từ lên tiếng.
– À…
Mấy…
Mấy giờ thì bữa tiệc Mạch gia bắt đầu?
Thiên Hàn tuy tập trung lái xe nhưng vẫn trả lời cô.
– 18h.
Cô gật đầu không nói gì.
Trong đầu suy nghĩ làm gì để phá bỏ bầu không khí ngột ngạt này đây.
Người gì đâu mà lạnh lùng khó nói, không biết đường mà lần luôn.
Đang luyên thuyên suy nghĩ thì bỗng dưng hắn lên tiếng làm cô giật mình.
– Lúc sáng em đi đâu?
Cô chăm chăm nhìn hắn, tại sao hắn biết? Rõ ràng cô đâu có nói?
– Hả? Sao…
Sao anh biết?
– Chỉ cần trả lời không cần hỏi lại?
Vân Y nhíu mày Thiên Hàn, miệng lảm nhảm
– Hỏi lại có một câu mà cũng không cho.
Khó khăn?
– Em đang mắng tôi?
Vân Y một lần nữa bất ngờ khi hắn lại có thể nghe được cô nói gì, quá kinh khủng.
– À không…
Không có?
– Em đi đâu?
Vòng tới vòng lui thì hắn vẫn hỏi cô câu lúc đầu.
Vân Y mỉm cười nhìn Thiên Hàn, hít một hơi sâu để đừng nổi cáu rồi mỉm cười trả lời.
– Tôi đi mua sắm.
– Cùng?
– Lục Hạ.
Vân Y trả lời xong liền quay ra cửa nhăn nhó miệng lảm nhảm này nọ rồi quay vào nhìn Thiên Hàn hỏi.
– Mà sao anh biết vậy? Rõ ràng tôi đó có nói?
– Em không cần biết việc đó!
Cô phùng má nhìn hắn, hắn có quyền hỏi cô sao cô không được hỏi lại hắn chứ, quá đáng.
Thiên Hàn biết cô đang khó chịu nhìn mình nhưng vẫn không muốn trả lời, nghĩ một lúc rồi hắn lại nói.
– Lần sau, phải báo cáo!
Vân Y trố mắt nhìn hắn, báo cáo? Tại sao chứ?
– Hả?
– Nghe không rõ? Một là báo cáo, hai là ở mãi trong nhà.
– Được rồi báo cáo thì báo cáo.
Cô phụng phịu khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật quá đáng, tại sao lại báo cáo chứ? Cô như muốn trút giận lên cái cửa sổ nhưng sợ hắn biết nên nén cơn giận lại.
Một chữ “nhịn”, nhịn hắn mới có chỗ sống, không là thành đứa vô gia cư luôn ấy huhu
.