Đọc truyện Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh – Chương 31
Sáng hôm sau Vân Y thức như giờ bình thường, vệ sinh cá nhân đánh răng rửa mặt xong thì cô xuống nhà, lạ thay hôm nay cô không thấy Thiên Hàn ngồi ăn sáng, cô đi vào nhà bếp ngồi xuống bàn thì dì Hà dọn bữa sáng ra cho cô, cô quay sang mỉm cười nhìn dì Hà.
– Cảm ơn dì, à mà dì ơi, Bạch Thiên Hàn đâu sao cháu không thấy?
– Thiếu gia đi làm từ sớm rồi nên cháu không gặp cũng phải.
Vân Y gật gật đầu rồi quay sang ăn bữa sáng của mình, trong đầu lại suy nghĩ đến hắn.
Hân đi sớm thế làm gì nhỉ? Bình thường là sẽ ở nhà ăn sáng cùng mình mà ta, kì lạ.
Ủa mà mắc gì mình phải suy nghĩ vì hắn ta vậy chứ?
Vân Y lắc lắc đầu rồi tập trung ăn bữa sáng của mình, sau khi ăn xong thì cô nhận được cuộc điện thoại từ Lục Hạ, cô bạn Lục Hạ của cô rủ đi mua sắm, lâu rồi cô cũng chả đi đâu, đi chơi cho vui vậy.
Vân Y nhanh chóng lên phòng thay đồ sửa soạn rồi đi ra ngoài, dì Hà có hỏi thì cô chỉ mỉm cười nói đi chơi một lát xong vọt đi luôn.
[…]
Cả hai cũng đến chỗ hẹn cũ rồi cùng nhau đi đến trung tâm mua sắm.
– Vân Y, Vân Y bộ này được không?
Lục Hạ cầm một bộ váy màu hồng sữa vai trễ lên ướng vào người cho Vân Y xem.
Cô nhăn mặt trả lời.
– Cũng được đấy!
– Ok dị tao lấy bộ này nha! Rồi lựa thêm vài bộ nữa!
Cô gật đầu rồi đi xung quanh xem, vô tình thấy bộ váy kia cũng khá xinh định lấy thì một bàn tay khác cũng định lấy bộ váy đó.
Vân Y ngước lên xem, khóe môi khẽ nhếch lên không nói gì.
Người kia cũng nhìn cô, cười khinh rồi nói.
– Ồ…
Triệu Vân Y! Lại gặp nhau rồi nhỉ?
Vâng giọng nói đó không ai khác chính là của người em không rõ nguồn gốc của cô – Âu Tư Nhã.
Vân Y cười nhẹ rồi nói.
– Thì sao?
– Hôm trước là ở nhà hàng, hôm nay là ở đây, tính ra là mày đeo theo tên Bạch tổng đó cũng có lợi quá nhỉ?
Vân Y nhướng mày nhìn cô, cười khẩy rồi nói.
– Đeo hay không, mày biết chắc? Tao không phải dạng người thích ăn bám còn ra vẻ như ai kia!
Âu Tư Nhã tức giận nhìn cô với ánh mắt cay độc.
– Ý mày là sao hả?
Vân Y xem những bộ đồ cạnh bên, tay nhẹ nhàng luới trên những bộ trang phục đó rồi nói.
– Có tật….
Giật mình!
– Mày…
Âu Tư Nhã nhăn nhó khó chịu nhìn cô, tay đưa lên định tát cô thì cô bắt được, nhíu mày cầm cánh tay cô ta hất sang một bên khiến cô ta xém ngã.
– Muốn tát? Dễ vậy sao?
– Mày đừng nghĩ mày cặp kè với tên Bạch tổng đó thì tao sợ mày, tao sẽ mách với ba, ba sẽ khiến cho tên Bạch tổng thân bại danh liệt.
Vân Y mỉm cười “thân thiện”.
– Mách với ba? Tao sợ quá đó! Muốn mách thì mách.
Tao sợ chắc.
– Mày…
Triệu Vân Y tiến tới gần Âu Tư Nhã nhìn ả ta với ánh mắt lạnh lẽo, tay bóp chặt cằm ả, môi mấp mấy nói.
– Âu Tư Nhã ơi là Âu Tư Nhã, tôi nói cho cô biết, cô đừng nghĩ được ông ta cưng chiều thì muốn làm gì thì làm, tôi sợ chắc?
Ả ta trợn mắt nhìn cô, cô hất cằm ả ra rồi nhếch nói tiếp
– Cẩn thận cái miệng, những lời lúc nãy mày nói tao vẫn nhớ đấy, đừng để tao nhắc đến tai Bạch tổng, hậu quả những câu nói đó, mày tự hiểu.
Nói rồi cô quay lưng đi và không quên ném cho ả Âu Tư Nhã đó thêm một cười khẩy.
Ả ta đằng sau nhìn theo cô, tay nắm chặt, miệng lảm nhảm.
– Triệu Vân Y, mày hãy chờ xem, tao sẽ không để mày sống yên đâu!
.