Hạnh Phúc Nhân Đôi

Chương 17


Đọc truyện Hạnh Phúc Nhân Đôi – Chương 17

Quấn trong chiếc áo choàng nhung màu đỏ, Corey đứng ở cửa sổ của ngôi biệt thự nhỏ, nhìn tuyết đang rơi, ánh trăng quét qua những ngọn đồi của Vermont, nơi họ đã quyết định trải qua lễ Nô-en đầu tiên thật sự của họ. Chồng cô nhấn mạnh đây cũng là tuần trăng mật thứ hai của họ – tuần trăng mật mà họ sẽ có nếu Corey có đám cưới vào lễ Nô-en của cô … và anh đang đóng vai một chú rể rực lửa đam mê.

Cô quay lại và đi đến giường nơi Spence đang ngủ, cô cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán anh. Trời đã gần sáng, và anh đã làm tình với cô cho đến khi cả hai đều kiệt sức, nhưng hôm nay là sáng ngày lễ Nô-en, và cô lo lắng đến ngớ ngẩn khi thấy anh mở quà của anh. Anh luôn tặng quà cho cô, và cô cũng phải đi tìm nhiều tháng trời để mua một món quà chỉ cho riêng anh.

Một nụ cười hiện lên môi của anh. “Sao em lại thức ?” anh hỏi mà không mở mắt ra.


“Hôm nay là sáng Nô-en. Em muốn tặng quà cho anh. Anh có phản đối không ?”

“Hoàn toàn không,” anh nói với tiếng cười khàn khàn và kéo cô nằm xuống trên người anh.

“Đây không phải là quà của anh,” cô thông báo cho anh biết, chống khuỷu tay trên ngực anh khi anh mở áo choàng của cô. “Anh đã có cái này rồi.”


“Anh thích có hai món quà cùng một lúc,” anh tiếp tục dai dẳng, lướt ngón tay anh xuống khe hở giữa ngực cô.

“Hai Lễ giáng sinh và hai tuần trăng mật, tất cả trong cùng một năm,” cô trả lời trong tiếng cười hổn hển khi môi anh dò tìm lối đi quyến rũ nơi bàn tay anh đã ở đó. “Chẳng lẽ chúng ta sẽ luôn làm mọi thứ thành một cặp sao ?”

Câu trả lời cho câu hỏi đó xuất hiện chín tháng sau trong mục báo tin trẻ mới sinh của tạp chí People:

Đó là niềm “hạnh phúc nhân đôi” cho Spencer Addison và vợ của anh, nhiếp ảnh gia Corey Foster – một cặp sinh đôi giống hệt nhau tên là Molly và Mary, chào đời vào ngày 25, tháng Chín.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.