Đọc truyện Hạnh Phúc Nhân Đôi – Chương 1
Không chú ý đến tầm nhìn tuyệt đẹp bên kia vách kính của cao ốc Houston, cũng là nơi đặt văn phòng của tạp chí Cuộc Sống Tươi Đẹp của Foster , Diana Foster đi tới lui trước bàn của cô với cái điện thoại kẹp giữa vai và tai.
“Vẫn không có ai trả lời ở nhà à ?” Kristin Nordstrom, trợ lý sản xuất của tờ tạp chí, hỏi.
Diana lắc đầu bỏ điện thoại xuống, thò tay ra sau cái bàn làm việc để lấy túi xách của cô . “Có lẽ là mọi người đang ở ngoài vườn, chế tạo ra một loại bổi phủ gốc cây mới hay làm việc gì đó,” cô nói đùa . “Cô có để ý rằng,” cô tiếp tục với nụ cười thảm não khi xỏ tay vào cái áo khoác vải lanh màu xanh viền trắng, “khi cô có một tin tức vô cùng hấp dẫn, những người mà cô muốn chia sẻ thông tin đó không bao giờ ở nơi mà cô có thể tìm được họ không ?”
“Sao cô không tiết lộ thông tin đó cho tôi trong khi chờ đợi nhỉ” Kristin đề nghị một cách trêu chọc.
Diana khựng lại khi đang vuốt thẳng những nếp nhăn trên cái váy trắng của cô và cười với người phụ nữ kia, nhưng cô phải ngước nhìn lên. Ở tuổi ba mươi hai, Kristin hơn Diana hai tuổi và cao đúng sáu feet, với làn da trắng trẻo và đôi mắt xanh của tổ tiên người Nordic. Cô cũng là một nhân viên rất tận tụy với công việc, đầy quyết tâm, và rất tỉ mỉ, ba điểm khiến cho cô trở thành nhân viên giỏi nhất của phòng sản xuất.
“Thôi được, cô sẽ được biết. Tôi vừa mới quyết định sẽ chụp một số ảnh cho chủ đề “Những Tiệc Cưới Hoàn Hảo” tại Newport, Rhode Island. Sáng nay cơ hội này tự rơi vào tay tôi, và chúng ta phải hoàn thành nó trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cơ hội này quá tuyệt đến nỗi không thể bỏ qua được. Thực ra, nếu cô rảnh thì tôi muốn gởi cô đến Newport một tuần trước đám cưới để hỗ trợ cho nhóm của chúng ta ở dưới đó. Mike MacNeil và Corey sẽ đến vài ngày sau. Cô có thể làm việc với họ trong khi họ chụp những tấm ảnh ngoài hiện trường. Họ sẽ cần thêm người phụ, và điều này sẽ mang lại cho cô cơ hội hiểu rõ việc làm việc ở một địa điểm, dưới áp lực, trong những điều kiện khó khăn là như thế nào. Cô thấy sao ?”
“Như bị sét đánh,” cô nói, khuôn mặt của cô rạng rỡ bởi nụ cười rộng hết cỡ. “Tôi luôn muốn được ra ngoài hiện trường chụp ảnh với nhóm người của Corey . Newport hứa hẹn những khung hình thật đẹp,” cô nói khi Diana bắt đầu bước ra cửa. “Diana, trước khi cô đi, tôi muốn cám ơn cô vì mọi chuyện cô đã làm. Rất vui khi được làm việc chung với cô.”
Diana đáp lại sự biết ơn của cô ta với nụ cười. “Cố gắng tiếp tục tìm cho ra Corey . Ồ, và tiếp tục gọi về nhà. Nếu bất kỳ ai trả lời, hãy bảo họ ở yên ở đó cho đến khi tôi về đến nhà. Nói với họ là tôi có một tin quan trọng, nhưng tôi muốn Corey ở nhà để nghe nó.”
“Tôi sẽ làm vậy. Và khi cô gặp được Corey, vui lòng nói với cô ấy là tôi rất vui về cơ hội được làm việc chung với cô ấy.” Cô ngừng lại, một nụ cười ngập ngừng, hài hước hiện ra trên khuôn mặt cô “Diana, Corey có nhận thấy là cô ấy quá giống Meg Ryan không ?”
“Nghe lời khuyên của tôi và đừng nhắc chuyện đó với nó,” Diana cảnh báo với một tràng cười . “Nó luôn bị người lạ bắt chuyện và họ không chịu tin nó khi nó nói với họ nó không phải là Meg Ryan, và một vài người trở nên khó chịu ra mặt vì họ nghĩ nó đang cố lừa họ…”
Chuông điện thoại reo vang, ngắt lời họ, và Kristin vươn qua bàn để trả lời “Là Corey,” cô nói, đưa ống nghe về phía Diana “Cô ấy đang dùng điện thoại trong xe.”
“Ơn Trời !” Diana nói khi cô vội vã bước tới phía trước và cầm lấy ống nghe. “Corey, chị đang cố gắng liên lạc với em cả buổi sáng.”
Corey nhận ra sự phấn thích trong giọng nói của chị cô, nhưng lúc này sự chú ý của cô đang tập trung vào gã tài xế của chiếc xe tải nhỏ màu vàng cam, người quyết tâm chen vào làn xe của Corey trên xa lộ . “Em đã ở nhà in cả buổi sáng,” cô nói, quyết định là tốt hơn cô nên thay đổi làn xe và để cho hắn ta thắng trò hù dọa này hơn là bị những “sọc nhỏ” màu cam chạm nổi trên cửa xe màu đỏ tía của cô. “Em không hài lòng với một vài tấm ảnh mà em đã chụp ngoại cảnh cho số phát hành kế tiếp, và em đem đến cho anh ta vài tấm khác. “
“Đừng lo lắng về số phát hành đó, nó sẽ ổn thôi. Chị có chuyện quan trọng hơn để nói cho em biết – một tin thật tuyệt. Em có thể gặp chị ở nhà trong vòng hai mươi phút nữa không? Chị muốn nói với mọi người ngay lập tức”
“Có phải em vừa mới nghe chị nói là không phải lo lắng về số phát hành không?” Corey trêu chọc, thích thú và bất ngờ bởi thái độ lạc quan khác lạ từ người chị luôn cẩn trọng của cô. Liếc nhìn trong kính chiếu hậu, cô thay đổi làn xe chạy để cô có thể thay đổi hướng đi về River Oaks, chứ không phải tiếp tục đi đến văn phòng như ý định ban đầu. “Em đang đi về nhà, nhưng em muốn có một ít gợi ý ngay bây giờ.”
“Thôi được, đây này : Em sẽ nói gì nếu chị nói cho em nghe một cơ hội khó tin cho chủ đề “Những Tiệc Cưới Hoàn Hảo” vừa mới rơi vào tay chị! Mẹ của cô dâu, người rõ ràng là muốn tăng cường thêm địa vị xã hội của bà ta, muốn chúng ta đăng đám cưới của con gái bà ta trong tạp chí Cuộc Sống Tươi Đẹp . Nếu chúng ta chấp nhận, bà ta sẵn sàng bảo đảm với chúng ta là nó sẽ được thực hiện theo đúng “Phong Cách Foster,” dưới sự giám sát của chúng ta, và bà ta sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào, cũng như tất cả những chi phí đi lại cho nhân viên của chúng ta .”
Trong nhiều tháng trời, Corey và Diana đã thảo luận địa điểm và chủ đề cho một đám cưới “lý tưởng” mà họ muốn làm chủ đề chính trong số phát hành đó, nhưng cho đến nay họ đã loại bỏ tất cả các phương án vì nếu Diana không nghĩ chúng quá mắc tiền thì Corey cũng nghĩ chúng quá sắc sảo không thể in trên tạp chí được. Diana chịu trách nhiệm về mọi vấn đề tài chính của Foster Enterprises, nhưng trách nhiệm cho những tấm ảnh với những khung hình đẹp xuất hiện trên những ấn bản của Foster là của Corey . “Nghe có vẻ rất tuyệt từ góc độ ngân sách, nhưng còn địa điểm thì sao? Chúng ta sẽ có những cảnh trí như thế nào ?”
“Bình tĩnh nhé,” Diana nói.
Trong xe, Corey mỉm cười với sự hồi hộp không thể ngăn được. “Em rất bình tĩnh. Nói cho em biết đi.”
“Hôn lễ sẽ được cử hành ngay trên bãi cỏ của ngôi nhà của cậu cô dâu … một ngôi nhà nghỉ nhỏ xinh đẹp ở thôn quê với bốn mươi lăm phòng, xây vào năm 1895, với những bức bích họa trên trần nhà, những câu chuyện thần thoại được vẽ trên vách tường và chắc chắn là có hàng trăm những chi tiết kiến trúc nhỏ đặc sắc khác, em có thể chụp chúng cho quyển sách trên bàn cà phê sắp tới của chúng ta – em biết đó,” cô nói, “những cuốn sách lớn, sang trọng, đẹp đẽ mà em thường xem trong thời gian rảnh rỗi của em đó ?”
“Đừng làm cho em hồi hộp.” Corey cười, sự hăng hái của cô tăng vọt. “Ngôi nhà nằm ở đâu ?”
“Em sẵn sàng chưa ?”
“Em nghĩ vậy.”
“Newport, Rhode Island.”
“Ôi, Chúa ơi, hoàn hảo biết bao !” Corey thở, đầu óc nhiếp ảnh gia của cô đã hình dung ra những khung hình thật đẹp với những du thuyền lộng lẫy nổi trên mặt nước xanh lấp lánh ở phía sau .
“Mẹ của cô dâu gửi cho chị những tấm hình chụp ngôi nhà và khu đất của em trai bà ta và sau đó gọi chị sáng nay sau khi bưu kiện đến. Căn cứ vào một vài điều mà bà ta lỡ miệng nói, chị có một cảm giác rất buồn cười là anh ta có thể là người trả tiền cho toàn bộ đám cưới. Ồ, chị quên, bà ta hứa sẽ cung cấp cho chúng ta sáu người địa phương để làm việc dưới sự giám sát của chúng ta. Điều này cho phép chúng ta có thể trang trí một số chỗ đặc biệt tại vài căn phòng chính, vì vậy em sẽ có nhiều kiểu chụp hơn. Dĩ nhiên là họ sẽ trả các chi phí vật tư và nhân công, và người của chúng ta sẽ có phòng riêng tại nhà. Khách sạn đã kín phòng vào mùa này, và dù sao chăng nữa thì tất cả mọi người cũng sẽ phải làm việc muộn, cho nên đó là một giải pháp thích hợp. Hơn nữa, họ có người hầu và có cả khách của gia đình, cho nên ở lại ở đó để bảo đảm là không ai làm hỏng công trình của chúng ta là việc cần thiết.”
“Không thành vấn đề, đối với một cơ hội như vậy, em sẽ làm việc và ngủ trong ngôi nhà của một anh chàng nhiều vợ”
Giọng của Diana mất đi một ít sự tự tin vui vẻ. “Đúng, nhưng em có thể làm điều đó trong ngôi nhà của Spencer Addison không?”
Câu trả lời của Corey là theo bản năng và ngay tức thì. “Em thà là ở trong ngôi nhà của anh chàng nhiều vợ hơn.”
“Chị biết.”
“Hãy tìm cho chúng ta một đám cưới khác để làm.”
“Chúng ta sẽ bàn về nó khi em về đến nhà.”