Bạn đang đọc Hạnh Phúc Ngọt Ngào! – Chương 4
Vào bàn ăn cơm xong, vừa đưa ly nước cam lên uống Ngọc Như bắt gặp nụ cười bí hiểm của anh trai cô liền hỏi:
– Tính toán chuyện gì nửa đây ông?
Trọng Ân nhìn trước nhìn sau suỵt nhỏ.
– Đám cưới anh xong, em cho anh nghĩ phép dài hạn nghe?
Ly nước cam cô vừa uống suýt bị sặc ra ngoài.
– Anh …anh… không định giao…
Trọng Ân gật đầu cái rụp không để em gái nói hết.
– Nằm mơ đi. Em hỏng lảnh đâu… Mẹ tui mua sắm trầu cau cho ông rước người ta về xong, còn muốn gì mà ham vui nửa ?
Trọng Ân chao mày, đối với con nhóc này mình phải giành thế chủ động và không nên ra lệnh. Anh nói nhưng giọng trách hờn.
– Chứ hỏi mày tao làm 24/7 mấy năm rồi giờ muốn xả hơi đưa chị dâu mày đi chơi không được hả ?
– Vậy còn một người đó sau anh không nhờ?
– Em nói nhỏ Tiên à, nó phải lo cửa hàng của nó rồi.
Ngọc Như tủm tỉm cười.
– Vậy lỡ làm mấy năm rồi ráng làm hết năm nay đợi em đi chơi trước rồi tới anh há?
– Này…
Thoáng thấy anh mình mới nói hùng hồ đầy khí thế tự nhiên im bặt, giở trò gì đậy ?
– Trùi ui coi anh tui kìa, Giám đốc công ty Thủy Sản có chi nhánh từ Nam ra Bắc và xuất khẩu sang nước ngoài mà xin năng nỉ để được đi chơi kìa, buồn cười quá ha ha ha.
– Có danh không phận, bận tối mắt, không có thời gian rảnh nói gì đi chơi.
– Nghe nói ghê hông…
Nhìn vẻ đau khổ nước mắt cá sấu của anh trai, cô cười cầu hòa:.
– Lần này em về ở luôn nếu muốn… tạm thời em giúp anh làm công việc trong lúc anh đi hưởng tuần trăng mật, khi anh về em ra ngoài học việc và vui chơi, 3 tháng sau em về làm cho anh ?
– Ở Công ty anh em vừa chơi vừa làm cũng được vậy?
– Nhưng hơi mất tự do, với lại cơm dọn sẵn ăn hoài ngán lắm, ăn tiệm ngon hơn có nhiều món lạ, để em ra ngoài giao tiếp một thời gian đi hé anh trai đáng yêu…
Miệng lưỡi con nhóc này ghê lắm, nó mà muốn gì thì… Từ ngày Ngọc Như đi du học, trong nhà ích có tiềng cười, và anh cũng ít được nghe giọng nhõng ngọt ngào nhưng chết ruồi. Biết nói gì cũng vậy nên anh đành làm theo em gái.
– Nói phải giữ lời nghe. Anh hôn lên trán cô.
– Ấy chết… hình như mẹ nhằm rồi.
Đang cười Trọng Ân ngạc nhiên .
– Nhằm gì ?
– Ngày tháng năm sinh của anh hình như sau em 7 năm ha ha ha…
Nói rồi cô thủ thế chạy nhanh lên phòng khách.
– Êh con kia ,được nước làm tới hả ?
Bà Lan ngồi xem tivi nhìn xuống phòng ăn hỏi:
– Hai đứa làm gì mà ồn ào vậy?
Ông Lâm từ cửa bước vào thấy Ngọc Như chạy ào về phía ông nạt.
– Thằng hai bao nhiêu tuổi rồi mà ăn hiếp em vậy?
– Trời ? Trọng Ân trợn ngược hai mắt trong khi Ngọc Như le lưỡi lêu lêu.
– Ba chưa hỏi gì thì đã bên con gái ba rồi hà. Ba thiên vị quá nghe…
Bà Lan vừa đưa tay xách cặp táp cho chồng vừa nói.
– Thì anh chẳng phải vừa la inh ỏi làm em sợ chạy lên đây đó sau?
– Cả mẹ cũng nói thế ?Anh nhăn mặt, nhà này ngược đời con trai đích tôn không trọng đi trọng nữ ngoại tộc, bất công quá…
– Ở đó mà la lối.
Ông Lâm nhìn con trai rồi quay sang cuốt tóc con gái.
– Nhà này con gái tử tế biết chăm sóc hỏi thăm lo cho già này, hỏi sao không thương, chứ đâu như ai kia để đây nhắc nhở hoài…
– Hi hi … Ba dễ thương nhất mà.
Ngọc Như ôm lấy cả cái bụng phệ của ông Lâm rồi chớp mắt ngơ ngát nhìn anh trai như mình là người vô tội.
– Ba, con về lần này Ba cho con ra ngoài đi làm tham quan vài chổ sẵn học hỏi kinh nghiệm làm việc và phụ anh Hai quản lý Công ty nha ?
Trọng Ân mừng thầm trong bụng, con bé này giữ chữ tính thật, không thương nó mới lạ.
– Ừ thì con muốn đi đâu thì đi. Nhưng gặp khó khăn phải nói anh hai giúp. Mà thằng hai nhớ lo cho em đó, nó có chuyện gì tao gọt đầu mày đầu tiên.
– Ha ha ha …
Ngọc Như ôm bụng khiến bà Lan cũng tủm tỉm cười.
– Anh Hai bị gọt đầu thì nhỏ Y chạy mất dép…
– Con tiểu quỷ. Trọng Ân trừng mắt nhìn em.
Bà Lan lắc đầu:
– Thiệt tình, đứa sắp lấy vợ đứa sắp gã chồng mà chẳng ra hồn gì.