Bạn đang đọc Hạnh Phúc Ngọt Ngào! – Chương 13
Buổi tối, vừa cho iếng dưa vào miệng, Ngọc Như vừa hỏi:
– Anh hai, hôm nay không đi chơi à?
Trọng Ân cũng vừa ăn vừa nói:
– Em hỏi chị dâu em xem có cho anh đi không?
– Anh mà cũng sợ vợ hả?
– Không phải anh sợ vợ, mà anh sợ mấy trò chơi của cô ba và cô út nhà này thôi.
Ngọc Như mím môi cười cười.Thúy Y với dáng đi đẩy đà của phụ nữ mang thai từ trên lầu bước xuống.
– Chuyện gì mà hỏi em vậy ông xã ?
– Ờ… nhỏ Như hỏi anh hôm nay sao không đi chơi, anh bảo hỏi ý em xem.
Vừa thấy chị dâu đi xuống Ngọc Tiên nhanh miệng:
– Chị hai lại đây ngồi với em nè.
Thúy Y ngồi xuống bên Ngọc Tiên ngước mặt nhìn chồng:
– Em mà có quyền đó à. Chân là của anh, anh muốn đi em cản không nổi đâu, ai cũng có tự do mà phải không…ông xã
Thúy Y cố tình kéo dài hai chữ “tự do” rồi quay sang Ngọc Như cô nheo mắt:
– Hình như lâu rồi tụi mình không đi nhảy Như há?
– Ừ phải rồi đó, hay tối nay mình đi hé?
Trọng Ân nhảy nhỏm lên:
– Ê, con nhóc kia em có biết chị hai em đang có thai không mà còn rủ đến mấy chỗ đó.
– Ủa, ở quán Bar đâu có ghi bản cấm phụ nữ mang thai không được vào?
Ngọc Tiên cũng xen vào:
– Em cũng đâu có thấy đâu anh hai?
Trọng Ân trừng hai mắt nhìn hai cô em gái rồi quay sang vợ:
– Em mà theo hai con nhỏ này, anh đánh đòn em đó.
Thúy Y trề môi. Còn Ngọc Tiên và Ngọc Như khúc khích cười khi anh hai bị sập bẫy. Từ ngày cưới vợ đến giờ anh trai cô lo làm ăn, ít tham gia tiệc tùng, đi làm về là cứ bám lấy vợ như sam. Mà chị dâu cũng cao tay thật, biết cách giữ chồng gớm. Trọng Ân cười cười nhìn em:
– Hai đứa muốn đi đâu thì đi, cần gì cứ nói anh cho, đừng bài trò nửa.
Ngọc Như bĩu môi:
– Xì… làm như giàu lắm.
Trọng Ân cười cười:
– Hay anh tìm người gả em nghe. Hai bốn rồi đấy?
Cô lườm anh:
– Thì sao? Anh nhìn xem em gái anh đâu có tệ.
Trọng Ân bật cười với tánh trẻ con của em gái. Ở chung Ngọc Như mới thấy được nhiều điều kỳ lạ. Không làm ở nước ngoài chỉ vì muốn gần gia đình. Nếu nói cô là người biết an phận, không bon chen thì cũng không đúng. Từ ngày có cô về giúp anh bớt đi nhiều gánh nặng mà công việc phát triển tốt hơn. Bao nhiêu đó cũng biết được tài năng của cô.
– Ê… Điện thoại reo tự giờ kìa. Anh trai tôi đang mơ thấy gì vậy?
Trọng Ân giật mình nhìn em, mỉm cười anh cầm điện thoại nghe, vừa tắt máy anh nói liền:
– Đức Trí rủ đi chơi ?
Ngọc Như chanh chua:
– Thì anh đi đi.
Trọng Ân le lưỡi ôm vai vợ cười cười :
– Anh hỏi hai đứa dùm bạn anh mà, chứ anh đâu có đi?
Ngọc Như lè lưỡi trêu:
– Hai ơi ? trên mặt hai có chữ gì kia kìa…
Trọng Ân cười cười:
– Hì hì…thông minh quá hé?
Biết tỏng ý đồ của anh trai Ngọc Như đắc ý cười:
– Chứ sao… Anh với nhỏ Tiên đi đi, em ở nhà với chị hai cho.
Ngọc Tiên ôm vai chị cười:
– Hì hì… chị ba là nhất.
Vờ xô nhẹ em gái ra Ngọc Như nheo mắt hừ nhẹ:
– Thôi đi cô, chị biết tỏng cô muốn gì rồi đừng có nịnh nửa. Hôm nào bảo Đức Trí ra mắt chị ba này nghe chưa?
Vừa mới cười đó, nghe chị nói Ngọc Tiên nhăn mặt
– Ơ … chị đừng ghẹo em chứ…em đâu dám qua mặt chị.
– Ê ! đừng lôi chị vào nghe?
– Chị ba… em nói thật đó.
– Hì hì em là đồng minh của ai thế? làm ơn đi chơi dùm tôi đi cô út.