Đọc truyện Hạnh Phúc Muộn Màng – Cưng Sủng Bà Xã Của Tổng Tài! – Chương 4
Trịnh Tú Kỷ giơ tay nhận lấy tấm thư mời được thiết kế tinh xảo, là ngày thành lập công ty Tiêu Khư vừa giành được một dự án lớn nên mời mọi người tới góp vui, coi như là một bước đệm cho sự thăng hoa, Trịnh Tú Kỷ không khỏi cười nhếch miệng, quay sang hỏi con gái bảo bối Trịnh Như:
– Tối nay chúng ta đi dự tiệc.
– Ở đâu ba?
– Tại biệt thư của Tiêu Gia.
– Dạ.
– Giờ con lên sửa soạn đi.
Vừa nói chuyện với con gái, ông vừa rút điện thoại, bấm một dãy số, rồi gọi. Từng giây trôi đi, cuộc gọi có một giọng phụ nữ ấm áp cất lên:
– Gì vậy ông nó?
– Em về đi, tối nay đi tiệc nhà Tiêu.
– Vâng, em đang trên đường về.
Nói xong, ông cúp máy. Trịnh Như lúc này đứng dậy trề môi dưới, mỉm cười châm chọc ba:
– Ba ngọt với mẹ, con sâu ăn răng rồi.
– Đi lên đi.
Trịnh Tú Kỷ vẫy vẫy tay cho qua nhìn con gái. Xoay người, Trịnh Như đi lên gác sửa soạn, ăn mặc thật đẹp. Đúng giờ, gia đình họ Trịnh đã tới cửa biệt thự nhà Tiêu. Không khí rất ồn ào, Trịnh Như từ một chiếc xe hơi sang trọng màu đen láng bóng bước xuống. Trịnh Như mặc bộ váy bó sát màu nhạt, kèm theo món trang sức quý giá khiến cô càng lộng lẫy. Khoác bên tay là Trịnh Tú Kỷ, khuôn mặc phúc hậu nhưng đầy tà mị của ông, tuy đã lớn tuổi, nhưng không giấu được dáng vẻ đẹp trai của ông khi trai trẻ. Ông mặc bộ vest đen được thiết kế tỉ mỉ, đôi giày và đồng hồ đắt tiền. Người phụ nữ bên ông tuy hơi đứng tuổi, nhưng khuôn mặt và dáng vẻ tôn theo lên dáng vẻ mặn mà của bà – Hứa Ngọc – vợ của Trịnh Tú Kỷ cũng là mẹ của Trịnh Như, bà mang bộ váy tuy đơn giản nhưng đẹp và sang, mang thêm với bộ ngọc trai trên người. Từng người từng người lần lượt đi vào cửa biệt thự, họ toàn là những nhân vật có mặt trong giới kinh doanh lẫn chính trị. Đàn ông đều là những bộ vest, đàn bà con gái thì những bộ váy đắt tiền, món trang sức quý giá.
Chính thức buổi tiệc gia đình Tiêu Lâm Nghị từ biệt thư sa hoa bước ra, bộ vest bóng đen của Tiêu Lâm Nghị, bên cạnh Tiêu phu nhân với bộ váy lộng lẫy, tuy mới có hơn 20 mà Tiêu Vân đã mang vẻ sắc sảo khiển cả đàn ông trẻ lẫn trung niên đều mê mẫn với vẻ tinh quái của ả. Tiêu Thần Cảnh cũng làm cho bao nhiêu cô gái say mê với vẻ đẹp trai của anh, tuy khi đó anh mới 18. Tiêu Lâm Nghị cất giọng to:
– Chúng tôi vừa có một dự án lớn từ trước tới giờ nên chúng tôi muốn mời các vị tới chung vui. Cũng như kết giao mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta.
Tiếng vỗ tay của các vị khách mời vang lên. Gia đình họ Tiêu đi tiếp từng người rồi tới gia đình họ Trịnh:
– Cảm ơn ông đã tới.
Cầm ly rượu cụng với Trịnh Tú Kỷ, Trịnh Như không thoải mái nên nói vài câu rồi từ chối đi ra ngoài. Cô đang đi đến một khu vườn nằm khuất sau căn biệt thự, phong cảnh khá tĩnh lặng khác hẳn chỗ náo nhiệt kia, làm cho Trịnh Như cảm thấy thoải mái. Cô đi thì gặp bóng dáng mảnh mai của người con gái mặc áo trắng, màn đêm tĩnh lặng, ánh đèn mờ nhạt, Trịnh Như hét lên:
– Á Á Á Á Á MAA
Cô gái đó bị tiếng la làm giật mình, quay mặt lại với Trịnh Như, làm cô im bặt, giọng đầy khó hiểu:
– Cô là người lúc chiều?
Tiêu Khả mang bộ váy trắng đi tới gần Trịnh Như, lên tiếng:
– Cô là ai?
– Tôi là Trịnh Như.
Tiêu Khả gật đầu rồi quay lưng đi về phía chiếc ghế đá ngồi, Trịnh Như bước tới ngồi chỗ bên cạnh:
– Sao cô không tham gia tiệc?
– Tốt nhất cho cô tránh xa tôi ra.
Bất ngờ một giọng nữ đanh đá quen thuộc cất lên:
– Cô ta nói đúng, tránh xa ra Trịnh Như!
Bất giác Tiêu Khả và Trịnh Như đều giật mình quay lưng nhìn về phía giọng nói, Tiêu Vân bước tới nắm tay Trịnh Như lôi lại:
– Cô ta là đứa con hoang Tiêu Khả, mà mọi người khinh bỉ, em cũng ghét ả mà Trịnh Như
Tiêu Khả nhíu cặp lông mày thanh tú nhìn Tiêu Vân, Trịnh Như hỏi:
– Cô là Tiêu Khả?
– Phải. Bây giờ biết rồi thì tránh xa tôi ra.
Dứt lời, Tiêu Khả quay mặt đi, dáng vẻ gầy yếu của cô rất quật cường, nhẫn nhịn ở căn biệt thử bẩn thỉu này, dùng đồng tiền của ông ta, khiến cô bất giác mỉm cười chế giễu, vì họ muốn đóng vai tốt với đứa con hoang như cô, thì cô cho họ diễn đến phút cuối. Nhìn bóng dáng của cô, Trịnh Như không khỏi tò mò, cô nghe đồn là Tiêu Khả rất kiêu ngạo, tinh ranh, đủ thứ tật xấu. Nhưng qua sự việc buổi chiều lẫn tối của ngày hôm nay không làm cho Trịnh Như thấy ghét Tiêu Khả, mà ở cô có điểm gì đó khó hiểu.
Sau đó Trịnh Như về nhà tự dựa vào thế lực của ba mình điều tra nhưng không thu hoạch được gì mà cũng may thuận tiện là chung lớp với Tiêu Khả nên hằng ngày tiếp xúc với cô nên dần hiểu tính cách cô hơn, thân hơn và cho tới bây giờ cũng đã được 2 năm. Kết thúc sự hồi tưởng bằng tiếng “reng reng” của trường báo hết giờ, trước kia ra về, giảng viên dặn:
– Tuần sau thứ năm, trường chúng ta sẽ có một người vô cung uy lực về tham dự buổi khai giảng trường. Tiêu Khả, Trịnh Như, Lôi Triết. Ba em có trình độ cao nhất nên chuẩn bị đi.
– Người đó là ai vậy?
– Tới đó sẽ biết, về đi.