Đọc truyện Hạnh Phúc Muộn Màng – Cưng Sủng Bà Xã Của Tổng Tài! – Chương 21
Sau khi Hàn Thiên đưa cô tới chỗ cô học thì đi thẳng đến công ty. Nằm giữ khu đô thị nhộn nhịp phố xá, tòa nhà cáo chọc trời. Tòa nhà thiết kế tinh xảo bằng gương. Tòa nhà hơi nghiêng ở góc 10 độ giống như nó sắp bị một cơn gió thổi qua sẽ rơi, trông mỏng manh yếu đuối. Chiếc xe anh đậu ở tầng riêng giành cho chủ tịch. Nơi nhân viên không phận sự miễn vào.
Trong đó chiếc thang máy chuyên dùng cho Hàn Thiên đi thẳng tới tầng cao nhất. Chiếc thang máy vừa mở cửa thì Hàn Thiên vẫn lạnh lùng đầy sữc quyến rũ bứoc ra.
Vừa thấy ngài chủ tịch đáng kính, trợ lý bước đến “Mọi người đang chờ ngài ở phòng họp”
Thay vì Hàn Thiên phải rẽ trái để tới phòng họp, nhưng anh rẽ phải tới phòng riêng. “Tổng tài..” Ngừoi trợ lý thuận miệng gọi giật người anh lại.
Hàn Thiên mở cửa phòng, đi vòng qua bàn, ngồi lên ghế tổng tài quyền lực.
“Báo cáo việc cần.”
Trợ lý Tần cầm trên tay chiếc ipad khẽ lướt ngón tay thông báo việc quản lý bên những công ty con. Khi thông báo xong, trợ lý Tần khẽ mím môi lấp bấp nửa nói lại nửa không.
Con ngươi ma mãnh của Hàn Thiên liếc qua người trợ lý Tần. “Nói đi, không cần lấp bấp”.
“Tổng tài chuyện là như vậy, bên công ty con của chúng ta việc vốn đưa vào hàng tháng rất bình thường, nhưng kúc nãy tôi điều tra phát hiện..”
“Có kẻ ham tiền mà rút vốn công ty?” Hàn Thiên cứop lời của trợ lý. Trợ lý Tần khẽ run một cái nhìn tổng tài. “Phải không?”
“P-phải” Trợ lý Tần môi mẩy run run mà giọng nhỏ hơn hẳn.
*Cốc cốc cốc*
Hàn Thiên mắt hứong ra cửa “Vào đi”
Cô nhân viên trang phục gọn gàng chỉnh tề bước vào “Hàn tổng, mọi ngừoi trong phòng họp đang náo loạn, yêu cầu tổng tài gặp họ.”
Hàn Thiên bình thản so với thái độ lo sợ gấp rút của nhân viên. ” Đã chờ bao lâu?”
“Vâng là 10 phút” Cô nhân viên ngắn gọn đáp lại, hai bàn tay lạnh ngắt xoa xoa vào nhau.
“Kêu họ tôi bận.” Cặp mắt chim ưng nắm bắt tình hình của anh nhanh nhạy.
“Nhưng họ yêu cầu ngài tới lập tức trả lời vấn để vốn?” Cô nhân viên nói xong lại thấy cặp mắt của Hàn Thiên.
“Kêu họ đợi thêm.” Lời nói được lặp ra lần hai từ miệng anh.
Cô nhân viên chỉ biết cúi đầu nghe lời bước ra khỏi phòng.
Hàn Thiên nhìn trợ lý “Theo anh, người lấy sẽ là ai?”
Trợ lý Tần suy nghĩ một chút, nhìn lại mặt lạnh của Hàn Thiên “Là..”
“Có suy nghĩ như tôi không? Lý do tại sao rút vốn?” Hàn Thiên đứng dậy, đập vai trợ lý.
Trợ lý Tần im lặng nhìn thấy nụ cười hiểm ác của anh.
Hàn Thiên bước tới quầy bar, rót một ly rựou nho thượng hạng. Tay lắc nhẹ ly rựou, thứ chất lòng màu đó chao qua chao lại. Hàn Thiên cầm điện thoại, ra lệnh làm trợ lý tái méc không còn giọt máu. Dù đã quen với phong cách bá đạo máu lạnh của Hàn Thiên nhưng đôi khi còn sợ với nó.
Hàn Thiên bỏ tay vào túi áo khoác, mở cửa hứong đến phòng họp. Đi nửa đường đã nghe thấy tiếng ồn ào tranh cãi. Nhưng đột nhiên im bặt khi nghe thấy tiếng vỗ tay to nhưng chậm rãi. Cửa phòng họp bị hai tên vệ sĩ thân hình hộ pháp mở cửa, người tổng tài cao cao tại thượng đi vào.
Hàn Thiên ngồi vào chiếc ghế quyền lực nhất. Đôi mắt chăm chú nhìn xung quanh. Khi ấy có rất nhiều câu hỏi đổ vào não anh. Hàn Thiên vẫn im lặng nghe hết những câu hỏi.
“Các vị hỏi xong chưa?” Giọng anh nhàn nhạt, tay cầm tách nước lọc uống một ngụm. Sau đó, tay anh xếp tay hình ngọn tháp để trứoc mặt anh, vẻ mặt tràn ngập sự tự tin. “Trước khi đặt vấn để có phải nên ngồi xuống không?”
Tất cả ai cũng hùng hồn nhưng đối mặt với ngừoi trẻ tuổi trứoc mặt thật khiến người ta muốn sợ mà run lên. Ai nấy cũng ngồi vào chỗ.
“Tập hợp đông đủ cũng tốt, ít ra còn có thể xem kịch ngắn.” Giọng anh lạnh lẽo, ý nói sắp có chuyện xảy ra.
Một trong vị cổ đông già nua lên tiếng “Hàn tổng việc công ty con bị thiếu vốn, xin cho chúng tôi lời giải đáp, còn nữa công trình của chúng ta bị sập, làm giá cổ phiếu chúng ta rớt 2%”
“Phải đó, Hàn tổng cho chúng tôi lời thích đáng.”
Hàn Thiên đứng dậy đi xung quanh từng ngừoi, từng ngừoi một. Dáng vẻ cao lớn đi tới đâu đều che đi một phần ánh sáng. “Trước khi nghe lời giải thích của tôi, tôi muốn các vị nghe lời giải thích của một ngừoi và còn nữa, tôi dừng tại đâu chính ngừoi đó lấy.” Vẻ mặt Hàn Thiên nhếch lên nụ cười.
Hàn Thiên đi vòng này tới vòng khác, đâu phải ai không làm chuyện xấu nên sẽ dễ bị Hàn Thiên nắm thóp phía sau. Hàn Thiên dừng chân tại một ông cổ đông trung niên. Hàng chục cặp mắt nhìn tại đó.
“Hàn tổng…” Nguời trung niên đó quay lưng lại, miệng lúng túng gọi.
Hàn Thiên vẫn im lặng thì nghe tiếng xì xào của các người khác. Tất cả ai ở trong phòng này cổ đông, CEO, giám đốc…của công ty.
Người cổ đông thứ nhất “Sao cậu làm như vậy?”
Ngừơi cổ đông thứ hai “Sao lại rút vốn của công ty chứ?”
Người cổ đông đối diện với cặp mắt nhìn của anh, môi ông ta nở một nụ cười giống như nắm đựoc một con cừu thế thân”Cậu nên nhận lỗi đi” Trong đầu ông lại nghĩ Hàn Thiên này ngốc, dễ dàng bị ổng qua mặt.
Hàn Thiên lên tiếng “Thật khéo cho một sự lương thiện.”
“Hàn tổng, ngài nói vậy là sao?” Người cổ đông nãy giờ bị mọi người nghi hoặc mở miệng lúng túng hỏi anh.
Môi anh chỉ cong lên, Hàn Thiên nhìn người đối diện “Tôi nói ông ta lấy vốn à?”
Ngừơi đối diện và vài ngừơi nói trả lại “Hàn tổng, nãy ngài nói, nếu ngài dừng lại anh thì chính là ngừơi đó mà”
“Tôi có chối à? Chỉ là tôi dừng lại lượm bút, chứ chưa hề nói ông ta lấy, sao ông lại kêu ông ta nhận tội hửm?” Hàn Thiên khom lưng lượm cây bút bị rơi trên sàn lên. “Có thể cho tôi một lời giải thích không, Trương cổ đông?”