Đọc truyện Hạnh Phúc Muộn Màng – Cưng Sủng Bà Xã Của Tổng Tài! – Chương 2
Khi người trợ lý vừa đi khỏi, thì Tiêu Lâm Nghị cùng gia đình bước tới, đưa cánh tay lên về phía Hàn Thiên, cất giọng:
– Hàn tổng, rất vui ngài đã tới dự tiệc sinh nhật của con gái tôi.
– Sinh nhật vui vẻ, Tiêu tiểu thư. – Hàn Thiên cất giọng với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày về phía Tiêu Vân.
Tiêu Vân thả nhẹ thân hình nóng bỏng của mình, nói: – Cảm ơn Hàn tổng, nhưng lúc nãy ngài thấy việc không hay, xin bỏ qua.
– Tôi thấy gia đình mọi người hòa thuận sao lại nói việc không hay. – Hàn Thiên cười nhếch miệng, nói:
Tiêu Lâm Nghị thấy vậy, liền vội nói:
– Xin Hàn tổng cứ tự nhiên, chúng tôi đi tiếp những vị khác.
Nói xong, gia đình ông ta quay lưng đi về phía từng người ở hội trường buổi tiệc, nhìn vậy Hàn Thiên càng muốn điều tra xem gia đình này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Buổi tiệc diễn ra hết sức sôi nổi, những bước nhảy hòa cùng những điệu nhạc cứ qua rồi lại.
—–
Buổi tiệc sinh nhật kết thúc, khoảng 11h đêm, từng chiếc xe sang chảnh lần lượt đi về khuất bóng nơi xa, khung cảnh lại rơi vào yên tĩnh. Lúc này, trong phòng ngủ của Tiêu Vân, cô ả đem hộp quà tinh xảo mà nãy Tiêu Khả tặng ném lên giường, nói đanh đá:
– Món nợ này tao sẽ trả gấp vạn lần cho mày, nhớ đó con đê tiện.
Những thứ trong chiếc hộp văng ra lung tung trên giường, những bức ảnh chụp hai người một nam một nữ trong tư thế ám muội ở trong quán bar, người phụ nữ chính là Tiêu Vân, ả mặc chiếc váy bó sát, tay người đàn ông thì tiến sát bên trong của ả, người đàn ông xoay lưng với camera nên không nhận rõ khuôn mặt, nhưng dáng vẻ anh ta rất săn chắc và trẻ trung. Cô ta đập phá đồ đạc trong phòng. Tiêu Lâm Nghị với mọi người nghe tiếng ồn từ trong phòng Tiêu Vân chạy lên, đập cửa:
– Con bị sao vậy, mở cửa cho ba.
Tiêu Vân vội vàng đem đốt số ảnh đó, rồi chạy ra mở cửa, cửa vừa mở, ả đã nhào vào lòng Tô Ngọc đang đứng bên cạnh kêu oan:
– Mẹ hức hức…
Tô Ngọc – Tiêu phu nhân cùng Tiêu lão gia vỗ về đứa con gái trong lòng:
– Con gái bảo bối, đừng khóc nữa, có gì cứ nói với ba mẹ, ba mẹ xử cho con.
– Ba kêu em về sống với chúng ta đi.
– Sao lại kêu về? – Tô Ngọc không hiểu nên mới hỏi lại con gái.
Cô ả níu tay mẹ mình thì thầm vào tai bà:
– Vậy mới xử được nó.
Tiêu Lâm Nghị vuốt lưng con gái:
– Được, mai ba kêu nó về.
Cả hai mẹ con đừng nhích miệng cười gian ác.
—–
Cùng lúc đó, tại một nơi khác, sau khi Tiêu Khả rời khỏi bữa tiệc thì chạy về căn nhà chung cư của cô, mở cửa, cô bước vào rồi nhanh chóng khóa cửa cẩn thận, ngồi “bịch” lên sofa, nhìn bức ảnh lớn treo trên tường của người phụ nữ, giọng thì thầm:
– Mẹ ơi, con về rồi. Trò chơi mới bắt đầu thôi
Cô nhếch miệng cười, thật ra những bức ảnh đó cô chỉ tình cờ đi ngang mà chụp được. Hôm đó, cô đi dạo trên phố, đang đi thì bắt gặp Tiêu Vân cùng người đàn ông trẻ tuổi đi vào bar, nên cô mới thấy thú vị rồi bám theo sau, chụp ảnh. Cô cất giọng chế giễu:
– Cảnh hay như vậy, sao có thể bỏ lỡ, giả vờ ngoan hiền, nhưng cô như thế nào tôi hiểu rõ.
Cô nói xong thì nghe bụng đánh trống “ọt ọttttt” cô bất ngờ đưa tay xoa đầu, thè lưỡi, ngước lên nhìn mẹ cô, nói:
– Con đi ăn đây, mẹ đừng la con nha hì hì.
Quay về dáng vẻ tinh ngịch như đứa bé, cô đứng dậy chạy ù xuống bếp làm vài món rồi ngồi lên bàn ăn, đối diện cô để hình mẹ cô, nói:
– Chúng ta ăn nào!!
—–
Sáng sớm ngày mai, Tiêu Khả vẫn dậy sớm như thường lệ, với cuộc sống khá lành mạnh, chạy thể thao vào buổi sáng, cô mặc một quần bó thể thao dài kèm với áo ngắn. Chạy về căn hộ, cô cất giọng vui vẻ, nhã nhặn với hình mẹ cô: – Mẹ ơi, chào buổi sáng!
Cô xoay lưng bước về phía nhà tắm, cởi bỏ bồ chạy thể dục, lộ ra thân thể trắng mịn vào ban sáng, đôi chân mịn, bầu ngực căng tròn phập phòng qua làn nước buổi sớm, tóc cô dài ngang lưng, làn nước trong suốt chạy xuống từ tóc đến chân. Cô tắm xong, mặc đồ vào bước ra nhà tắm, lại vào nhà bếp làm bữa sáng.
Bày đồ ăn sáng lên bàn, cô ngồi vào:
– Mẹ ăn sáng ngon miệng ạ, à hôm nay con phải đi học. Con sẽ về sớm với mẹ
Xong, cô chạy xuống bãi đậu xe, bấm khóa tự động, chiếc bugatti veyron đen gần đó kêu lên, cô lại gần chiếc xe, cô ngồi lên, phóng xe chạy tới trường đại học cô đang học. Hiện nay cô là sinh viên năm nhất, khoa kinh tế – kinh doanh của trường. Hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa, không trang điểm, chỉ mặc quần jeans dài với áo thun phối. Rất giản dị lại đẹp. Xe cô vừa đỗ tại bãi thì cô gặp chiếc xe ferrari quen thuộc. Cô ả là sinh viên khoa cuối diễn viên điện ảnh của trường. So với dáng vẻ giản dị của cô, thì cô ả lại hoàn toàn màu mè, sa hoa. Cô ả thấy xe cô thì bước tới gần, cô cũng bước ra khỏi xe đối mặt với ả. Ả Tiêu Vân lên tiếng trước:
– Chào em gái.
Cô nghe, nhưng không lên tiếng. Ả đặt tay lên vai cô ấn mạnh, lại lên tiếng:
– Em đừng có lạnh lùng với chị như vậy.
– Nếu cô không còn gì thì xê ra. – Cô hất tay ả, cất giọng.
– Chúng ta còn nhiều chuyện cần xử lắm.
– Hừ.
– Tao muốn mày biến mất. – Ả ghé sát vào tai cô.
– Phải lộ mặt thật như vậy chứ, còn muốn tôi chết…. xem bãn lĩnh của cô.
Nói xong, cô đẩy người ả ra, đi như coi ả như không khí. Ả tức giận giậm chân tại chỗ, nắm tay thành quả đấm, móng tay dài của ả đâm sâu vào da thịt mang theo cảm giác đau nhói thêm phần tức giận náo loạn trong ngực ả.
—————- Hết chương 2 ———-