Đọc truyện Hạnh Phúc Muộn Màng – Cưng Sủng Bà Xã Của Tổng Tài! – Chương 17: Tỉnh dậy – Trận chiến bùng nổ part 1
Ánh mắt trời màu vàng nhạt của buổi tinh mơ chiếu rọi xuống, những tia nắng chen nhau soi sáng.
Chiếc rèm màu vàng được hé hở ra, làm cho những tia nắng chen vào, chiếu lên khuôn mặt cương nghị của anh. Cùng với điện thọai đổi chuông. Một bàn tay săn chắc nắm lấy đến thọai, bấm nghe để lên tai, bộ dạng lười biếng. Tóc thì xù xòe, có vài ngọc tóc chỉa chỉa lên trông anh như một thằng ngốc. Rất buồn cười.
“Nói” Giọng anh khàn đặc, ra lệnh cho bên kia.
Bên kia nói gì đó, anh ừm một tiếng rồi cúp máy. Hàn Thiên để điện thọai xuống dưới gối. Đầu anh xoay lại nhìn người bên cạnh. Chuyện đó không phải mơ, tối qua anh với cô ở bên nhau.
Tay anh để cho cô gối đầu đến mức tê không cảm giác. Anh cử động nhẹ thì làm cô cọ cọ như con mèo nhỏ trong lòng anh. Tay cô để lên vòm ngực sắc chắc, làn da màu đồng khỏe mạnh của anh.
“Chà, ngủ say thật” Hàn Thiên nhẹ nhàng vuốt rồi nhéo nhẹ má cô. “Bảo bối dậy thôi, sắp trễ giờ học rồi kìa.”
Tiêu Khả hé mắt ra nhìn anh, sau đó trợn to đôi mắt, chớp chớp vài cái. Lập tức thu tay lại, giơ chân đạp anh té xuống giường, thật ê ẩm.
“Ouch!!” Hàn Thiên tiện tay kéo chiếc chăn để che thân thì để lộ thân của cô.
“Aaaaaaaaa….đồ khốn….cầm thú..” Tiêu Khả lấy tay che thân mình lại. Cô chồm tới giựt chiếc chăn thì lại để lộ thân hình của anh, nhất là vật kia.
Lại thêm một tiếng “Aaaaaaaa….”
Hàn Thiên ngồi dưới nền, đứng dậy như không có gì. Cô mới sáng đã luyện giọng. “Hét to như vậy chắc tối qua tôi làm không đủ.”
Tiêu Khả ném chiếc gối vào người anh, nhưng bị anh tóm gối ném lại cô. Tiêu Khả quấn khăn che. Lại nghe thấy giọng anh “Tôi thấy hết rồi, khỏi che.”
Tiêu Khả nghiến răng. “Khốn nạn, anh dám ăn sạch tôi?” Rồi nhìn vào thân thể mình,thấy dấu xanh xanh tím tím đầy người. “Sao cầm thú như anh không chết hết? Có biết tôi là lần…”
Hàn Thiên xoay người nhìn cô. Thì cô lại hét lên. “Aaaaa..” Anh đưa tay bịt chặt hai tay mình lại. “Cô hét cái gì?”
Sắc mặt cô ửng đỏ, chỉ tay vào thân dưới của anh. Anh nhìn xuống cười. “Thấy nó dễ thương không? Tối qua em muốn nó đó”
“Vô sỉ…sao nó khinh tởm vậy?” Tôi mà muốn nó, kinh dị, còn ghê hơn phim kinh dị.
“Dễ thương, dễ thương” Hàn Thiên chọc lại cô. Cô liền đỏ mặt “Không tin em xem lại thử đi”
——-Hết chương 16——