Hạnh Phúc Muộn Màng - Cưng Sủng Bà Xã Của Tổng Tài!

Chương 11


Đọc truyện Hạnh Phúc Muộn Màng – Cưng Sủng Bà Xã Của Tổng Tài! – Chương 11

Ánh sáng nhẹ nhàng lọt vào kính cửa sổ, chiếc rèm màu vàng nhạt đang che lấp khung cảnh trong phòng. Tia nắng nhẹ nhàng tìm đường để chiếu vào bên trong. Có lỗ hỏng, nó tiến vào.

Vì ánh mặt trời chiếu vào mặt, bàn tay theo phản xạ mà giơ lên che mắt, tránh tổn thương. Cô giật mình dậy hình như vì chuyện gì thì phải. Cô xác định mình đang lang thang ở đâu. Nhà mình? Phòng mình? Mình về nhà bằng cách nào? Cô lật tung chiếc mền đang che lấp thân thể cô. Cô thay đồ bằng cách nào? Hàng trăm câu hỏi cứ vẳng vẳng trong đầu cô. Cô di chuyển chân. Không đau, vậy cô chưa bị xâm hại. Nhưng tại sao? Nhưng bị cơn nhức đầu đánh tan. Ôi mẹ đau quá! Cô xoay xoay hai huyệt thái dương. Cô nhẩm hứa với bản thân sẽ không đụng vào bia rượu, dù có cũng ít chứ không như hôm qua nữa.

Cô vươn tay cầm điện thoại. Mắt cổ trợn ngược, hơn 30 cuộc gọi nhỡ lẫn các tin nhắn. Toàn bộ đều được gởi bởi một người, là Trịnh Như. Cô bấm vào mục tin nhắn, bầm vào “Tiểu Như bảo bối” toàn là tin nhắn quan tâm, trách móc cô.

Tin nhắn thứ nhất: Khả Khả, cậu về nhà chưa?

Tin nhắn thứ hai: Khả Khả, trả lời mình.

Tin nhắn thứ ba: Khả Khả, cậu làm cái quái gì vậy?

Tin nhắn thứ tư: Cậu sao vậy, Khả Khả?

Tin nhắn thứ năm: Đừng làm tớ lo….. Khả Khả

Và các mục tin nhắn khác, cô nhớ lúc tối cô không nghe tiếng reo của điện thoài, cô say quá rồi sao? Cặp mắt tinh ranh liếc nhìn biểu tưởng. Ủa sao có thể là im lặng? Mình đều mở chuông mà. Cô sợ Trịnh Như lo lắng thái quá nên lập tức gọi điện thoại cho cô.


“Reng reng” Âm thanh kết nối cuộc gọi

“Tiểu Như, tớ xin lỗi, tớ…” Cô nghe có tiếng nhấc máy, nên vội vàng nói.

“Cậu biết tớ lo lắm không? Tớ đang ở dưới chung cư, chờ tớ lên cậu chết với tớ.” Cô chưa nói xong câu của mình thì Trịnh Như đã nhảy vào miệng cô, làm cô tắt ngủm.

“Tút tút tút”

Cô bước xuống giường, mang đôi dép hình con gấu để ngay ngắn bên cạnh mà không để ý ai làm người đặt cho cô. Cô co giò đi vào toilet, vệ sinh cá nhân. Vừa xong phần vệ sinh, thì chuông cửa vang lên. Cô cầm lấy chiếc khắn mặt màu trắng tinh, lau đi nước dính bên miệng. Mắt dòm, là Trịnh Như, gương mặt lo lắng, cô nhanh chóng mở cửa không chậm trễ.

Trịnh Như mặc áo sơ mi trắng, quần rin bó sát, làm cô trở nên trẻ trung, gương mặt chỉ tô nhẹ môi. Của vừa mở, cô liền kéo tay Tiêu Khả, xoay người đóng mạnh cửa “RẦM”.

“T… Tiểu.. N..Nh..hư”

Trịnh Như đúng là tính hiền lành, nhưng cũng có tính tiểu thư. Cô thấy Trịnh Như như vậy không phải lần đầu nhưng biểu hiện thì y như lần đầu.

“Cậu bình tĩnh, Tiểu Như.”

Trịnh Như xoay người, cặp mắt giận thêm lo lắng nhìn.

“Haizz, thấy cậu vậy tớ yến tâm, nhưng tớ phải xử cậu chuyện này.”

Trịnh Như ghim chặt vai của cô. Ánh mắt quan sát khuôn mặt của cô.

“Tại sao lên lầu mà không nói cho tớ yên tâm hả?” Trịnh Như hỏi cung.

“Tớ quên mất, tại tớ vô nhà rồi ngủ liền.” Mặc dù cô không biết sao mình về nhà, nhưng nếu nói với Trịnh Như, cô ấy sẽ làm ầm lên, nên nói dối vậy.

“Thật không?” Ánh mắt ghim chặt cô.

“Thật.” Cô trả lời chắc chắn.


“Cậu không được uống bia rượu nữa.”

“Vâng”

Trịnh Như nhảy lên, đẩy cô ngả lên sopha, đánh mông cô.

“Chừa chưa?”

“TỚ CHỪA RỒI, CẬU ĐỪNG ĐÁNH NỮA, ĐAU, HUHU” Cô la lên nhưng cô biết cô ấy chỉ quan tâm cô quá mức.

Cặp mắt Trịnh Như liếc ngang qua chiếc cổ trắng nõn của cô, thấy một dấu đỏ đỏ, nhưng cô chỉ nghĩ đó là vết muỗi chính, nhưng nó thật ra là vết hôn. Vì liếc ngang nên cô không thể đoán chính xác.

———————–

Tại công tỷ của K&Q.

Phòng chủ tịch

Một thân hình cao lớn vẫn ngồi ở đó, tay lật xem tài liệu. mặt lờ đờ, nhưng vẫn không thiểu vẻ lạnh lùng của một tổng tài. Tay anh bất giác vo đầu làm cho tóc hơi sừng lên. Sao trong đầu lo lắng cho cô gái đó vậy?

“Cốc cốc”


“Vào đi.” Giọng vẫn lạnh lùng, tay cầm hồ sơ giả bộ như đang xem.

“Chủ tịch, cà phê buổi sáng của ngài.” Cô gái thư ký hơi sững khi nhìn thấy tóc của anh, nhưng vẫn cung kính sợ sệt người đàn ông này.

“Chủ tịch, ngài không sao?” Cô thư ký hỏi han, dù gì cũng là sếp cô.

“Còn việc?” Anh không trả lời và lạnh lùng hỏi lại.

“Không ạ, tôi xin phép.”

Cô gái sợ sệt cúi đầu chào, đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Không khí tràn ngập sự yên tĩnh, anh cầm điện thoại, lướt qua một số lạ mới xuất hiện trong điện thoại của anh, đó là “Nhím nhỏ ngốc nghếch”

“Nên gọi hay không?”

—————– Hết chương 10 —————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.