Bạn đang đọc Hạnh Phúc Mới FULL – Chương 7
1.
Thứ tư, ngày 3 tháng 10, lúc 15 giờ 30 phút
Đã gần một tháng Trần Hấp chưa về thăm ba mẹ, kì nghỉ Quốc Khánh cô trở về ở với ba mẹ ba ngày.
Chương Lộc hỏi cô có muốn đến một trang trại ở thành phố kế bên không.
Song vì nhà trường đã xếp lịch trực ban cho cô nên cô không thể đến được.
Ban đầu, Trần Hấp định về nhà ba mẹ sau khi cô trực ban xong nhưng nghĩ đến việc cô bảo Chương Lộc đi chơi với bạn bè, sau đó bị anh từ chối, cô quyết định đi tìm anh, quay trở lại chỗ ở của mình.
Bốn ngày không gặp, giờ lại hẹn nhau đi ăn tối, Trần Hấp cảm thấy có chút gì đó không chân thật khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.
Suốt ba ngày ở nhà, dù thỉnh thoảng cũng tám chuyện với nhau trên Wechat, nhưng bỗng dưng không gặp nhau hằng ngày, trong lòng luôn thấy thiếu vắng một điều gì đó.
Cô mở cửa xe ngồi vào, mỉm cười chào hỏi.
Chương Lộc tiến đến gần, chạm vào môi cô như thường lệ, sau đó dọc đường không nói gì.
Tốc độ xe nhanh hơn bình thường, không gian nhỏ hẹp trong xe im ắng đến mức không thể thở nổi, Trần Hấp mặc kệ cảm giác kỳ quái trong lòng, cúi đầu không ngừng vuốt điện thoại.
2.
Thứ tư, ngày 3 tháng 10, lúc 15 giờ 49 phút
Vừa xuống xe đã bị người đàn ông kéo đi, Trần Hấp hơi loạng choạng, mất hứng bước nhanh hơn.
Chương Lộc trực tiếp dẫn cô lên tầng hai phía sau quầy bar.
Vào tới cửa, cô không nhịn được muốn lên án đối phương tỏ ra lạnh nhạt, không ngờ vai đột nhiên nhẹ hơn, túi xách bị người nào đó ném lên sofa, cả người được bế bổng ngồi trên quầy bar.
Trần Hấp còn chưa ngồi vững, Chương Lộc đã vòng một tay qua eo cô, tay kia nâng đầu cô, cúi đầu tìm kiếm bờ môi mà mình khao khát.
Vòng tay ôm eo càng ngày càng chặt, lực trên môi cũng nặng hơn, động tác nóng nảy như muốn ăn thịt người.
Trần Hấp không chịu nổi nữa, eo mềm nhũn ra, vô thức định lùi lại nhưng Chương Lộc không cho cô cơ hội, giữ đầu cô quay về phía anh.
Không rõ sau bao lâu Trần Hấp mới được buông ra, bối rối nghe tiếng thở nặng nhọc của người đàn ông.
Môi liên tục bị mút nhẹ, tay vịn vào vai anh, tiếng tim đập thình thịch dội vào màng nhĩ.
Cô nhắm chặt mắt, môi khẽ mở, mặc anh làm xằng làm bậy.
Rốt cuộc cũng kết thúc, môi Trần Hấp đau và tê dại, phản ứng đầu tiên trong đầu cô lại chính là vui mừng vì hôm nay mình không tô son.
Trần Hấp liếm miệng, đang định mở miệng nói chuyện chợt phát hiện cổ họng mình hơi khàn.
Cô hắng giọng nói: “Em muốn xuống dưới.”
Chương Lộc không ôm cô xuống ngay, ngược lại còn hỏi: “Ở cùng anh mấy ngày này được không?”
“Cái, cái gì?”
“Ở lại.”
“Không phải anh đã nói…” Trần Hấp lúng túng đáp.
“Không làm gì cả, chỉ là ngủ cùng nhau thôi.”
“…” Trần Hấp không tin, do dự không trả lời.
Chương Lộc cúi đầu áp lên trán cô, khẽ thở dài một tiếng, thì thào nói: “Anh hứa, hơn nữa chúng ta đang yêu nhau, anh muốn ở bên em.”
Mặt Trần Hấp đột nhiên nóng lên, đối phương không hề che giấu, thẳng thắn khiến cô không kịp trở tay: “Hiện tại chúng ta vẫn đang ở cùng nhau…”
“Không đủ.”
“Em…” Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã chặn miệng cô, không cho cô nói lời từ chối.
“Thử một lần, nếu em cảm thấy không quen thì mai quay về, được không?’
“Nhưng em không mang theo quần áo để thay…”
“Mặc của anh, hoặc bây giờ quay về lấy.”
Trần Hấp dở khóc dở cười, cảm thấy lúc này người đàn ông vô cùng đáng yêu, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đồng ý, “Thôi được.”
Cô không muốn lấy cớ bao biện cho quyết định của mình, bất kể là vì sự kích thích của đoạn tình cảm trước kia hay bởi người đàn ông này, cũng có thể là sự kết hợp của cả hai, chung quy cô vẫn muốn thử thay đổi.
3.
Thứ tư, ngày 3 tháng 10, lúc 21 giờ 35 phút
Bộ phim chiếu trên bức tường trắng, không gian tầng hai không lớn, một chiếc giường, một ghế sofa, một quầy bar, một bức tường cà phê, một phòng tắm và ban công chiếm ⅓.
Trần Hấp và Chương Lộc vùi người vào ghế sô pha, người đàn ông bao quanh cô, còn cô ôm gối yên lặng xem phim.
Thật ra Trần Hấp hơi căng thẳng, trong không gian tăm tối, chỉ có một tia sáng yếu ớt chiếu trên vách tường, bên tai là hơi thở nhẹ của người đàn ông, cô hoàn toàn không thể tập trung vào bộ phim.
Hồi ở bên bạn trai cũ, cô chưa bao giờ qua đêm ở bên ngoài thế này.
Phần lớn thời gian trong mối tình đầu của cô đều rất cẩn thận, mọi sự tiếp xúc thân mật đều bị kiềm chế và kiềm chế, cô tưởng rằng bởi vì đối phương trân trọng mình, chứ không hề nghĩ đến là do anh ta không quá quan tâm.
Mặc dù chưa ở bên Chương Lộc được một tháng nhưng bản thân cô đã có thể chấp nhận tiếp xúc thân mật như vậy, thậm chí còn đồng ý ngủ lại, khả năng cao là cô bị thứ gì đó nhập vào người rồi.
Cho dù thế nào, hiện tại muốn đổi ý lâm trận bỏ chạy có vẻ hơi quái đản.
“Em muốn đi tắm…” Trần Hấp cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Em không xem à?”
“Anh xem đi, phần sau em xem rồi.”
“Đi đi.” Chương Lộc cười buông cô ra.
Ngủ lại đã lấy đi toàn bộ can đảm của cô, người đàn ông nói mặc quần áo của anh nhưng chắc chắn nó không có khả năng.
Vì vậy, sau khi cơm nước xong, Chương Lộc vẫn phải đưa cô về nhà lấy quần áo cùng với ít vật dùng hàng ngày.
4.
Thứ tư, ngày 3 tháng 10, lúc 22 giờ 7 phút
Trần Hấp sấy tóc khô, làm công tác tư tưởng tâm lý trước gương. Không phải Chương Lộc chưa từng thấy qua mặt mình không trang điểm, ngay cả dáng xẻ xấu hổ nhất cũng từng xuất hiện trước mặt anh.
Có điều cô vẫn do dự, nếu anh thật sự muốn làm gì đó thì nên làm gì bây giờ?
Cô cúi đầu nhìn lại bộ đồ ngủ trên người, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô mới mở cửa phòng tắm.
Phim đã ngừng chiếu, Chương Lộc ngồi trên sofa nghịch điện thoại di động, thấy cô bước ra, anh hỏi: “Em còn muốn xem phim không? Hay là đi ngủ?”
“Xem phim… Bây giờ vẫn còn sớm.” Trần Hấp lưỡng lự đáp.
“Được, anh đi tắm trước, xong chúng ta cùng xem nhé?” Anh đứng dậy.
“Vâng.” Tiếng đóng cửa sau lưng khiến tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, cô hít một hơi thật sâu rồi đi về phía ghế sofa.
Trần Hấp vừa ngồi xuống cầm điện thoại đã nhận được tin nhắn từ bạn thân Vu Tụng Nhàn.
Đại tiên bói toán: [Bé cưng của cậu đột nhiên xuất hiện.jpg].
“Cậu vẫn muốn tiếp tục ở nhà không ra ngoài hở?”
CX: “Không, có chuyện gì vậy.”
Đại tiên bói toán: “Một tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau.”
“Chỉ vì một thằng đàn ông tồi!”
CX: “…”
Trần Hấp do dự không biết có nên nói với cô ấy việc mình hẹn hò với Chương Lộc hay không.
Vừa mới chia tay với bạn trai cũ không lâu, cô đã nhanh chóng rơi vào mối quan hệ tình cảm khác, lại còn xảy ra vấn đề tình một đêm, chuyện này đối với cô mà nói thật sự không thể tin nổi.
Tuy nhiên Trần Hấp vẫn quyết định thẳng thắn một phen.
CX: “Mình đang yêu.”
Cô hơi tò mò về phản ứng của Vu Tụng Nhàn, đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng trả lời thẩm vấn.
Quả nhiên, cuộc trò chuyện thoại WeChat vang lên trong giây tiếp theo.
“Yêu rồi hả? Ý cậu là gì? Với ai? Mình có biết không? Khi nào? Bao lâu rồi?”
“Cậu đừng kích động như vậy.” Dù đã dự đoán được phản ứng của cô ấy, song Trần Hấp vẫn hoảng sợ.
“Mình không kích động sao được, trước kia cậu và Tưởng Thần ở bên nhau bao lâu! Hiện tại vừa mới chia tay được một tháng, cậu lại nói với mình là cậu đang yêu? Tên cặn bã kia, nhất định là do hắn!”
“Mình nghiêm túc, không phải hành động theo cảm tính, mình và anh ấy vừa mới ở bên nhau!” Cô không biết giải thích thế nào, dưới tình thế cấp bách nên đành nói bừa.
Đúng lúc này, người đàn ông bế cô ngồi lên đùi.
Trần Hấp kêu lên một tiếng, nhìn về phía Chương Lộc.
Anh tắm xong, ra ngoài từ lúc nào mà cô không hay.
“Cậu làm sao vậy?” Vu Tụng Nhàn sốt sắng hỏi.
“Không, không sao cả, mình nhìn thấy một con nhện.” Cô sợ người đàn ông lên tiếng, trực tiếp lấy tay che miệng anh lại, ánh mắt ra hiệu bảo anh đừng nói.
Chương Lộc nhíu mày, mặc kệ động tác của cô.
“Đúng là phiền phức! Nói rõ ràng cho mình đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.”
“Lần trước, mình từng đến quán bar chơi với đồng nghiệp…”
“Cậu cũng dám đi quán bar á?!”
“Mình không dám bao giờ, trước đây mình không muốn đi thôi…”
“Ok, cậu nói tiếp đi.”
“Sau đó, mình ngồi tán gẫu với ông chủ quán bar, cảm thấy khá ổn nên bọn mình tìm hiểu nhau…” Vừa dứt lời, cô cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa ẩm ướt.
Người đàn ông đang hôn lòng bàn tay cô, nhận ra điều này, Trần Hấp đột ngột rút tay về, trừng mắt nhìn anh, tay nắm chặt thành một nắm đấm nện xuống ngực anh.
“Ông chủ quán bar?”
“Ừ…”
“Đối phương bao nhiêu tuổi? Ở bên nhau từ khi nào?”
“Lớn hơn mình 4 tuổi, mới vài ngày trước.” Có lẽ do chột dạ nên Trần Hấp nói nhỏ lại.
Đầu dây bên kia im ắng không có tiếng động, Trần Hấp lo lắng nhìn về phía người đàn ông, anh đang nhìn cô cười nhạt.
“Ngày mai cậu có rảnh không? Mình gọi anh ấy, bọn mình đi ăn cùng nhau nhé?” Lại không có tiếng động, cô hỏi thầm Chương Lộc, anh gật đầu đồng ý.
“Rảnh.
Trần Hấp, mình không có ý gì đâu, chỉ là…”
“Mình biết, cậu lo cho mình.
Không thì mình đã giấu cậu rồi.”
“Hừ, còn dám nói dối mình? Anh ta tên là gì?”
“Chương Lộc…”
“Nhớ đó, ngày mai mình muốn xem anh ta quyến rũ thế nào.”
“Vậy 11 giờ ngày mai mình đến nhà đón cậu nhé?”
“Được.
Thật ra bắt đầu một mối quan hệ mới cũng tốt, ít nhất cậu không phải đau lòng, trẳn trọc suy nghĩ vì tên khốn kia.”
“Sao cậu thay đổi nhanh thế.” Trần Hấp cười nói.
“Quên đi, mai gặp nói sau, mình cúp máy đây.”
“Hở, vậy mai gặp.”
Trần Hấp cúp điện thoại, nhìn người đàn ông đang cười, “Sao anh cứ cười thế!”
“Vui nên cười, hóa ra không phải yêu bí mật.”
Trần Hấp mím môi, thẹn thùng hỏi, “Anh nói gì vậy?”
Chương Lộc cầm tay cô đặt lên ngực, cúi đầu hôn xuống lòng bàn tay cô, hai mắt tràn đầy ý cười.
Trần Hấp bị động tác dịu dàng của người đàn ông thu hút, khép nhẹ mắt lại.
Sau khi nụ hôn dịu dàng kết thúc, hai người ôm nhau, Trần Hấp lại bắt đầu cảm thấy ngại.
“Em sẽ ngủ nướng.”
“Ừ, anh không làm phiền em.”
“Người vừa nãy là bạn thân của em, tên Vu Tụng Nhàn.
10 rưỡi ngày mai em muốn đến đón cậu ấy.”
“Được, 10 giờ anh gọi em dậy.”
Tính cách cậu ấy bộc trực, hơn nữa em nói với cậu ấy là chúng ta mới ở bên nhau, anh…”
“Anh biết.” Người đàn ông mỉm cười, “Còn muốn xem phim nữa không?”
“…Không xem.” Trần Hấp nhỏ giọng trả lời.
Chương Lộc đặt cô ngồi lên trên người anh, vòng tay qua đầu gối cô, đứng dậy ôm cô kiểu công chúa, đi hai ba bước đến bên mép giường rồi lại đặt xuống.
Trần Hấp lùi về sau, vô thức nắm chặt ga giường, chợt nghe thấy anh thở dài nói: “Anh đã đã hứa là chỉ ngủ, nếu em cứ thế này, anh sẽ cảm thấy có lỗi.”
“Không phải em không ổn, chỉ là em không quen thôi.” Cô giải thích.
“Với cả bình thường đi ngủ, em đều mặc đồ lót hả?”
Trần Hấp đỏ mặt, thuận tay cầm gối ném về phía đối phương..