Đọc truyện Hạnh Phúc Là Khi Gặp Em – Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Buổi sáng sớm của thứ ba, khi sân trường Lâm Viên vẫn chưa xuất hiện một bóng dáng học sinh nào, thì đã có một chiếc xe ô tô việt dã gầm thấp tiến vào sân trường, ngồi ở phía bên trong, chàng trai mang tên Lưu Đình Vĩ có một khuôn mặt tuấn lãng, đeo kính râm xoay tròn vô lăng,điều khiển chiếc xe chạy vào bãi đỗ dành cho khu vực của giáo viên!!
Sau khi để xe vào ngay ngắn, anh liền mở cửa sải đôi chân dài của mình bước ra, cả một người anh được khóa chặt trong bộ vest đen hàng hiệu, thân hình cao lớn, chắc khỏe làm bộ đồ càng tôn lên vẻ đẹp nam tính hơn!!
Đứng giữa sân trường rộng lớn, mang một chiếc cặp nhỏ, Đình Vĩ uống hết chút nước còn xót lại trong chai, sau đó nở nụ cười nhìn ba tòa nhà chính tạo thành hình vòng cung bao lấy sân trường, đoạn tự nói với mình
– Cao trung Lâm Viên!! Xin chào!!
Thật ra Lưu Đình Vĩ là giáo viên mới sắp dạy học tại ngôi trường này, bà nội Liễu Hoa của anh là hiệu trưởng nơi đây, hai tháng trước một giáo viên nữ dạy môn anh văn đã xin nghỉ việc một năm để ở nhà sinh con, đúng vào thời gian đó,cũng là lúc anh vừa mới từ Anh Quốc đi du học về, thế là liền bị bà nội túm lấy, nhờ vả thế chỗ của cô giáo kia. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy bản thân rãnh rỗi, sang đến năm sau lão ba mới chính thức nhường ghế tổng giáo đốc, trao quyền công ty cho mình. Thế là Lưu Đình Vĩ cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, lập tức nhận lời của bà nội làm giáo viên, để tạm thời giết thời gian!!
Ánh mắt đang đảo vài vòng ở phía trước thì bỗng nhiên, anh cảm nhận được phía góc áo bên phải của mình bị một vật gì đó kéo kéo, theo phản xạ quay người lại, liền thấy một nhóc con mặc đồng phục học sinh, cả người cậu không quá cao, hoặc phải nói là thấp hơn cả anh một cái đầu, đôi giày thể thao cậu học trò này trông đã rất cũ rồi, nhưng lại được người ta giặc giũ rất sạch sẽ, mái tóc dài đen nhánh phũ xuống cả hàng lông mày, đôi mắt của nhóc con trợn tròn, nhìn trông rất vô tội, cảm nhận được người kia đã nhìn mình, cậu liền rụt rè nói
– Thầy…thầy ơi..nước trong chai đã uống hết rồi….thầy cho cái vỏ nhé??
Lưu Đình Vĩ nhìn cậu, rồi lại nhìn đến chai nhựa đã uống hết nước, nghĩ rằng dù sao cũng vứt, vừa hay nhóc này lại đến đây để xin, anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức đưa chai nước cho cậu
Bạch An Túc là tên của nhóc con, nhìn cái vỏ không đã thuộc về mình, cậu vui vẻ cầm nó, sau đó lại nở nụ cười tươi rói, lục lọi trong túi quần được một viên kẹo đã gói trong bọc nhỏ rồi chìa nó ra trước mặt Đình Vĩ, nói
– Cảm ơn thầy nhiều lắm!! Cho thầy nè!! Em tên Bạch An Túc
Đình Vĩ ngạc nhiên trước hành động của An Túc, viên bạc hà rẻ tiền này có bao giờ anh chạm đến đâu, nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu, hỏi
– Em cho tôi cái này để làm gì??
Cậu cười cười nhét nó vào tay anh đoạn trả lời
– Thầy cho em chai nước, em cho thầy lại một viên kẹo, xem như chúng ta huề nhau đi!! Hì hì
– Không cảm thấy tôi lạ mặt hơn so với những giáo viên khác ư???
Cậu tỏ vẻ không có gì phải ngạc nhiên, đôi mắt to tròn cong thành hình bán nguyệt, cười cười đáp
– Hôm kia nhà trường đã phổ biến tên thầy cho toàn thể học sinh rồi!! Hôm nay thầy lại đeo thẻ giáo viên trước ngực, cho nên không quá khó để có thể nhận ra mà!!
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, An Túc cuống cuồng nhét chai nước vào trong cặp, vội vã nói tiếp vài lời
-Hình như em đã làm phiền thầy nhỉ?? Hôm nay đến phiên em trực lớp nên phải đi sớm!! Chào thầy ạ!!
Cậu nói xong liền lễ phép cuối đầu chào anh, đôi chân nhanh nhẹn sải bước đi về phía khu lớp mười một, để lại Lưu Đình Vĩ khó hiểu nhìn chằm chằm vào viên kẹo nhỏ, đoạn thầm nghĩ
– Nhớ không lầm thì Lâm Viên là dành cho tầng lớp quý tộc, nhưng mà cậu học trò ban nãy xem ra cũng không phải thuộc dạng giàu có gì?? Thế thì tại sao lại được vào đây học???
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên cắt ngang mạch suy nghĩ của anh, nhìn vào màn hình điện thoại thì ra là bà nội gọi đến, Đình Vũ liền bắt máy
– Thưa nội!!
Đầu dây bên kia hiệu trưởng Liễu Hoa vừa nghe giọng cháu cưng, liền ân cần hỏi
– Vĩ Vĩ à!! Con đã đến trường rồi sao??
– Đã đến rồi ạ!!
– Vậy thì tốt, con mau đến phòng hiểu trưởng, ta có một chút chuyện muốn căn dặn, con mau đến gặp ta nhé!!
– Được!! Nội chờ con một lát!!
Nói rồi, anh liền tắt máy, thuận tiện nhìn viên kẹo nhỏ đó một lần nữa
– Cuộc đời Đình Vĩ đây là lần đầu tiên nhận được một món quá rẻ tiền đến tội nghiệp như thế này, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại có ấn tượng rất tốt về cậu nhóc ban nãy
Cũng chẳng cần biết nó ngon hay không, anh liền xé bao bọc rồi cho viên kẹo thẳng vào miệng, mùi hương bạc hà thơm ngát liền nhẹ nhàng len lỏi qua từng góc ngách bên trong, khóe môi bất giác cong lên, Lưu Đình Vĩ khẽ thì thầm cái tên Bạch An Túc hai lần, sau đó hòa mình vào sân trường đã có bóng dáng của học sinh mà bước đi về phía văn phòng hiệu trưởng
Những tháng năm làm thầy giáo và một tình yêu của Lưu Đình Vĩ có lẽ sẽ chính thức bắt đầu từ ngôi trường Lâm Viên này đây!!
—-*****——
*Đập đầu vào tường * trời ơi là trời lần đầu tiên Cỏ viết chương mở đầu tệ đến như vậy TvT ôi giời ơi là giời!! Mọi người thông cảm, để chương sau Cỏ cố gắng hơn!!