Đọc truyện Hạnh Phúc Là Gì? – Chương 27
Bok Do có vẻ trầm ngâm khi nghe câu chuyện của Aki. Những người khác không khỏi ngạc nhiên ( lẫn hoảng sợ), Aren đã khóc khi biết quá khứ đau buồn của cô. Ginta và Soo Tae nữa thấy bản thân quá sung sướng và hạnh phúc nữa còn lại thấy cảm phục sự chịu đựng thần kỳ của Nguyên.
( Dĩ nhiên Aki đã thay đổi đôi chút về việc cô không phải con gái ông Dũng).
Trên đường ra ngoại ô Bok Do thấy Nguyên đang hì hục kéo hai bị đồ đi hướng ra khu ổ chuột olean.
Anh dừng xe lại hỏi:
– Học sinh, đang làm gì vào giờ này thế?
– Chào hội trưởng, những việc tôi đang làm vào giờ này chẳng liên quan gì đến anh hết.
Nguyên đáp lại với nụ cười ranh mãnh kèm theo cái nhếch môi tỏ vẻ khó chịu khiến Bok Do. Trước giờ chưa cô gái nào dám làm thế với anh cả, anh tự tin vào sự đẹp trai của bản thân nên cho rằng ai cũng phải nhúng nhường.
Nhưng Nguyên thì không, cô bỏ đi ngay sau đấy. Tiếp tục kéo lê những bị đồ trên mặt đường.
Bok Do tiến xe đến nói:
– Cô vào xe đi, Olean còn xa lắm.
Nguyên chăm chăm nhìn vào anh tìm chủ đích là gì. Đột ngột tốt tính lạ thường, cô đành gật đầu chấp nhận dù hơi miễn cưỡng.
– Đó là gì đấy?- Bok Do hỏi tay chỉ vào bị đồ.
– Thức ăn… Tôi đem cho lũ trẻ ở ngoại ô.- Nguyên trả lời và mặt vẫn đăm đăm nhìn ngoài cửa sổ.
– Chúng nó có vẻ giống cô nhỉ? Đói khát và thiếu thốn…
– Chúng đang được sống và làm chủ cuộc đời… Nhưng tôi thì không.
-…-
– Anh đang làm gì ở ngoại ô thế?
– Tham gia một buổi dạ tiệc nhằm khai trương « vùng đất mới».
– Anh có vẻ tự hào nhỉ.
– Thì ít nhất tôi không hèn mọn như ai kia.
– Anh biết không… Tôi nghĩ bản chất thật của anh không trầm và ít nói lạnh lùng như ở trường.
Một câu làm Bok Do không khỏi ngạc nhiên, miệng chữ ơ, mắt mở to như thể hiện sự phấn khởi bí ẩn, nhưng nhận thấy nụ cười dí dỏm của Nguyên, anh thu về trạng thái lạnh lùng nói:
– Vậy theo cô bản chất của tôi là gì?
– Ừm… Anh… là một ông « hoàng» lắm lời, phiền phức, thích nói đùa trêu chọc người khác ưa cười nói, đùa giỡn, thích khám phá thế giới, tìm hiểu mọi người, thường rất bất lực với những vật cản như ba mẹ, sự nghiệp. Ngoài ra anh rất muốn có bạn, một người bạn thật sự không sống vì đồng tiền. Nói đúng hơn, bản chất của anh là một đứa con nít lớn xác thích trêu đùa,… Nhưng không muốn người khác nhìn anh như một kẻ tầm thường nên lúc nào cũng tỏ vẻ quỹ quyệt đa mưu như thằng “ khứa” Aki…
Câu trả lời của Nguyên làm khuôn mặt Bok Do tươi hẳn ra, như thể vừa tìm được món đồ thất lạc nào đấy. Anh nhìn cô chằm chằm mà chẳng nói nên lời, anh thắc mắc, anh tò mò, làm sao Nguyên biết được điều đó.
Tuy nhiên, kết thúc câu nói cô quay sang cười:
– Nhưng tôi nghĩ, người bạn kết thân với anh khi họ kết bản chất thật của anh chứ không phải vì tiền.
Khi Nguyên nói xong, xe dừng lại, cô không chần chừ thêm phút giây nào cả để tránh bị « tra khảo». Bước xuống xe nhưng vẫn nghoảnh lại cười:
– Cảm ơn nhé, hội trưởng.
Nói rồi Nguyên quay lưng đi, cô nghĩ Bok Do thật đáng thương. Con người tạo ra thế giới cho họ sống nhưng rồi lại không thể làm chủ cái thế giới đó. Gia đình của Bok Do được xem như xấp xỉ với tỉ phú, họ tạo ra nhiều thứ, tạo ra thế giới thượng lưu nên bây giờ những suy nghĩ, những thành kiến đang bấu víu làm tổn thương bản chất thật của anh.
* * *
Nguyên dừng lại nơi những ngôi nhà rách nát, cũ kĩ, không mái che, không cửa sổ, những đứa trẻ nằm lăn lóc ngoài đường cạnh các núi rác. Vài đứa nhóc khỏe mạnh cùng bố mẹ ( hoặc chỉ là hàng xóm) đi bới móc tìm thức ăn nơi đống rác ấy. Họ dừng lại nhìn Nguyên chằm chằm.
– Trong thành phố… Dư thức ăn…mọi người có muốn dùng chung không?- Cô nói vẻ ngập ngừng.- Tôi không có ý xấu gì, chỉ là lũ người của giới thượng lưu không biết trân trọng thức ăn nên tôi chôm ít về…cùng ăn chứ?
Sau câu nói ấy là một nụ cười hoà nhã.
– Cô là ai?- Một ông cụ lưng còng, tay chống gậy ăn vận rác rưới nhưng vẫn có điều gì đó ở ông khiến mọi người đều tỏ vẻ kính trọng.
– Nguyên… Lê Quang Nguyên.
– Đứa con gái của Dumas sao lại ở đây?
– Bởi vì…
Khuôn mặt Nguyên trở về với vẻ trầm cảm vô tâm, cô nghĩ đến những gì đã trải qua, đau khổ, khó khăn, nước mắt, nụ cười, nhắm chặt đôi mắt hồi lâu, cô cất tiếng:
– Vì với tôi hạnh phúc thật sự không nằm ở đồng tiền, tôi không giống họ, tôi làm những gì tôi muốn mà không trái với lương tâm. Và lương tâm tôi đặt ở sự tự do, sự công bằng, tôi không đòi hỏi hạnh phúc và cũng không thích tướt đi hạnh phúc của người khác… Nhưng những gã khốn trong đấy thì lại quá dư dã hạnh phúc, không biết trân trọng … Lòng trâu dạ chó chỉ biết đến bản thân. Những gì của chúng là của chúng, những gì không phải của chúng cũng là của chúng. Vâng… Chúng đã lấy đi tất cả của tôi…châm ngôn của tôi: nếu họ lấy đi bất cứ thứ gì của tôi, tôi sẽ bắt họ trả giá gấp đôi, nếu họ không lấy đi gì cả tôi cũng bắt họ phải trả giá gấp đôi.