Đọc truyện Hạnh Phúc Là Gì? – Chương 17
” Ây da, đau quá mình không ngờ mọi thứ đều khó khăn đến thế”.
Thật đáng thương, chỉ vì kế hoạch ấy mà Nguyên phải vất vả đến thế sao. Tay chân cô bằm tím hết cả lên. Julien bảo:” Nếu cô vẫn giữ quyết định ấy thì cô phải nghe lời tôi. Như tôi đã nói, nơi ấy rất phức tạp… Vì thế tôi sẽ dạy cô quy tắc để trở thành một người hầu gái trong gia đình ấy. Nó không giống như cách cô bương chải trên đường đời đâu.”
Và như thế, từ sáng đến tối chỉ với hai bữa cơm nhỏ. Nguyên phải tập tành rất nhiều thứ. Nào là pha trà, cắm hoa, xếp quần áo tất cả đều theo những quy tắc… như nhà ngục.
” Không được, khi đang rót trà mà người khác hắt hơi thì cô phải che tách trà lại, nếu không vi khuẩn sẽ bay vào”
” Không được, hoa hồng thì không cắm vào chậu to thế này, phải phân biệt hoa nào nở trước và hoa nào nở sau chỉ với những chi tiết nhỏ nhất.”
” Không được, quần áo màu trắng phải để trên cùng, ở giữa là màu hòa như hồng, xanh lá, xám và ở cuối là các màu đen, nâu.”
” Không, bộ scatin và váy sợi không được xếp như thế…”
Biết bao nhiêu thứ Julien cứ suốt ngày lải nhãi, Nguyên tự hỏi đây chỉ là buổi huấn luyện ở nhà vậy nếu lúc này mà làm thật thì cô bị đuổi là cái chắc. Julien cũng nói ngoài áp lực công việc cô còn phải chịu sự khủng bố tâm lí nữa. Chẳng hiểu, nhưng cô hy vọng mình sẽ làm được.
Ấy thế, một tuần đã trôi qua, hầu như Nguyên đã thành thạo với việc làm người hầu , cô đã thành công khi nắm rõ mọi trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Julien lúc nào cũng bảo: ” Phải luôn cảnh giác và tránh xa thằng quý tử ra nhé”. Không hiểu gì cả nhưng Nguyên sẽ làm theo, mục tiêu của cô là thứ đó.
– Đây, đội cái này lên đi, kể từ giờ cô sẽ làm việc ở đây thế nên không có chuyện tóc nâu lốm đốm bạc đâu nhé. . Nhanh rồi đi làm đi. – Bà thím trưởng hầu đưa cho Nguyên bộ tóc giả màu đen, rồi bỏ đi.
Thú thật, Nguyên rất ghét công việc này,… không hiểu vì sao nhưng có lẽ do lâu quá không làm đứa con gái nghèo nên hơi lạ. Cô vẫn cười, trong lòng thì bảo:” không sao, cứ cố thích nghi đi rồi sẽ quen thôi” Cứ hí hửng mà cười đi rồi cô sẽ biết thế nào là địa ngục.
” Cạch”
Cô mở cánh cửa căn phòng của thằng quý tử:
– Cái… cái… cái gì vậy nè?
Tự hỏi đi, chuyện gì đã xảy ra thế? Nguyên như chết đứng khi thấy… một căn phòng rộng, lớn, tầm chừng 200m2 bằng hai căn nhà. Và… điều làm Nguyên chú ý nhất không phải là diện tích hay các vật dụng hiện đại chưa được lưu hành trên thị trường mà là xung quang tường, nệm, sàn nhà, tivi,… chúng dán đầy những tấm ảnh khiêu dâm. Phụ nữ khỏa thân , siêu nữ áo tắm, trang phục cho đêm quyết định,…
” Được rồi, bình tĩnh nào, không sao, không sao” Nguyên cố lấy lại bình tĩnh. Cô đi đến kệ sách và sắp xếp những quyển truyện. Lại một lần nữa, cô nổi da gà khi thấy, truyện 18+, 17+, sách đen,… nào là Vòng ngực của em là to nhất, Cô nàng sexy,… tên của những quyển truyện.
“Thôi được rồi, không sao đâu, đây chỉ là tuổi dậy thì của con trai mà thôi… đúng rồi thiếu chủ đang 15 tuổi mà, chỉ là dậy thì thôi”. Một lần nữa, cô cố trấn an bản thân, và thứ cuối cùng, khủng bố nhất. Nguyên nhanh chóng sắp xếp rồi kê lại kệ sách cho ngay ngắn. Kế đến, cô lau chùi tivi và tủ để đĩa.
” Được rồi, giờ mình thấy rợn người rồi đấy”. Cô bàng hoàng khi thấy; Phim heo, điều này không thể chấp nhận ở một đứa trẻ dù có là dậy thì. Rõ rồi, giờ Nguyên đang đứng trong căn phòng của một tên bạo dâm, cuồng dâm,… Sao trên đời lại có loại người thế này chứ, có linh cảm xấu cô nhớ đến lời dặn của Julien. Vội vàng, cô thu xếp đồ ra khỏi phòng hy vọng không bao giờ quay lại.
– Cô nghĩ mình đang đi đâu thế?- Một cậu trai cao chừng 1m77, đứng tự mình vào cánh cửa dẫn đến phòng tắm riêng, đẹp trai, da trắng, không nhiều cơ bắp lắm, khoảng chừng 6 múi thôi, nhưng nhìn thon và rất đẹp, mắt xếch, đôi mắt lạnh lùng hệt như siêu mẫu, nhưng anh ra chẳng mặc gì ngoài việc quấn một chiếc khăn quanh bụng.
– Má ơi.- Nguyên giật mình la lên.
– Gì cơ? Cô vừa mới… – Cậu trai tỏ vẻ thắc mắc khi một hầu gái nết na thùy mị lại nói ra từ ấy.
– À không. Xin chào thiếu chủ ạ.
– Cô nói thật đi sao cô lại lụt lội đồ của tôi, cô muốn gì?- Cậu trai bước tới nhẹ nhàng.
– Tôi chỉ, đang dọn dẹp phòng thôi.
– Thế sao lại bỏ về?- Chàng trai lại tiến gần hơn.
– Vì.. vì tôi thấy ở đây có phim Heo.- Nguyên lúng túng.- Tôi cảm thấy…
– Sao cô biết đấy là phim Heo?- Chàng trai tiến gần hơn, đặt ngón tay vào cằm Nguyên.- Cô… có muốn cùng xem với tôi không, tôi đang hứng, thiên thần bé nhỏ à.