Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 7: Mời phối hợp một chút
“Nghiêm! ——” Cùng vớikhẩu lệnhâm lượng không cao nhưng đầysức lực,giữa sân huấn luyện rộng lớntruyền đếntiếng vang ‘bộp’, trong nháy mắt hóa động tác mườingười sĩ quan đã thành một thể,khí thế nhưnúi. Trước mặt bọn họ, HạHoằng Huân mặc đồ rằn ri đang phát biểu.
Làn da rám nắng gợi cảm,ánh mắt thâm thúy, sống mũi thẳngtắp, đôi môi đầy đặn, tạo nên hình dáng rõ ràng, đường cong thân thể cường tráng xứng vớivẻ mặtlạnh lùng nghiêm nghị, khiếncho cả ngườianh vừa nhìn qua liền bộclộ hếtkhí phách quân nhân.
Mục Khả đứng ở trong độingũ chỉ đạoviên, nghe được khẩu lệnh”Giải tán” trầm mạnh,thì cô vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn, nhìnmười ngườihuấn luyệnviên điều chỉnh thế đứng, đi vềphía phòng phụ trách, còn Hạ HoằngHuân lại đi về phía bên cô, bước chânanh vững vàng, thân hình cao lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắnMục Khảthể hiệnrõ sự đau khổ, thở dài, nghĩ thầm đúng thậtlà ghét của nào trời trao củađó. Lấy danh hiệu vua chiến trường, Doanh trưởngdoanh trại trinh sát, có thể đoán đượccường độanh dùng để huấn luyện binh sĩ, tùy tiện lôi ra mộtmôn cũng có thể dễ dàng cho tất cả bọn họ gục hết. Chẳnghạn nhưanh ta am hiểu nhất là bắt bọn họ đứng tưthế quân độidưới ánh mặttrời, bài tập huấn luyện quân sựbắt buộcnày sẽ khiếncho bọn họhết sức,vô cùng, cực kỳ, quá, ăn không tiêu.
Tân sinh đi huấn luyện lầnnày vốn có 16 lớp, tham gia đại hội độngviên lại đượchợp thành mười đội ngũ hình vuông, mặc khác, bao gồmcả MụcKhả, có 16 chỉ đạo viên rất may mắncũng rất bấthạnh do HạHoằng Huân trực tiếp huấn luyện.Dĩ nhiên, không ai biết, lôi chỉ đạoviên đi huấn luyện riêng lẻ là điều chỉnhbây giờ mớixuất hiện.
Huấn luyện thậthết sứckhô khan, môn học đơn giảnchính là nghỉ, đứng nghiêm, tư thế quân đội,đi đều bước,đi nghiêm, không có gì đa dạng có thể đổi mới. Đốivới MụcKhả trờisinh tính hiếu động mà nói, trò chơi huấn luyệnquân sự này thật có thể ép cô đến điên. Mấyngày trôi qua, cô đã từ ‘Con thỏ nhỏ’linh hoạt biến thành cà nhiễm sương ỉuxìu.
Khi tín hiệu rời giườngvang dội vang lên, lần lượttruyền đếntiếng khẩulệnh 1-2-3-4 cùng tiếng quân ca hừnghực phát ra, Mục Khả vốn còn đang ngủsay giống như phản xạ có điềukiện từtrên giường bật ngồi dậy, đau khổkêu lên “Ối” rồi mớingã xuống. Bình thường cô ít vậnđộng, sau khi đi nghiêm mấy ngày cảngười mệtrã rời, tay chân vừa mỏinhừ lạivừa đau, căn bản không nghe theo điềukhiển. Cô dựa vào trên giường khôngthể độngđậy, thậtmuốn cứnhư vậynằm ngay đơmột ngày.
“Tinh thần của thủlĩnh đại nhân bọn họ cũng thật là sung mãn.” Tô Điềm m buồnngủ mông lung cũng tỉnh, cô rên hừhừ nằmlỳ ở trên giường ôm gối đau thương hô: “Trung tá có đẹp trai hơnđi chăng nữa cũng không thể hóa giảisự đau đớncủa mình vào giờ phút này.”
Nơi đóng quân được thiếtkế là mỗiphòng ở tám người là bốn cái giường tần.Nhưng vì họcviên đi huấn luyện hơn tám người, cuốicùng dư ra Mục Khả cùng Tô Điềm m nhưđược hưởngthụ ưuđãi của tù binh, căn phòng này chỉ có hai ngườicác cô ở.
Không có nhiều thời gian đểcác cô oán trách, giọng nói của huấnluyện viên đi từ ngoài truyền vào:”Động tác nhanh lên một chút, lậptức ra thao trường. . . . . .”
Không để ý cả ngườimệt mỏiđau nhức bò dậy, bằng tốc độnhanh nhất xử lý xong bản thân rồi gấpchăn, lúc vọt tới sân huấn luyện thì huấnluyện viên đã đứng ở trước mặtđội ngũ chỉđạo viên hình vuông.
Vốn không vừa mắtvới thành tích “ĐệNhất” hàng ngày của cô, vẻmặt HạHoằng Huân nghiêm túc, cúi đầu nhìn xuốngđồng hồtrên cổ tay, xác định không có ai đến trễ sau đó bắt đầuchỉnh đốnđội ngũ, muốn dẫn các cô tiến hành chạybộ sáng sớm.Mệnh lệnhchạy bộvẫn chưatruyền xong, đã thấy MụcKhả đứngở hàng đầuxông ra ngoài.
Thanh âm hùng hậutheo sát vang lên, Mục Khả chạyra khỏi độingũ nghe được Hạ Hoằng Huân truyền khẩulệnh “Đứng nghiêm!”
Cô dừng lại mớiphát hiện có cái gì không đúng, mà chỉ đạoviên khác đứng nguyên tại chỗ ở phía sau không nhúc nhích đã cười đếnngửa tớingửa lui. Quay đầu nhìn về phía Hạ HoằngHuân, anh ta đang cười như không cười,giận nhưkhông giận nhìn cô. Thì ra anh ta còn chưa kịpra lệnh, cô nghe được hai chữ‘chạy bộ’là xông luôn ra ngoài, tốc độ còn rấtnhanh nữa chứ.
Nhìn dáng vẻ mê man của cô, HạHoằng Huân cũng sắp nhịn không nổi cười,giọng nói lúc mở miệng có vẻ hơi bất đắcdĩ: “Nghĩ gì đó? Còn chưa tỉnh ngủà?”
“Việc ấy. . . . . .” Mục Khả lúng túng miệng cũng vụngvề, không biết trả lời nhưthế nào.
“Tập trung tinhthần.” Hạ Hoằng Huân đúng lúc mở miệng,truyền lệnhxuống: “Đứng vào hàng ngũ.”
Mục Khả đáp mộttiếng “Vâng!”, cúi đầu chạyvề độingũ.
Lúc ở căn-tin chạm mặtViên Soái anh trêu ghẹo cô: “Côcũng thật là giỏi, khiêu chiến sự nhẫnnại củaDoanh trưởng đúng không?”
Mục Khả trợnmắt nhìn anh: “Anh còn đá xoáy tôi,đâu phải tôi cố ý chứ.” Cô không cóngốc đếnnỗi ởtrước mặtmọi ngườigây khó dễ với đồng chí giảiphóng quân.
Viên Soái lơ đễnh, nhắcnhở: “Cô đừng chọc vào anh ấy, nếukhông buổi chiều đứng tư thếquân đội sẽthảm đấy.”
******
Dưới ánh mặttrời nóng nực, bóng dángcao lớn củaHạ HoằngHuân rất nổibật, anh duy trì tư thếđúng chuẩn đứng cùng học viên chừng 40 phút đồnghồ. Khi chú ý tới vị đồng chí nào đó bắtđầu xuấthiện nhưđộng tác nhỏ như gãi mặt, anh khẽmím khóe môi, lặng lẽ phóng tầmmắt sang nơikhác, điểm dừng là gò má của cô bị phơinắng đếnửng hồng.
Chạm phải ánh mắtcó ý nhắc nhở của anh, Mục Khảnhíu đầu lông mày, cố chịuđựng không đưa tay ra gãi mặt nữa, nhanh chóng rút về tay đứng lại đàng hoàng, nghiêm trang. Nhưng đây thậtra chỉ là hình tượng bên ngoài, ở tronglòng cô đã tính toán nếu như qua 5 hoặc10 phút nữa mà anh ta vẫn chưara lệnh nói nghỉ ngơi, có nên giả bộ téxỉu hay không đây? Nếu vậyphải ngã tưthế nào đểkhông bị đau, lại tương đối giốngnhư bịchoáng váng thật.
“Thôi quên đi, anh ta rấttinh ranh, bị vạch trần thì thật mấtmặt, hơnnữa buổisáng anh ta đã ‘thiện tâm’ trả mình mộtcon ngựa, không nên khiêu chiến với‘lòng tốt’ số lượng có hạn củaanh ta.” Nghĩ tới nghĩ lui Mục Khảgạt bỏý định giảbộ bấttỉnh, việcnày không có tính xây dựng nên cắn chặthàm răng đứng như tùng.
Thời gian bấm thậtchuẩn, vừađứng đủmột giờHạ HoằngHuân truyền khẩu lệnh nghỉ ngơi,Tô Điềm m đứng đến choáng váng mặt mũi suýt nữaxụi lơtrên mặt đất,may là Mục Khả phản ứng mau lẹkịp thờiđỡ lấykhuỷu tay cô, dìu cô đến bậcthềm nghỉngơi.
Thấy Tô Điềm m phờphạc rã rượingồi nghệchra, Mục Khảcười trêu nói: “Còn cho rằng anh ta có lựchấp dẫnnữa không?” Chỉ cầnnghe được khẩu lệnh nghỉ ngơicô lập tứccó lại tinh thần, vô cùng có tiềm lực làm con gián.
Từ nhỏ đượccha mẹ nâng ở lòng bàn tay chưa từng nếmqua một chút khổ cực, Tô Điềm m hoàn toàn bịhuấn luyệnhạ gục,cô có chút cảm thán nói: “Lực hấpdẫn vẫnphải có, nhưng mà. . . . . . Aizzz, mình vẫngiữ vữnglập trường.”
Mục Khả khẽ cười: “Cô giáo Tô, cậu nên nhậnrõ tình thế đi.”
“Cô giáo Mục,mình thấy cậu mới chính là người nên nhậnrõ tình thế.” Tô Điềm m mấtthật nhiềuhơi sứcđể di chuyểnkhoảng cách đến gần Mục Khả:”Hiện tại đồng chí Trung Tá được khá nhiềungười ủnghộ, cậunên sáng suốt một chút đến đứng cùng mộtchiến tuyếnvới mình đi.”
Mặc dù có kinh nghiệm đứngtư thếquân đội “Phong phú”, nhưng tốchất cơthể MụcKhả lạicó vấn đề,đúng thật là không chịu nổicường độhuấn luyệnđột nhiên mà tới này, chậm chạp duỗithẳng chân, cô nói: “Cậu đã hoàn toàn bị sùng bái làm mù quáng. Bọnhọ ngoạitrừ nghềnghiệp đặcbiệt, gặthái được phù hiệu, huân chương, nhưng khi cởiquân trang ra thì cũng chỉ là đàn ông, động vậtsống thôi.”
“Có vẻ như cậukhông thích huấn luyện viên, tạisao thế?” Nghĩ đến biểuhiện củaMục Khả,Tô Điềm m cảm rất kỳ quái.
Mục Khả không vộitrả lời,cô nghiêng đầu nhìn về phía bầutrời xanh biếc, giống như đang suy nghĩ lại càng giống như nhớ lại, thậtlâu mới nói: “Không phải mình có thành kiến với huấn luyệnviên, chỉ là. . . . . .”
Lời Mục Khảcòn chưa nói hết, Tô Điềm m đã vùng vẫy đứnglên, miệng la hét: “Không được, không được,người có ba cấp.”
Tô Điềm m mới vừađi, Khang Bác liền chạy tớiđây, đưa chai nước suối trong tay cho Mục Khả:”Cô giáo Mục, huấn luyệnviên Viên bảo em đưa cho cô!”
“Cám ơn.” Mục Khảnói xong tiếng cám ơn, giơchai nước suối lên quơ quơ với Viên Soái đang nhìn về phía bên này.
Khang Bác gãi gãi đầungồi xổmxuống ởbên cạnh cô: “Cô ơi, họctiếng Anh có bí quyết gì không? Cô làm thế nào vượt qua cấp tám?”
“Từ 4 tuổi bắtđầu biếtchữ, đếnnăm 21 tuổi vượt qua cấp tám, học ròng rã 17 năm, không có gì đáng phải hâm mộ.”
Khang Bác kinh ngạc:”Cô à, cô còn nhỏ vậy đã bắtđầu họcTiếng Anh rồi hả?”
Trên mặt vẫn nở nụ cườihời hợtấm áp, MụcKhả nhẹgiọng nói: “Mẹ cô là giáo sưdạy tiếngAnh.”
Khang Bác bừng tỉnh hiểura: “Thì ra là thế, khó trách cô lại chọnở lạitrường. . . . . .”
Mục Khả cườicười không lên tiếng, nghỉ ngơi đạikhái chừng mười phút, thấy Tô Điềm m ởcách đó không xa hô to: “Mục Khả, mau tớiđây.” Nghĩ rằng phải tậphợp, cô vộivàng đứng lên, nhấc chân chạy ngay đến sân huấnluyện.
Tô Điềm m thấy cô thởhổn hển,nói: “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì? Xung phong à?” Khiến cho giáo viên bên cạnh cũng buồn cười.
Mọi người bịgiáo huấn phát điên nên thương lượngchơi trò chơi. Mục đích thật sự ẩn chứatrong đó chính là muốn kéo gần khoảngcách với các huấn luyện viên, cố gắnglàm cho quân địch chuyển thành đồngminh, để mong một tháng huấn luyện tớiđược thảlướt nước.
Mục Khả mệt đến bở hơi tai, thậtsự không còn hơi sức hao phí để chơiđùa, chết sống không chịu tham gia.Tô Điềm m hùng hổ mặc kệ cô có đồngý hay không, trực tiếp cứnhư đã thừanhận, sau đó lôi kéo giáo viên khác đi mời sĩ quan huấnluyện, mụctiêu đương nhiên là đồng chí Trung tá rất nhiều lần đượcquan tâm coi trọng.
Hạ Hoằng Huân đang nói chuyện cùng Viên Soái, khóe mắtliếc thấycó người đi tới, sau khi hiểu rõ dụng ý củaTô Điềm m, nhíu mày theo thói quen, quayđầu lạinói với Viên Soái: “Cậu đi làm cho bầukhông khí trầm lặng này sôi nổi một chút.” Anh cũng cảm thấyhọc viên đang chịu áp lực, anh đã bàn bạc vớiViên Soái kế sách để thay đổitâm trạng ọi người.
Viên Soái biết Hạ HoằngHuân coi trọng hình ảnh và ảnhhưởng, không muốn hòa mình với học viên, nghe Tô Điềm m nói chỉ đạo viên cũng tham gia, đương nhiên nghĩ đến cảnh tượng đêm hôm đó Doanh trưởng dẫnMục Khảchạy vòng, tâm tư anh chợt xoay chuyển, giựtgiây nói: “Doanh trưởng, ở chung mộtchỗ mà không ra chơi vớibọn họcũng thật không công bằng, mà nhưthế cũng không phát huy được ưuthế quân ta.” Một mặttự chủtrương trảlời Tô Điềmm ý nói huấn luyện viên Hạ cũng tham gia.
“Tạo phản phảikhông?” Hạ Hoằng Huân bấtmãn liếc xéo Viên Soái.
Viên Soái bắt đầu dáng vẻvô lại, vẻmặt cợtnhả anh nói: “Doanh trưởng, anh cũng không thể trả đũa.”
“Cậu còn biết tôi là Doanh trưởng?”
“Biết, biết.” Viên Soái cười hắc hắc: “Nhưngtrên điều lệnh có viết, chúng ta làquan hệ đồngchí bình đẳng.”
“Không tệ, càngngày càng có tiền đồ rồi.”Hạ HoằngHuân gật đầumột cái, không để tâm nói: “Cho cậuchút mặt mũi cậu liền khua tay múa chân,nhìn xem tôi làm thế nào trừng trịcậu.” Nhưng thật ra là không từ chối,coi như đã đồng ý tham gia.
Mục Khả thấyHạ HoằngHuân đi tới lại càng không muốn thamgia, nhưng cánh tay bị Tô Điềmm liều chếtníu lại, muốn đi cũng không đi được.
Nghe xong quy tắc,Viên Soái gọi vài người huấnluyện viên cùng học viên tới, mười ngườichia làm năm tổ. Không biết có phảianh cố ý hay không, Mục Khảthế nhưngvừa khéo mà cùng kẻ địch- Hạ HoằngHuân một tổ.Đứng ởbên cạnh dáng người ột mét tám mấy củaanh, cô có vẻ thật nhỏ nhắn xinh xắn.
Hạ Hoằng Huân biếtViên Soái cố ý. Chiếu theo chiềucao khác nhau của anh và Mục Khả,đảm nhiệmtrò chơi này rõ ràng đã mất đi ưuthế, thậmchí còn rất tốn sức. Anh vốn địnhđề nghịsắp xếplại mộtchút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏcủa đồngchí Mục Khảthì không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắtu ám liếc nhìn Viên Soái một cái, nhưmuốn nói: “Ông đây sẽ không đểyên cho cậu!” Người nào đó sợtới mứcvội chạysang chỗ khác coi như không nhìn thấy.
Để tăng thêm độ khó, kếthợp vậtliệu trụsở huấnluyện hiệncó, trò chơi quy định thếnày: Sắp hai tổ viên cho bọn họ đứngsong song sát vào nhau, hai chân trái phảibị buộcvào nhau, sau đó dùng khoảng cách giữa tay phảivà tay trái nâng trái bóng tiến lên phíatrước 100m, trên đường đi nếunhư trái bóng bị rơi phải nhặtlên bằng mộttay rồi tiếptục đi, ai đến điểm cuối cùng trướcthì người đó thắng, tổ thua phải biểudiễn tiếtmục.
Tâm tình chống đối củaMục Khảbắt đầuphát tác, cô không an phận mà đứng lắclư làm loạn,cố ý không chịu khom người xuống phốihợp thao tác trói chân với HạHoằng Huân.
Hạ Hoằng Huân ngừngđộng tác trên tay, ngồi xổmtrên mặt đấtngước mặtlên nhìn cô, cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Đồng chí nhỏ,bây giờ không phải là lúc để phát tiết tình cảmcá nhân, mời cô phối hợpmột chút!”