Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 63 . m kém dương sai


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 63 . m kém dương sai

Từ sâu trong ánh mắt HạHoằng Huân ẩn hiện nụ cườimơ hồ,anh nhàn nhã nói: “Kể lại đượckhông?”

Hiển nhiên là anhkhông hài lòng với lời giải thích củaHách Nghĩa Thành .

Tâm tình không tốtnên Hách Nghĩa Thành có vẻ hơi uể oải, hoàn toàn mấtđi sự sắcbén lúc thay Mục Khả dạy dỗ Hạ Hoằng Huân. Anh phiền não oán trách nói: “Tôi thấythằng nhóc cậu am hiểu nhất là giảvờ, rõ ràng là quen biết TảMinh Hoàng, nhưng lại làm nhưngười xa lạđể đùa giỡntôi cùng Mục Khả.”

“Đùa giỡn hai người? Lờinày dựa vào đâu thế?” HạHoằng Huân cau mày: “Đừng có nói mộtnửa lạithôi, không có anh giới thiệu, tôi làm sao biết Tả Minh Hoàng là ai.”

“Cậu đừng có giảbộ.” Hách Nghĩa Thành trừng mắtnhìn anh, tức giận nói: “Cậu ta suýtchút nữa trở thành em rể cậu, cậucòn nói không biết?”

“Em rể?” Hạ HoằngHuân kinh ngạc, “Anh nói Tả Minh Hoàng cùng Nhã Ngôn? Không thể nào!” Em rể nhà ai? Hạ Hoằng Huân nhìn không vừa mắt!

Nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống giả bộ, cơntức củaHách Nghĩa Thành cũng tan một chút, chỉ vào cái cốctrên bàn ý bảo Hạ Hoằng Huân lấy cho anh mộtít nước. HạHoằng Huân giơ tay đập lên bả vai củaanh, đứng dậy hầu hạ đồngchí Tham mưu trưởng.

Có lẽ không ai pháthiện ra, hai người đàn ông này bình thườnghay đối chọigay gắt nhưngthật ra thì rất ăn nhịp. Bỏ qua mộtvài lần xung đột, thì có thể nói tínhtình Hạ HoằngHuân và Hách Nghĩa Thành quả thật rấtgiống nhau: không thích vòng vo, thẳng thắnhào sảng, ngạo khí tự tin.


Hách Nghĩa Thành uốngmột ngụmnước thấmgiọng, sau đó ảo não nói: “Có thểtôi đã quá nghiêm trọng hóa vấn đề,có lẽ quan hệ của bọn họcòn chưa tớilúc nói chuyện hôn nhân, nhưng dù sao cũng không phải quá trong sạch…..”

Không quá trong sạch?Nói cái gì vậy! Quả đúng là vốntừ quá nghèo nàn. Hạ HoằngHuân hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái, cảnhcáo nói: “Anh phê bình tôi thế nàocũng được, nhưng vu không được nói xấu Nhã Ngôn.”

“Thu hồi cáidáng vẻ huấnluyện cấpdưới củacậu lại.”Hách Nghĩa Thành lại muốn tranh đấu,anh nói: “Không biết đang nói chuyện cùng ai sao?”

Đấu thì đấu, ai sợai! Hạ HoằngHuân không khách khí nói lại: “Đừng giơcái danh hiệu trưởng bối ra.” Ánh mắt khinh thườngquét qua Hách Nghĩa Thành, anh nói: “Anh nhìn bộ dạng của anh bây giờxem có chút nào giống trưởng bốikhông? Ai, đừng bảo với tôi Nhã Ngôn khóc không phải do anh trêu chọc.” Thấy ánh mắt củangười nào đó có vẻ hơi chột dạ,anh nắm chắcmười phầnnói: “Có dám nói không?”

Cái này quả thật có liên quan đến anh, nhưng mà hình như cũng không có liên quan thực tế lắm.

Hách Nghĩa Thành nghẹnlại, đưaánh mắt vềphía ngoài cửa sổ, mất tự nhiên cũng không lên tiếng.

Đợi cả nửangày cũng không thấy anh có ý định mởmiệng, HạHoằng Huân thân là “Người từngtrải” lựa chọn phép khích tướng, anh nói: “Là đàn ông thì đừng lềmề, có gì mà phải ngại. Tôi thích Mục Khả,mọi chuyệncủa cô ấytôi đều quan tâm, cứ nắmcho chắc trước rồi nói sau, nào có giống nhưanh. Trừng mắt nhìn tôi làm gì? Tôi chỉxác định lạidanh phận thôi, anh cho rằng tôi sẽlàm gì cô ấy sao? Ai, tôi nói này, chừng nào anh mớicó thể tìm lại đúng vị trí của mình?”

“Tôi biết rõmình là cậu của Khả Khả, không cầncậu nhắcnhở.” Hách Nghĩa Thành nhìn Hạ HoằngHuân, không xác định hỏi: “Cậuthật sựkhông biết chuyện của bọn họà?”

Hạ Hoằng Huân buồnbực: “Không biết. Nhã Ngôn không nói cho tôi.”


Không ngờ Tả Minh Hoàng lạicó liên quan đến Hạ Nhã Ngôn, HạHoằng Huân có chút nén giận. Ngườiđàn ông này quả nhiên không hiền lành, dám cảgan trêu chọc bà xã tương lai cùng vớiem gái anh, Hạ Hoằng Huân thật muốn K anh ta.

Hách Nghĩa Thành lườmanh một cái, phê bình: “Làm anhtrai kiểu gì vậy!”

Hạ Hoằng Huân nổiđóa: “Anh thì sao! Chuyện của cháu gái đếnbây giờ vẫncòn quản.”

“Đươngnhiên!”

“Được rồi, đừngcó mà đắc ý.” Hạ HoằngHuân đứng lên, uy hiếp: “Anh không nói thì tôi đi hỏi Nhã Ngôn. Tôi mà biết anh bắt nạt con bé thì dù anh là bác hay là cậu, tôi vẫnsẽ xửlý anh.” Giọng điệu cương quyết nhưvậy rõ ràng đã quên mất mụcđích chính của chuyến đi này mấtrồi. Xin lỗiư? Thôi cho xin, ai nói xin lỗi vớiai còn chưa biết đâu.

Để Hạ HoằngHuân chờ khoảng một phút, Hách NghĩaThành trầm giọng nói: “Vô tình tôi nghe thấymấy y tá nói chuyện với nhau, nói là Tả Minh Hoàng thay lòng đổi dạyêu Khả Khả,nói cái gì mà từ chị dâu biếnthành tình địch…. Tôi nhất thờikích động mắng mấy cô y tá mấy câu, cũng không cho các cô ấy tiêm. Cô ấythì tốt rồi,không cảm ơnthì thôi còn giận dữ mắngtôi xen vào việc của ngườikhác……” Chuyển hướng nhìn sang Hạ Hoằng Huân, anh tứcgiận nói: “Tính tình nóng nảy giốnghệt nhưcậu.”

Nhớ tới lúc HạNhã Ngôn lao vào phòng bệnh chỉ vào mặtanh nói: “Hách Nghĩa Thành, anh lạitrúng gió à? Không xen vào việc của ngườikhác anh khó chịu đúng không? Chuyện củatôi và Tả Minh Hoàng liên quan đến anh sao? Khi nào thì cần đếnphiên anh thay tôi ra mặt? Anh là gì của tôi chứ?”Trong lòng anh liền nổi giận.
Trong lòng anh không kiềmchế đượccơn giậnđột nhiên trào ra, nhưng nghĩ đếnnguồn gốcsự tình, Hách Nghĩa Thành đè nén tức giận,khó có khi nào lại hạ giọngnói: “Chẳng qua tôi nghe không lọt tai mấylời bịađặt họnói về cô thôi, cô…..”

“Trong óc anh là nướcà, chẳng nhẽ không biết một câu ‘nghe không vào’ của anh sẽkhiến tôi rước thêm phiền toái sao?”Chuyện TảMinh Hoàng đối tốt với Mục Khả,có y tá nào không biết? Những lờichị dâu biếnthành tình địch cô đã nghe nhiều, đã chếtlặng rồi.Nhưng Hách Nghĩa Thành đột nhiên nổigiận khiếnmấy chuyệnrắc rốinày lại chuyển hướng. Bây giờ nhữngy tá lắm mồmkia bắt đầubàn luận vềcô cùng Hách Nghĩa Thành. Hạ Nhã Ngôn quả thậttức chết,cô nào có trêu ghẹo ai, tại sao không ngày nào sống yên ổn!


Hạ Nhã Ngôn hậm hựcnhìn tình trạng Hách Nghĩa Thành nửa ngườithương tật.Cô không chịu nổi những lời đồnđại kia, vếtsẹo bịvạch trần,uất ứcđột nhiên trào dâng. Ánh mắt tứcgiận biếnthành xấu hổ, cô xoay người muốn đi, không muốnrơi nướcmắt trướcmặt anh.

Không nhìn thấy đôi mắt ươn ướt củacô, dưới tình hình cấp bách Hách Nghĩa Thành kéo tay cô lại, lúc nói ra câu có vẻ mập mờ kia lạibị HạHoằng Huân và Mục Khả nghe được. Rõ ràng là anh muốn lấy lòng Hạ Nhã Ngôn, muốncứu vãn cụcdiện bếtắc. Nhưngchính anh cũng không nhận ra.

Trong phòng bệnh, HáchNghĩa Thành giải thích chuyện từlúc xảy ra cho Hạ Hoằng Huân, còn trongphòng làm việc khoa chỉnh hình, HạNhã Ngôn đem chuyện cũ đã chôn sâu tronglòng kể hếtcho Mục Khả.
Cô với TảMinh Hoàng không thể tính là có quan hệ. Trong mắtHạ Nhã Ngôn xẹt qua một tia mất mát, cô tựgiễu chính mình nói: “Yêu thầm chính là kịchcâm, nói ra sẽ trở thành bi kịch. Những thứmập mờlại càng không nên chạm vào.”

Mục Khả là ngườirất biếtlắng nghe, cô lẳng lặng đứng bên cạnhHạ Nhã Ngôn, yên lặng nghe cô kểchuyện trái tim này đã từng vì mộtngười đàn ông mà đập loạnnhịp. Kếtcục cuốicùng là một cô gái độc lậpgiỏi giang bị tổn thương vì mộttình yêu chưa kịp bắt đầu đã kếtthúc.

Chuyện xảy ra khi HạNhã Ngôn được điều tới bệnh việnlục quân.

Cũng là mùa đông, nhữngbông tuyết trắng tinh phất phơ theo gió.

Hạ Hoằng Huân cốý xin nghỉ phép để đưa em gái đến cửabệnh việnlớn, dặndò: “Xuất thân là công của các trưởngbối, không phải để chúng ta lấy ra khoe, nếucó thể thì hãy cố gắng không cần đề cập tới.Đơn vịchính là một xã hội thu nhỏ, mọi việcđừng tính toán quá chi li, chịu thiệtchưa chắcđã là chuyện xấu. Không phải mẹ đã dạylàm người phải biết cảm ơnđó sao, trong từ điểm Oxfordcũng giải thích cảm ơn là để bộc lộ sự cảm kích đốivới người đã giúpmình.” Hạ Hoằng Huân vỗ vỗ bảvai em gái, nói những lời sâu sắc:“Trị bệnhcứu ngườichính là cách trả ơn xã hộitốt nhất,nhớ làm mộtbác sĩ tốt.”

Hạ Nhã Ngôn từ nhỏđã kính trọng anh trai, trước tớigiờ anh nói gì cô nghe nấy, ngay cảviệc dựthi đại họcthành phố A cũng vì Hạ HoằngHuân đóng quân đây. Ngại vì anh đang mặc quân trang trên người nên cô không nhảy vàolòng anh giống như hồi nhỏ, chỉcầm lấybàn tay của anh trai cười nói: “Biếtrồi, tóm lạivẫn là giáo dục tư tưởng cho em, thậtlà sợ anh.”

Nụ cười hiệnlên trên gương mặt anh tuấn, Hạ HoằngHuân phê bình nói: “Em đã là người trưởng thành rồimà chẳng có chút nghiêm chỉnh nào thế,vào đi thôi, ngày đầu đi làm đừng tớimuộn………”


Lúc này, một giọng nói mềmmại đáng yêu xuyên thấu qua không khí rét buốt truyền tới, HạHoằng Huân nghe thấy sau lưngcó người gọi:“Nhã Ngôn.”

Nhìn thầy người từtrên tàu điện ngầm xuống chạy lạigần, HạNhã Ngôn giới thiệu: “Anh, đây chính là Thích TửDi mà em đã từng nhắc đếnvới anh, bạnhọc chung thời đại học củaem, cũng là bác sĩ bệnh viện lụcquân.”

Đó là lần đầu tiên HạHoằng Huân gặp Thích Tử Di. Vẻ mặtanh bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹpcao gầy giốngem gái mình. Nhìn cô ấy ôm em gái, nghethấy giọngnói mềm mạiđáng yêu chào hỏi: “Xin chào, đồng chí Thượngúy.” Không sai, lúc ấy cấp bậccủa HạHoằng Huân chỉ là Thượng úy.

Hạ Hoằng Huân phốihợp vươntay, nhàn nhạt nói: “Xin chào!”

Dưới nhiệt độthấp hơnmười độ,bàn tay Hạ Hoằng Huân cực kỳ ấm áp, Thích TửDi ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn khôi ngô, không khỏi khẽ đỏ mặt, đã quên buông tay.
Để khỏi làm cô lúng túng, Hạ Hoằng Huân rút tay về, dặndò Hạ Nhã Ngôn đôi câu, sau đó tạm biệtrời đi.

Khi Hạ Hoằng Huân đã lên taxi, một chiếc xe hơi màu đen dừnglại bên cạnhThích Tử Di, cửa kính xe hạ xuống, gió lạnhđưa giọngnói dịu dàng của Tả Minh Hoàng vào trongtai của HạNhã Ngôn. Cô nghe thấy anh chào hỏi vớiThích Tử Di: “Sao vẫn còn đứngở ngoài này, hứng gió không cần nhiệt độ hả?”

Lưu luyến nhìn hướngchiếc taxi rời đi, Thích Tử Di lôi tayHạ Nhã Ngôn giới thiệu: “Tả Minh Hoàng, bác sĩ khoa ngoại trẻtuổi nổitiếng nhấtcủa bệnhviện chúng tôi. Hạ Nhã Ngôn, bạn thời đạihọc củatôi, là bác sĩ ưu tú được phân tớikhoa chỉnh hình.”

Tả Minh Hoàng mở cửaxuống xe, nụ cười dịu dàng khiếncho người ta có cảm giác đang đắm mìnhtrong làm gió xuân, anh lịch sự nói: “Hoan nghênh cô, Nhã Ngôn.”

Trong chớp mắt bịanh nắm tay, tim Hạ Nhã Ngôn đậpmãnh liệt không ngừng. HạNhã Ngôn Đối với Tả Minh Hoàng cũng giống nhưThích Tử Di đối với Hạ HoằngHuân – vừa gặp đã yêu.
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.