Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 42: Tiểu biệt tương phùng
Dám rủa cô! Hạ Nhã Ngôn có thểxác định người đàn ông trước mắt không chỉkhông có phong độ, hơn nữacó chút độc miệng. Cô nghiêng đầu, híp mắt suy nghĩ, khóe môi mỏng chậm rãi cong lênthành độ cong giễu cợt lại không mấtđi sự xinh đẹp: “Tốt, chỉ cầncó thể giúp Tham mưu trưởngHách tiêu tan mối hận trong lòng, tùy ý anh, dù sao ngày nào tôicũng ở bệnhviện, cũng không không ngại là đứnghay là nằm.”
Hách Nghĩa Thành đươngnhiên nhận ra mùi vị châm chọckhinh thường trong lời nói củacô, nhíu mày nhìn cô. Cằm nhọn, sốngmũi thẳng, đôi mắt sáng ngời giảo hoạt,lông mày đậm nhướn lên, nhìn thế nào cũngcảm thấylà một ngườicó cá tính mạnh mẽ, nhưng mỗi tộidáng vẻ cốý chọc giậnngười lạinhư đứabé ăn vạ. Trong đôi mắt sắcbén thầm thu lại chỉ trích vừa rồi,anh lạnh lùng nói: “Cô không để ý là chuyệncủa cô, nhưngxin cô không nên liên lụy đến ngườikhác. Tạo thành hậu quả như thế,biết gọilà gì không?”
Hạ Nhã Ngôn theo bản năng hỏi:”Là gì?”
Hách Nghĩa Thành đảkích không chút khách khí: “Ngu xuẩn!”
“Anh có thể cânnhắc vấnđề nhưmột vịTham mưu trưởng hay không?”
“Vui lòng chỉgiáo.”
Hạ Nhã Ngôn cố hết sức bình tĩnh hoà nhã, không muốn đắctội quá mứcvới người đàn ông vô cùngcó thể trởthành “Bề trên” của ông anh mình, cô nói: “Gặp phảichuyện củaMục Khả,ngay cả tỉnhtáo tối thiểu anh cũng cũng không có, chứđừng nói đếnnăng lực suy xét. Thật không thểtưởng tượngnổi anh chỉhuy ‘thiên quân vạn mã’ thế nào nữa.Không thể phủ nhận anh rất quan tâm đếncháu gái anh, nhưng anh phải nhậnrõ thân phận của mình, không nên vượtqua thân phận này mà ‘ xử lý ’ hôn nhân của cô ấy.”
Hách Nghĩa Thành thông minh nhưvậy, lậptức hiểura ám chỉ trong lời của Hạ Nhã Ngôn, ánh mắt anh thâm trầm khó dònhìn cô, hai hàng lông mày nhíu chặt:”Chẳng lẽ không đồng ý cho con bévà Hạ gia các người là không có năng lựcsuy xét sao? Cô cho rằng trên thế giớinày chỉ có Hạ Hoằng Huân là đàn ông tốt sao? Anh ta có bao nhiêu khả năng chăm sóc Khả Khả? Có bao nhiêu thời gian ởbên Khả Khả?Bây giờ KhảKhả nằmtrong bệnh viện, thì anh ta ở đâu? Đừng nói với tôi cái gì mà diễn tập,tôi chính là từ sân huấn luyệntrở về!”Lấy thuốclá và bật lửa cầm ở trên tay, anh lạnh lùng tiếp tục: “Ngay cảmạng củaanh ta đều là của quốc gia, cô nói chotôi biết, anh làm cách nào cho Khả Khả một gia đình an ổn?”Câu nói kết thúc bằng mộttiếng vang, anh đá mạnh vào chân bàn, mạnh đến nỗi cái cốcphía trên cũng lung lay.
Mục Khả ngủcũng không sau bị âm thanh bất thình lình này đánh thức, cô nhíu mày mở mắt ra, trước thấyHạ Nhã Ngôn đứng bên trái giường, sauđó nghiêng đầu nhìn về phía Hách Nghĩa Thành đang đen mặt, cúi đầugọi mộttiếng: “Cậu út.”
Trong nháy mắt HáchNghĩa Thành thu lại tức giậntrên mặt, anh cúi người nhẹgiọng hỏicô: “Sao rồi, Khả Khả?Muốn uốngnước sao?”
Mục Khả nhẹnhàng lắc đầu, cô gái yếu đuối nở nụ cườicười, cô nói nhỏ: “Là cháu tham ăn, ăn hỏngdạ dày, đừngtrách Nhã Ngôn, cháu cam đoan không có lầnsau nữa.”
Vẻ mặt ngườiđàn ông lộ ra mệt mỏi, sờ sờcái trán cao của cô, lo lắng cùng đau lòng trong đáy mắt không cầnnói cũng biết, anh thở dài: “Cháu từng cam đoan không biếtbao nhiêu lần rồi, lúc nào thì mới làm, hả?”
Bị trách cứ MụcKhả bĩu môi, khuôn mặt nhỏnhắn trắngbệch rấtđáng thương.
Hách Nghĩa Thành đành phảithỏa hiệp:”Được rồi, chỉ cần cháu ngoan ngoãn phối hợp vớibác sĩ điều trị sớm một chút là được,cậu sẽkhông trách cứ ai, được chưa?”
Mục Khả chớpmắt tỏvẻ chấpnhận điềukiện. Quay mặt sang nhìn Hạ Nhã Ngôn,xin lỗi nói: “Thật xin lỗi,khiến em sợrồi phảikhông?”
Thu lại sắc bén lúc giằngco cùng Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngônkhom người cau mày, hơi có vẻuất ứcnói: “Thật làm em sợ muốnchết, nếuchị không hạ sốt em sẽ liềumạng với TảMinh Hoàng, còn là sinh viên ưu tú đại họcquân y nổi tiếng, đúng là lừa người.”
Mục Khả bị vẻ mặtkhoa trương của cô chọc cười, ngay sau đó lại cau mày vì đau đớn.
“Đừng cười, nuốtlại.” Hách Nghĩa Thành liếc HạNhã Ngôn một cái, “Cầu xin cô đấybác sĩ Hạ, cô chọc con bé cười như vậy sẽ khiếnvết mổrách ra đó.”
Suýt chút nữa lại gây họa.Hạ Nhã Ngôn lè lưỡi với MụcKhả, ngậmchặt miệng.
Tả Minh Hoàng đến thăm MụcKhả, Hách Nghĩa Thành lấy lý do bác sĩ kiểm tra vết thương đuổingười nào đó ra khỏi sân.
Hạ Nhã Ngôn mặc áo blouse trắngtay đút túi, ánh mắt nhìn Hách NghĩaThành rất không thân thiện, trướckhi đi cô để lại một câu: “Giác ngộ củaTham mưu trưởng Hách nhất định cầnphải nâng cấp. Nhu cầu cấp bách củaanh bây giờ là làm rõ xem Mục Khảnên gả cho người đàn ông cô ấy yêu vàcũng yêu cô ấy, hay một vịbác sĩ gia đình có thể chăm sóc thân thể cô ấy.”
Dù ở đơn vịhay ở nhà, không ai dám dùng thái độ đó nói chuyệnvới anh. Hách Nghĩa Thành nhìn chằmchằm bóng lưng cô đi xa, tức giận ứ đọng ởtrong lồng ngực không có chỗ phát. Cămtức ngồitrên ghế dài châm điếu thuốc,mới vừarít hai hơi, đã bị cắt ngang.
Hạ Nhã Ngôn lấy thân phậnbác sĩ bệnh viện lục quân, thái độ cứngrắn nói: “Cấm hút thuốc, không thấy sao? Phạt50!”
Hách Nghĩa Thành tứcgiận mà ném điếu thuốc đang cháy trêntay xuống đất, đạp tắt, ngưởngmặt nhìn cô.
Hạ Nhã Ngôn vẫn bình thảnung dung: “Ném tàn thuốc bừa bãi, bây giờphạt anh 100.”
Hách Nghĩa Thành thựcsự nổiđiên rồi, anh lấy hộp thuốc lá ra, khiêu khích hỏi: “Hôm nay tôi muốnhút hết hộpnày, cô phạt bao nhiêu?” Sau đó mócví tiền ra đặt bên người.
Trong khi hai ngườiđang giằng co, cách đó hai trăm dặm, sân huấnluyện diễntập đang bậnrộn quét dọnchiến trường.
Doanh trại tạm thờicủa đoàn 532 cùng với bộchỉ huy đã dỡ hết, chiến sĩ xe bộchiến bịbộ độiđặc chủnghành hạ mộtngày một đêm đang lục tụctrở về.
Hạ Hoằng Huân mộttay chống tại thắt lưng chui ra từsơn cốc036 chạy vềxe bộ chiến,khi mũ quân đội đặt trên vai, bước chân anhcó vẻ hơitập tễnhđi về phía Lục Trạm Minh cùng Ninh AnLỗi đã chờtừ lâu .
Ninh An Lỗi cẩn thậnphát hiện dáng vẻ anh có cái gì đó không đúng, ân cầnhỏi: “Sao vậy, bị thương rồihả?”
Hạ Hoằng Huân cắnrăng lau trán. Trần Vệ Đông đi theo đã chạy tới vừa chào vừatrách móc: “Báo cáo Chính ủy, Doanhtrưởng vì che chở cho tôi, phần eo vận độngquá mạnh, bị thương rồi.”
Chuyện là như vầy,nửa giờtrước lúc diễn tập kết thúc, xe tăng đối kháng chính diện cùngmáy bay trực thăng bị tổnthất vô cùng nghiêm trọng. Đểxoay chuyển tàn cục, Hạ Hoằng Huân quảquyết hạlệnh mộtsố chiếnsĩ xuống xe, tạo thành tiểu đội độtkích lấy tốcđộ cơđộng lớnnhất tấncông vào bãi đất 412.
Hỏa lực mãnh liệt,Hạ HoằngHuân cùng Trần Vệ đông xung phong, dẫn dắt tiểuđội độtkích hành động. Khi Hạ HoằngHuân cảnh giác cực cao ngửi được hơithở nguy hiểm, hô: “Tất cả nằmxuống” thì đã ra sức đẩyngã Trần VệĐông sắp bịsúng bắn tỉabắn trúng, sau đó nhảy lên, nhanh chóng lao tới nơibắn tỉaLam Quân ẩn nấp, tiêu diệt tên bắn tỉa.
Nhớ lại tình hình lúc đó, trên mặt TrầnVệ đông khó nén kính nể cùng kích động.Nếu nhưkhông phải tận mắt nhìn thấy, anh tuyệtđối không thể tin có người có thể bắnchuẩn nhưthế ởkhoảng cách mấy trăm mét, hơn nữa hoàn toàn không cần nhắm. Sử dụngsúng bắn tỉathành thạo như súng lục.
Bắt chước tưthế HạHoằng Huân dùng súng, Trần VệĐông nói với Đoàn trưởng cùng Chính ủy:”Đây là lần bắn đẹpnhất tôi từnggặp! Lam Quân bị phát hiện rồi tậpkích đều nói, bọn họ chết không oan.”
Dừng như ngạianh nói nhiều, Hạ Hoằng Huân lạnh lùng liếcTrần VệĐông một cái: “Bảo xe tăng tậphọp, mườiphút sau lên đường.”
Trần Vệ Đông cũng nhậnra mình lạc đề rồi, thấy Hạ HoằngHuân không định lên xe điều trị,anh nhắc nhở: “Doanh trưởng, để quân y xem vếtthương. . . . . .”
Hạ Hoằng Huân có chút phiền não: “Nói nhảm nhiều nhưvậy! Nên làm gì thì làm đi.”
Trần Vệ Đông bịanh lườm đếnhốt hoảng,nhìn trộm Chính ủy một cái, anh nói:”Rõ” đi được hai bước vẫnkhông quên quay đầu lại nói: “Doanh trưởng, tôi đi gọi quâny.”
Ninh An Lỗi thấy HạHoằng Huân như vậy cũng biết thươngtích của anh không nhẹ, nếukhông con người bình thường cứngrắn này không thể nào vẫn luôn lấy tay đỡeo như vậy,vì vậy, ông ra lệnh: “Lên xe chữa thương!”
Lúc này, một chiếc máy bay trựcthăng hạ xuống trên bãi đất trống, vài sĩ quan Lam Quân nguỵ trang lá cây nhảy xuống. Cầm đầulà chỉ huy Dạ của bộ đội đặc chủngcũng bước thật nhanh đến chỗ LụcTrạm Minh, ánh mắt uy nghiêm trong lúc lơđãng quét qua khuôn mặt đã rửa sạchthuốc màu của Hạ Hoằng Huân.
Thượng tá Dạ cũng lão luyện,trầm ổn,lúc đứng bên cạnh Lục Trạm Minh, khuôn mặtlạnh lùng mới lộ ra mỉm cười:”Ông bạn già, Trung tá chỉ huy mà ông hếtlòng tán dương đánh bọn tôi rấtthảm đấy.”
Hai người rất thân quen, LụcTrạm Minh lễ cũng không còn kính, nghiêm mặtnói: “Không cần châm chọc bọntôi, ông lấy một đổi mười chúng tôi, ai thảm?”
“Nhưng lính của ông khiếnđội trưởngchúng tôi thành liệt sĩ.” Quay đầu nhìn vềphía Hạ HoằngHuân, ông cười nhạt bổ sung: “Bị cậu tự tay bắnchết, cách một trăm mét, một pháttrúng ngực.”
Hạ Hoằng Huân rũ mắtxuống không nói, để giảmbớt đau đớn,tay lơ đãng ấn ấn bên hông.
Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiệnlên nụ cườithần bí, Dạcũng nói: “Chỉ nhìn một cách đơnthuần so chiến tổn là chúng tôi thắng, nhưngnhìn chung toàn cục, chúng tôi mất bộchỉ huy, thua.”
Đối kháng kéo dài một ngày đêm, tổngbộ quyếtđịnh là hoà. Nhưng mà, quân nhân lão luyệnnhư bọnhọ đã phát hiện trong quá trình chiến đấu mình đã lộra khuyết điểm, cái này thật ra thìcòn quan trọng hơn kết quả.
So với trước tỉlệ chiếntổn gần1-15 những lần trước mà nói, đoàn 532tuyệt đốilà người thắng. Chỉ là, Lục Trạmminh chưa bao giờ chịu áp lực lớnnhư lầnnày, ông cười không nổi, nhàn nhạtnói: “Lợi ích không nhỏ, xin chỉbảo thêm.”
Nụ cười trên mặtDạ cũng tắtdần, ông nghiêm túc đi tới trướcmặt HạHoằng Huân, dưới ánh mắt kinh ngạc củamọi ngườiông tự tay sửa lại cổ áo vốnđã rất nghiêm chỉnh của đồng chí Trung tá, nói ra hai chữ ngắngọn mạnhmẽ: “Cũng vậy!”
Nói thật ra mọi ngườiở đây không ai hiểu động tác này của Dạcó ý gì, bao gồm cả Hạ Hoằng Huân.
Dạ tới vô ảnhđi vô tung ngồi máy bay trực thăng rờiđi, Hạ HoằngHuân bị LụcTrạm Minh ra lệnh lên xe chữa thương. Trướckhi nằm xuốngđể kiểmtra anh gọi Viên Soái lấy điệnthoại di độngcủa anh tới.Sau khi mở máy nhận được mười mấytin nhắn củaHạ Nhã Ngôn, không kịp xem tin nhắn,anh ấn nút gọi tắt, trên màn ảnh lậptức hiệnlên hai chữ: Tiểu quỷ!
Một phút sau, trongtiếng la hét ngăn cản của quâny, Hạ HoằngHuân nhảy xuống xe. Không kịp nói rõtình huống cho Chính ủy, đã liềumạng chạyvề phía bãi đỗ xe dã chiến.
Xe việt dã lấy tốcđộ kinh ngườivội vã rờiđi, lưu lạiDịch Lý Minh bị xách cổ áo kéo xuống xe sữngsờ đứnghít bụi tạichỗ. Thậtlâu mới phảnứng đượclão đại bảoanh xin nghỉ với Chính ủy.
Hoàn toàn quên đi phầneo bị thương,trong đầu đều là hình ảnh Mục Khảđau đớn khó nhịn, Hạ Hoằng Huân đạplút cần ga, nơi xe việt dã đi qua, baylên tầng tầngbụi đất.Vậy mà, ông trời dường cố ý đốinghịch cùng anh. Khi cách thành phố A 17 km, xe việtdã đột nhiên chết máy trên đoạn đường vắngvẻ.
Hạ Hoằng Huân khởiđộng mấylần không được, anh giận dữ dùng sứcđập hai phát vào vô lăng. Có lẽ do quá lo lắng,xuống xe kiểm tra vẫn không tìm ranguyên nhân chết máy.
Điện thoại lúc trướcdo Hách Nghĩa Thành nhận, cúi đầu nhìn đồnghồ trên cổtay, theo như lộ trình hẳn là Hạ HoằngHuân nên đến nơi rồi mới phải.Khi anh cúi người vì kéo chăn cho Mục Khả,bên ngoài truyền đến tiếngbước chân dồn dập mà nặng nề,ngay sau đó, cửa phòng bệnh bịngười ra dùng sức đẩy ra.
Hách Nghĩa Thành nhìn vềphía Hạ HoằngHuân đang cầm đồng phục huấn luyệntrên tay, áo sơ mi bị mồhôi thấm ướt,nhíu nhíu mày: “Bộ dạng bây giờcủa anh, là quân nhân không có khí chất nhấttôi từng gặp.”
Không rảnh giải thích với Hách Nghĩa Thành là xe hỏng, anh chạybộ tớiđây mới tạothành bộ dạng“lếch thếch”hiện tại.Hạ HoằngHuân vội vã đến trước giường bệnh,ánh mắt lưuluyến trên khuôn mặt nhỏnhắn tái nhợt không có chút máu của Mục Khả,đôi mắt cũng hơi ươn ướt.
Khom người, lòng bàntay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Mục Khả,Hạ HoằngHuân vô cùng lưu luyến gọitên cô: “Mục Khả. . . . . .”
Giọng nói trầm thấpchứa đầytình cảm đánh thức cô gái ngủ chưa sâu. MụcKhả chậmrãi mở mắtra, khi xác định đây không phải là mơ,mà anh đang thật sự đứngtrước mắtcô thì cô lấy ánh mắt bao hàm nhớnhung nhìn anh. Chạm đến đau lòng cùng áy náy trong đáy mắt HạHoằng Huân, Mục Khả rất muốncho anh một nụ cười an ủi, nhưngcô cảm thấytim co rút lại, nước mắt nhịn hai ngày qua cứ như vậy mà trượtra khỏi hốcmắt, cô khóc.
Hạ Hoằng Huân vô cùng đau lòng, anh nghẹn ngào nhẹtrách: “Sao lại như vậy,không thể ăn cay còn cậy mạnh,có phải mấyngày rồi không dạy dỗ em thì em khôngngoan đúng không, hả?” Giúp cô lauđi nước mắtnơi khóe mắt,nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắngbệch nhưngvẫn xinh đẹpcủa cô, anh vô cùng dịu dàng nói: “Đau thì nói cho tôi, đừng cốchịu không nói.”
Tất cả kiên cườngtrong nháy mắt nhìn thấy anh đềuđã sụp đổ,thân thể đau đớn làm Mục Khả vô cùng yếuớt, cô đưabàn tay nhỏ bé từ trong chăn ra cầm tayanh, vô lực nắm chặt lại, khóc nói: “Đau quá. . . . . .”
Giờ khắc này lòng anh mềm nhũng, Hạ Hoằng Huân cầmlại bàn tay bé nhỏ của Mục Khả,không coi ai ra gì cúi người hôn lênkhóe mắt ướtlệ củacô.
[ ]