Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 30: Ly biệt cùng gặp lại
Cho dù lưu luyến thếnào, bước chân của thời gian cũng sẽ không dừnglại vì bấtcứ ai.
Sáng sớm, cả vùng đấtcòn đang ngủ say, vạn vậtbị bao phủtrong đám sương mù mờ ảo,nhìn không rõ.
Xe riêng trụ sở huấnluyện đã dừngở dướichân núi. Mục Khả chui ra khỏi chướng, nhìn thấyHạ HoằngHuân đứng ởtrước mặtcác sĩ quan nói gì đó, nhìn bóng lưngcao lớn củaanh, trái tim không hiểu sao dâng lên một chút thươngcảm.
Khi huấn luyện viên sắpxếp từnghọc viên lên xe, Hạ HoằngHuân ngăn Mục Khả đang theo đuôi sau lưngTô Điềm m: “Em theo xe tôi.”Nói xong, không chút kiêng dè mà dắt bạn gái ngồilên xe của anh.
Xe việt dã chạy đượcmột khoảng,Hạ HoằngHuân đánh vỡ yên lặng bắtđầu dặndò: “Em thích ngủ nướng, trởvề nhớđặt chuông báo thức cẩn thận, đừngđể đi làm muộn. Thôi, hay là mỗi sángsớm tôi gọiđiện thoạicho em đi, đảm bảo hơn chuông báo thức, tôi lo nó không gọi được em dậy. . . . . .” Dừng một chút, anh thả chậmtốc độxe, xoay người lại đem túi ngày hôm qua mang đếnđặt ởchỗ ngồiphía sau đưa cho Mục Khả:”Đường máu em thấp, bình thườngphải tựchú ý nhiều, nơi này có chocolate cùng đường,còn có mấy thứ khác khác, thích ăn cái gì từtự mang mộtít theo bên người, chỉ là không thểăn thay cơm. . . . . . Em ở túc xá củatrường đúng không? Tôi có cơ hộira ngoài sẽ đến thăm em. Nếu em có thời gian lạicũng muốn. . . . . .”
Câu “Hoan nghênh em tùy thời tới doanh trại” bịnuốt trởvào, một tay Hạ Hoằng Huân đỡ tay lái, đưatay phải ra cầm lấy tay Mục Khả,thật lâu mớinói: “Tối hôm qua do tôi nóng nảy, dọaem rồi phảikhông? Xin lỗi. Trước không nói đếnchuyện này nữa, dù sao cũng phải đủ thờigian sát hạch tôi đã, bao lâu cũng được, em tựtính toán, được không?” Thấy cô không thèm liếc anh một cái, Hạ HoằngHuân nóng nảy: “Dù gì cũng phải nói mộtcâu với tôi đi chứ, đợi lát nữađến trụsở huấnluyện thu thập xong, thì phải tiễn mọingười trởvề, cũng không thể cứ như vậy để cho em đi.”
Kể từ tốihôm qua sau khi nói ra yêu cầu muốn kếthôn, Mục Khả dường như luôn cốtình trốn tránh anh, ngay cả sau khi tan cuộcđốt lửatrại anh muốn giữ cô lại nói vài câu, cô cũng không cho. Biết rõ thậtsự đã đắctội với cô bạn gái nhỏ, cả đêm tinh thầnHạ HoằngHuân cũng có chút không yên. Sắp phải xa nhau, anh đương nhiên muốn lấy ra tấtcả vốnliếng dụdỗ cô, nếukhông ” ở riêng hai nơi ” nhưnày thì yêu đương kiểu gì?
Siết chặt năm ngón tay, nắm lấy đầu ngón tay hơilạnh củacô trong lòng bàn tay sưởi ấm, HạHoằng Huân thỏa hiệp nói: “Biết sai có thểsửa là đồngchí tốt, đúng không? Xin thủ trưởngcho cơ hộihối cảiđể làm ngườimới.”
Nhìn anh cố tình làmra dáng vẻ tủi thân, Mục Khả oán trách nởnụ cười,cô vừa rút tay về vừa nhắc nhở:”Lo lái xe đi, đừng lấy sinh mệnhquần chúng ra đùa.” Tính khí cô cóchút bướng bỉnh, nhưng đại đa sốthời điểmthì rất dễnói chuyện, chỉ cần không phạm vào tộilớn giếtkhông tha.
Hạ Hoằng Huân giơtay lên véo một cái lên mặt cô, cườiđáp: “Rõ!”
Mục Khả ôm mộttúi lớn đồăn vặt, nghiêng đầu hỏi anh: “Mới vừarồi anh nói nếu em có thời gian lại cũng muốn… thì thế nào?” Đừng thấylúc trước cô im lặng không nói, Hạ Hoằng Huân nói gì cô đều nghe lọt hết.
“Tôi muốn nói nếu em không quá bận rộn, lúc nào cũng có thể đếndoanh trại gặp tôi.”
“Em không nhớanh, đến gặpanh làm gì.”
“Là tôi nhớ em.Xin em đến gặp tôi. Nếu em đến, tôi coi em như thủ trưởng mà đón tiếp,được không?”
Mục Khả quay mặtsang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổđang lùi dần, mím môi, cười mà không nói.
Hơn một giờqua đi rất nhanh. Khi cách trụ sở huấn luyệnchừng mườiphút đường xe, Hạ Hoằng Huân dừng xe ởven đường. Tayphải chốnglên lưng dựaghế phụ,Hạ HoằngHuân nhìn Mục Khả, giọng nói dịu dàng: “Vừanãy quá nhiều người, bây giờ nói tạm biệtđi.”
Mục Khả không nói gì, Hạ Hoằng Huân đã đưa tay trái ra cùng với cô mười ngón giao nhau,đồng thờinghiêng người hôn lên môi cô.
Hôn triền miên, thấp giọngrên rỉ càng êm ái. . . . . .
Khi tất cả thầytrò thu thập xong đồ tập họp ởtrong sân huấn luyện xong, trừxe riêng dừng ở cửa nhắc nhởmọi ngườimột tháng huấn luyện quân sự chấmdứt ra, HạHoằng Huân cùng mười sĩ quan trẻ tuổi anh mang theo từ quân đoàn 532 hiên ngang mạnhmẽ đứngở bên ngoài, chờ tiễn bọn họ.
Đưa mắt nhìn tấtcả họcviên lên xe, Hạ Hoằng Huân dùng giọngnói hùng hậu ra khẩu lệnh:”Chào!”
Tất cả thầytrò trên xe vẫy tay chào từ biệtvới huấn luyện viên, các nữsinh cảm tính ào ào rơi lệ.Mục Khảngồi xuốngghế gầncửa sổ,đón nhận ánh mắt Hạ Hoằng Huân, cô giơtay lên dùng sức vẫy vẫy.
Nghỉ, Hạ HoằngHuân hít vào thật sâu, tặng cho cô nụcười cổvũ, cũng giơ tay lên vẫy chào cô.
Khi xe biến mất khỏitầm mắt,xoay người nhìn về sân huấn luyện trởnên vắng lặngyên tĩnh, lạnh lùng như hạ hoằng huân, cũng khó tránh khỏi cảmthấy thê lương.Anh lấy điệnthoại di độnggửi cho MụcKhả mộttin nhắn, anh nói: “Cẩn thận,đừng làm cho tôi lo lắng!”
Mục Khả xem đi xem lạitin nhắn ngắn gọn, cuối cùng vẫnkhông thể nào nhịn được, một giọtlệ, nhẹnhàng trượt ra từ khóe mắt. . . . . .
Đây chính là ly biệt,lúc nào cũng khiến người ta sầunão.
Một tháng cuộc sốnghuấn luyệnquân sự cứnhư vậykết thúc, Mục Khả thu hoạch mộtvị bạntrai quân nhân, mà huấn luyện viên HạHoằng Huân, rốt cuộc nhắm ngay hồngtâm hạnh phúc, chỉ đợi bóp cò, một phát bắntrúng.
Bắt đầu từhôm nay, tình yêu của bọn họ dường nhưlại đi tớimột vạchxuất phát khác. Cuộc sốngtrở vềquỹ đạovốn có, lạivùi đầu vào công việc khẩntrương mà bận rộn. Nhìn bề ngoài, không có gì thay đổi, tấtcả vẫnnhư cũ, thay đổi duy nhất, dường nhưlà trong lòng.
Mục Khả trở lại trườngđược ba ngày, bạn tốt Hướng Vi mấttích đã lâu lại xuất hiện,điện thoạivừa thông, cô liền dồn dập hỏithăm tiến triển yêu đương của MụcKhả cùng HạHoằng Huân : “Sao rồi? Hai ngườitrong thời kỳ yêu đương cuồngnhiệt có làm chuyện gì khác hay không? Anh ta hôn cậuchưa? Kỹthuật nhưthế nào? Ai, thôi, cái vấn đềnày nhất địnhcậu không trả lời được, ai bảocậu là nụhôn đầu cơ,căn bản chưatừng nghiên cứu kỹ thuật. . . . . .”
Thói quen thích nửađêm gọi điệnthoại cho cô sợ là không sửa được rồi.Mục Khảtừ từnhắm hai mắtchui vào ổ chăn, hàm hàm hồ hồnói: “Cậu rụt rè một chút thì chết à? Mình bắtđầu hoài nghi giới tính của cậu rồi.Nói như thểcậu nghiên cứu rất nhiều rồi ý.”
Hướng Vi lơ đễnhxùy một tiếng,nói với MụcKhả: “Trưa mai mình tới mời cậuăn đại tiệc.”
Lại chủ độngmời cô ăn cơm? Từ trước đếngiờ đềulà bọn họbóc lột Hách Nghĩa Thành, Mục Khảcười hỏi:”Cậu phát tài rồi?”
“Phát cái đầu cậu!” HướngVi hung tợn nói: “Là mình sợ cậu ở trụ sở huấnluyện bịngược đãi, vốn đã gầy đến nỗicả con khỉcũng không có cách nào sống được rồi.”
Biết rõ Hướng Vi quan tâm cô, Mục Khả còn cứng miệngmà nói: “Biết cậu ghen tỵvới mình rồi!”
“Càng ngày càng lắmmồm rồi.”Hướng Vi giống như là có việc gấp,vội vã nói qua: “Ngày mai chờ mình đấy,đừng có đếncăn tin.” Rồi cúp máy.
Kết quả giữatrưa ngày hôm sau Hướng Vi tạmthời có chuyện không có tới, ngược lạilại gặpngười biếnmất không thấy tăm hơi từ hôm MụcKhả kiểmtra sức khỏe- Hách Nghĩa Thành, còn có một vị khách không mờimà đến —— Tả Minh Hoàng.
Tìm quán ăn cơm trưa gầntrường học,Hách Nghĩa Thành thuần thục gọimấy món ăn Mục Khả thích, chờ nhân viên phụcvụ đi, TảMinh Hoàng đem kết quả kiểmtra sức khoẻ đưa tới, trêu ghẹonói: “Không có vấn đề gì, khỏegiống nhưcon bò nhỏ.”
Mục Khả nhe răng cười:”Cám ơn quân y Tả.”
Tả Minh Hoàng thoải mái cườicười: “Nghe Nghĩa Thành nói bạn trai em là Doanh trưởng doanh trại trinh sátđoàn 532?”
Thật không ngờ Hách Nghĩa Thành sẽ nói đến hạ hoằnghuân với Tả Minh Hoàng, Mục Khảcười nhạtkhông lên tiếng.
Hách Nghĩa Thành rảnhrang tiếp lời: “Yêu ai không yêu, cốtình tìm lính dã chiến.”
Mục Khả phảnbác: “Lính dã chiến thì sao? Trừ khác binh chủngra, hai người giống nhau.”
“Binh chủng khácnhau là khác biệt lớn.”
“Lớn hơn nữathì cũng là quân nhân cả!”
Tả Minh Hoàng thấy hai ngườidường nhưbắt đầubốc hỏa,vội vàng ra mặt hoà giải: “Bây giờ là bữatrưa, không phải thời gian tranhcãi.” Mở một hộp sữa chua đẩytới trướcmặt MụcKhả, anh chuyển đề tài: “Công việc có bậnlắm không? Sinh viên dễ bảochứ?”
Nhắc tới công việc,cảm xúc MụcKhả có vẻcó chút sa sút, cô từ từ nói: “Cái học kỳ này em không có lớp,bận cái gì. Sinh viên cũng chẳng cầndẫn dắtquản thúc thì có khỏe không.”
“Như vậy không phảirất tốtsao? Đừng để mình như con quay vậy. Lầntrước đi trụ sở huấn luyệnHướng Vi có nói với anh giáoviên trường em năm nay có cơ hộira nước ngoài học tập, em chuẩn bị một chút, họctiếng Anh nhiều năm như vậy, đi ra ngoài học tập cũng không tồi.”
Tiếng Anh tốt nhưMục Khảkhông nước ngoài học thì thậtđáng tiếc. Nhưng người trước giờluôn bảo vệcô không thôi – Hách Nghĩa Thành lạikhông tán thành cô đi quá xa, xuất ngoại lạicàng không cần bàn. Không chỉ có anh, thậtra thì hai nhà Mục, Hách cũng không muốn con gái duy nhất trong dòng họ phải xa quê hương.
“Cậu nói thế nào cũng có lí hết.” Trong lòng biếtrõ dụng ý của Hách Nghĩa Thành, MụcKhả đểsữa chua xuống, bất mãn nói:”Lúc ấy cháu không muốn ở lại đạihọc C, tạisao cậu không theo cháu? Dù làm việc ởđâu cháu đều ở ký túc xá, xa gần nội thành có gì khác nhau sao?”
Nói đến chuyện công tác củaMục Khả,cũng không đơn giản như vẻ bềngoài. Chuyện là như này, lúc ấycô muốn sau khi tốt nghiệp đại họcđến trườngtrung học Hách Xảo Mai làm việc khi còn sống làm cô giáo dạy tiếng Anh, nhưng kếtquả bốtrí điều xuống, lại bị đại học C giữlại trườnggiảng dạy.Cô biết là trong nhà sắp xếp,để tránh xung đột cùng Hách Nghĩa Thành, cô vẫnluôn nín nhịn không phát tác, chỉ âm thầmnghĩ cách, hy vọng có thể đượcđiều đi nơikhác. Nhưng nỗ lực nửa năm, vẫnkhông có kết quả.
Hách Nghĩa Thành đặt”cạch” ly trà lên bàn, lạnh mặtnói: “Bây giờ cậu hốihận nhấtchính là ban đầu phản đốicháu đến trường trung học!” Nếu nhưkhông ở lạiđại họcC, cũng sẽ không đi tham gia cái huấn luyệnquân sự quỷquái kia, lại càng không gặp gỡ Hạ HoằngHuân, Hách Nghĩa Thành càng nghĩ càng tức.
Không khí lập tức đông cứng,cậu út cùng cháu gái không thèm để ý đếnngười kia, khi món ăn được mang lên hếtchỉ lo vùi đầu ăn cơm, không ai chịu nhượngbộ. TảMinh Hoàng cau mày đá Hách Nghĩa Thành mộtcái, nhắc nhở anh dưới áp lực lớnsẽ khiếnngười ta tiêu hóa không tốt.
Hách Nghĩa Thành cũng không hi vọng ăn một bữa cơmlại cãi nhau không vui, hơn nữahôm nay tới đây còn có chuyện quan trọnghơn, vì vậy,anh vừa gắprau vào bát Mục Khả vừanói: “Buổi chiều cậulàm xong việc sẽ tới đón cháu, về nhà ăn cơmtối. Thằngnhóc Mục Thần kia ngày nào cũng gọiđiện thoạicho cậu, nói là cậu giấu cháu, không giaongười ra thì sẽ không gọi cậu nữa,không biết lớn nhỏ. . . . . .”
Mục Khả đang địnhnói, lại thấy hai “Ngườiquen” mới gặp mặt một lầnđi vào quán ăn, một là em gái Hạ HoằngHuân – Hạ Nhã Ngôn, một là bạngái cũ của Hạ Hoằng Thích Tử Di.
[ ]