Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 28: Hạnh phúc ngập tràn
Thấy “Tùbinh” không nhúc nhích cũng không chịuphối hợp,Mục Khảtức giậndùng cây gậy gỗ chọc chọc ngang lưnganh lần nữa,lặp lại:”Nộp vũ khí đầu hàng không giết!”Giọng nói thanh thúy kết hợpvới ngữkhí nghiêm nghị khó gặp, có vẻcó chút không hợp.
“Kẻ địch” thong thả ung dung để ống nhòm xuống,đưa lưngvề phía cô, hỏi: “Không có súng thì làm thếnào?”
Mục Khả nghe thếtim đập mạnhvà loạn nhịp,ngay sau đó lấy cây gậy dùng sứcgõ trên lưng anh, tức giậnnói: “Không có súng còn có người! Bắt ngườitrả nợ!”
“Tôi cũng đang có ý đó.” Người nọ cười, lấygiọng nói từ tính trầm thấp nói: “Làm tù binh của em, em có thể‘muốn gì làm nấy’ với tôi.”
Lại trêu chọc cô. Sao không chịu nói chuyện đứng đắnthế nhỉ?Mục Khảném gậy gỗxuống đất,nâng bàn tay trắng như phấnđấm vào lưnganh: “Nếu đồng chí Doanh trưởng phêchuẩn, vậyem cũng sẽ không khách khí, hành quyết tạichỗ!”
“Hành quyết tại chỗ?”Bị thái độ”Dũng mãnh” của cô chọc cười,Hạ HoằngHuân thản nhiên xoay người, cầmđôi tay nhỏ bé trắng trẻo của cô: “Không thành vấn đề,vậy hành quyết tại chỗ luôn đi.” Lời còn chưa dứt, anh cấtbước tiếnlên, dùng cánh tay đem cô bạn gái nhỏ ngày nhớđêm mong ôm vào trước ngực, đồngthời cúi thấp đầu hôn cô rất sâu.
Vừa bắt đầuMục Khảvẫn hơichống cự,dần dầnbị hôn đếnngoan ngoãn. Theo bản năng ôm eo Hạ HoằngHuân, cô hơi ngẩng đầu lên, hứng lấynụ hôn bá đạo lại không mất sự dịu dàng củaanh.
Nhớ đánh giá của HạHoằng Huân với khẩu ngữ của Mục Khảkhông? Anh nói cô nói tiếng Anh như ngườiMỹ. Không thể không thừa nhận, làm sinh viên giỏi hệ Anh Ngữ, khẩuâm của MụcKhả so với “Điên cuồng Anh ngữ”không kém bao nhiêu.
Dĩ nhiên, cũng không phảiHạ HoằngHuân nghe cô nói tiếng Anh mới biếttù binh của mình là Mục Khả.Hôm nay anh cố ý chạy tới,đã sớm nhìn thấy cô, đi theo cô tới tận tớiđây. Chỉ là nhóm nhỏ bốnngười củacô hành động quá chậm chạp,Doanh trưởng doanh trại trinh sát nhưanh không cần ngụy trang cũng không mấtnhiều công sức đã có thể lặng yên tiếpcận bọnhọ mà không bị phát hiện. Thật dễdàng đợi đếnlúc cô đi một mình, Hạ HoằngHuân mới xuất hiện. Nghe được tiếngbước chân cố ý đi nhẹ đang tiến gầnđến sau lưng,khóe môi anh khẽ nâng lên, chờ đợi bị bắtlàm tù binh.
Nói cả đời cũng hơiquá, dù sao anh còn rất trẻ. Nhưngsống đếnba mươi hai tuổi, lần đầu tiên HạHoằng Huân cam tâm tình nguyện trởthành tù binh. Xác thực nên nói, tù binhcủa tình yêu. Hạ Hoằng Huân từng nói với MụcKhả, sau khi ở cùng cô, anh cảm thấy mùi vịcủa gia đình ở trên người cô.
Vừa hôn xong, Hạ HoằngHuân rời khỏi đôi môi mềm mại củacô, sau lại giống như luyến tiếc,nhẹ nhàng hôn thêm một cái lạimột cái, chọc cho Mục Khả buồncười, sẵnggiọng: “Đáng ghét!”
Hạ Hoằng Huân ngắmkhuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, siếtchặt cánh tay, để cho thân thể mềm mạinhỏ bé củacô dán chặt vào anh, anh cười nhưkhông cười hỏi: “Đáng ghét, hử?”
Ngắm nhìn đôi mắt sáng ngờilại sâu thẳmcủa cô, thầnthái nghiêm túc lại lộ ra mậpmờ, tảnra một loạimị lựckhiếp người,khiến cho đồng chí Mục Khả từ trước đếngiờ luôn có sức chống cự mạnhmẽ với ngườikhác phái cũng phải thua trận. Cô tính trẻcon chu miệng, xấu hổ mà đem mặt chôn ởtrước ngựcanh, nửa là đáp lại nửa là trả thù nắmthật chặtcánh tay.
Hạ Hoằng Huân cũng không nói gì thêm, dường nhưkhông muốn quấy rầy giờ khắcôm ấp thân mật này, chỉ lấy tay vuốtve tóc Mục Khả, giống như ngườicha từ ái lại nuông chiều, sau đó ômcô chặt hơn.
Rõ ràng đã là mùa thu, lúc anh xuất hiện thế giớilại tràn ngập mùi vị của ánh mặttrời mùa hạ,nhất thờisáng lạn vô cùng. Mục Khảdường nhưngửi đượcmùi vị củahạnh phúc, thơm tho mà ngọt ngào. Cáiloại cảmgiác khi còn bé này không biết sao lại ùa về,nụ cườicủa cô bé từ khóe miệng lan đến ánh mắt,từng giọttừng giọtrót vào trong máu. Giống như đem HạHoằng Huân này, chậm rãi cắmrễ ởtrong lòng.
Thời gian không vì cuộc gặpgỡ sau khoảngthời gian tạm xa nhau của bọn họmà dừng bước,khi chung quanh không còn an tĩnh, mơ hồ nghe đượccó người đi tới bên này. Hạ Hoằng Huân buông tay ra, chỉnh lạimái tóc hơi rối của Mục Khả,lại chỉnhvòng lá ngụy trang trên đầu cô, dắttay cô đi vào trong rừng sâu.
Mục Khả không quan tâm anh muốn dẫn cô đi đâu, chỉ chăm chú đi theo phía sau anh, theo bước tiếncủa anh, đi về phía trước.
Có người nói những con đườngmà người khác đã từng đi qua chưachắc đã bằngphẳng, hơnnữa lạikhông có sáng tạo. Nhưng đốivới ngườiyêu cùng vợ chồng mà nói, nhất định phảicó một ngườibước theo người kia, có thể nói lànhân nhượng, cũng là yêu cùng trách nhiệm. Trong tình yêu và hôn nhân, nếu hai ngườiluôn bất đồngquan điểm, bước đi cũng không đồng nhất, hạnhphúc sẽ càng ngày càng rời xa bọnhọ, cuốicả bóng dáng cũng mất hút.
Khi chưa gặp HạHoằng Huân, Mục Khả luôn tự lực.Khi quan hệ của hai người thăng cấp, tình cảmấm lên, tính tình con gái sẽ tự động tỉnhgiấc, MụcKhả vẫnlà cô giáo Mục có chủ kiến,nhưng cô cũng sẽ làm nũng. Mà đối mặt với bạngái yếu đuốihiểu chuyện,chủ nghĩa đại nam tử phu đắt thê vinh củaHạ HoằngHuân cũng có đất dụng võ. Bọnhọ tuy thích đối chọi gay gắt, nhưngthật ra tính tình lại bù trừcho nhau.
Những ngày sống chung sau này, rất nhiều lần MụcKhả cũng khuất phục dưới nhữngý tưởng mang tính xây dựng củađại doanh trường Hạ, anh luôn hả hê nói: “Chiến sĩ ** nghe lời của Đảngnhất, đồngchí Mục Khảnghe Hạ HoằngHuân chỉ huy nhất.” Sau đó trước khicô bạn gái nhỏ kịp “Hànhhung”, lại lấy phương thức vô cùng đáng yêu “Sửa chữa”đồng chí nhỏ không an phận, cuối cùng còn có thể hỏi một câu rấtđáng ăn đòn: “Có phục haykhông?” Làm cho Mục Khả rất rối rắm.
Đi khoảng mười phút, HạHoằng Huân dẫn Mục Khả tới một chỗđất trốnggần mép nước.
Anh ngồi xổm xuốnggần mép nước,vươn tay vào trong nước thấmướt tay, rồinhẹ nhàng lau mặt cô, cười trêu chọc cô: “Sao lại hóa trang như con khỉ con vậy,tôi sắp không nhận ra mất rồi.”
Mục Khả ngửamặt lên mặccho anh lâu sạch, miệng thì giảithích: “Cũng không phải tại em, tác chiếncùng lính Trinh Sát trong rừng sâu núithẳm này, dĩ nhiên không thể lơi lỏng, cũng chỉlà ngụy trang mà thôi.”
“Nên ngụy trangthành ra như vậy?” Véo mặt cô một cái, vẻmặt HạHoằng Huân chợt trở nên nghiêm túc, anhnhẹ trách: “Vậy cũng không nên đi một mình.”
Cho rằng anh đang nóiđến buổihuấn luyệnhôm nay, Mục Khả nói: “Con em quân độiNhân dân trốn quá kĩ, bọn em chẳngphân biệt được nên hành động từ đâu, có lẽđến khi trờitối cũng không tìm ra được.” Tinh thần thả lỏng, bàn tay nhỏbé của cô rất tự nhiên đặt trên đầugối anh, hỏi:”Chẳng phải là anh nên ở đơn vịhuấn luyệnư, sao lạitới đây?”
“Lo lắng .” Rất cẩn thận lau sạch nhọnồi trên mặtcô, Hạ HoằngHuân cau mày nói: “Ai chuẩn bị cái này cho em đây? Không phải có thuốcmàu sao?”
“Em không quen bôi cái kia, cảm giác không thoảimái.” Cho nên Mục Khả cựtuyệt nhân viên cùng tổ bôi thuốcmàu dã chiến lên mặt cô, thuậntay quệt dướiđáy nồi bôi một cái lên mặt, bộ dạngtức cườichọc cườirất nhiềubạn học.
Chân mày Hạ Hoằng Huân nhíu chặthơn: “Tôi thấy em đang quấy rối thì có! Cái thứ này rất khó rửa sạch.”
“Vậy thì không rửa nữa.”Mục Khảcười khanh khách, thừa dịpHạ HoằngHuân chuyên chú lau lau gò má trái củacô, cô bướng bỉnh vươn bàn tay nhỏ bé dính nhọnồi sờlên gương mặt đẹp trai của anh, làm nhưdịu dàng hỏithăm: “Sao anh không bôi thuốcmàu?”
Sao lại không phát hiện ra trò đùa nhỏcủa cô cơchứ, HạHoằng Huân lơ đễnh nói: “Vừa rồihôn em không phải đã thuận tiệnbôi lên rồi sao, tiết kiệmvật tưquân dụng.”
Mục Khả không khách khí véo mặt anh: “Cái này là xâm chiếmtài vật củaquân em!”
Chân mày Hạ Hoằng Huân cũng không nhíu lấy mộtcái, anh sát lại gần lỗtai Mục Khảxấu xa nói: “Em cũng là của tôi rồi,còn tài vật quân em gì nữa.”
Mục Khả đánh anh, thấybộ dạnghời hợtcủa anh, bỗngnhiên cô nảy ra một ý, giơ hai tay lên cùvào nách anh.
Hạ Hoằng Huân cườimắng: “Không được làm loạn,mặt còn chưalau xong đấy.”
Rất hài lòng khi thấy anh phảnứng mạnhnhư thế,Mục Khảthuận thếđẩy ngã anh, mình cũng nằm trên cỏ,dùng sức cù anh, miệng còn nói năng hùng hồn: “Nghịch xong lại lau.”
“Nghe lời, đừng đùa. . . . . .” Hạ HoằngHuân trái né phải tránh, cười ha ha nói: “Cẩn thận có sĩ quan cùng học sinh tớiđây, sẽ bịmọi ngườicười. . . . . .”
Bị tiếng cườicủa anh cuốnhút, Mục Khả rất hài lòng sung sướng mà ra tay với anh từ trên xuống dưới: “Có cườicũng cười đại trung tá bị bắt làm tù binh như anh, liên quan gì tớiem.”
Hạ Hoằng Huân cườilớn nhắcnhở: “Không dừng tay tôi sẽphản kích.”
Vì muốn túm đồng chí Doanh trưởngđang định trốn, không hiểu từ lúc nào MụcKhả đã nửanằm trên người Hạ Hoằng Huân, dùng sứccù hai phát ở nơi anh sợ nhột nhất,cô uy hiếp nói: “Xem anh tạo phảnthế nào!”
Ý cười sâu đậm, HạHoằng Huân ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tươicười rạngrỡ, cảmnhận đượcsự dũng cảmkiên định của cô, tim anh rung động.Động tác phản kích dường như là theo bảnnăng, Mục Khả còn chưa kịp phảnứng đã bịanh lấy tưthế tiêu chuẩn biến bị độngthành chủ động , còn là liền lăn một vòng không giảngcứu chiếnlược chiếnthuật nông nô nổi dậy , cả ngườiđã bị anh đặt ở phía dưới.
“Cái này cũng không trách tôi được.” Hạ Hoằng Huân hôn trán cô, mập mờ nói: “Không thể dụ dỗ tôi giốngnhư nữgián điệp vậy, như vậy sẽlàm cho lòng quân tôi không yên.” Dứtlời lạihôn lên đôi môi hé mở của cô mộtlần nữa.
Tư thế vô cùng thân mậtlàm hô hấp Mục Khả không yên, cô đẩy thân thểHạ HoằngHuân, lại bị anh ôm càng chặt hơn, trong lúc ý thức mê man cô cảm thấy mộtbàn tay thô ráp mà ấm áp chậm chạplại không mất kiên định đưa vào trong bộđồ rằnri rộng thùng thình của cô, vuốtve da thịt mềm mại trên eo cô, đanglúc cô sợ hãi muốn ngăn cản, anh lại không tiếntới, chỉlà càng dùng sức hôn cô.
Người đàn ông bề ngoài lạnhlùng cứng nhắc, nhưng môi của anh lạicực kỳ mềmmại, chạmlên đôi môi Mục Khả, âm ấm,mềm mại,giống nhưcó sức mạnhmê hoặc, làm cô không nhịn đượchọc theo cách hôn liếm tỉ mỉ củaanh.
Cảm thấy đượccô đáp lại, trong lúc say mê Hạ HoằngHuân thỏa mãn cười, anh vừa hôn cô vừa rút tay vềxoa gò má mịn màng của cô, biểuhiệu rõ sựquý trọng mà thắm thiết.
Mặt trời ngảvề Tây, ánh nắng trời chiều còn xót lạixuyên thấu qua lá cây loang lổ chiếulên bóng dáng hai người trên mặt đất,khoảng thờigian lãng mạn.
Hồi lâu, rốt cuộcHạ HoằngHuân buông Mục Khả ra, thấy cô đỏ mặtnghiêng đầu đi không dám nhìn anh, anhkhẽ cườigiữ lấymặt cô, bắtcô nhìn thẳng vào mắt anh, rấtkhông đứng đắn nói: “Không thểnói tôi bại hoại được, phải biếtlà hành động của tôi hoàn toàn thao tác theo trình tự bình thường, em phải quen dầnđi.”
Sao còn có tâm tình mà xấuhổ, MụcKhả dùng cảtay lẫn chân đẩy anh ra, chưa kịp đứnglên, lại bịanh ôm vào trong ngực, Hạ HoằngHuân hơi đáng thương nói: “Ngày mai huấnluyện quân sự kết thúc rồi.”
Huấn luyện quân sựkết thúc, nghĩa là anh không thể tự dođi lại giữatrụ sởhuấn luyệnvà doanh trại, bọn họ đương nhiên cũng không thể giốngnhư bây giờmuốn gặplà gặp được.
Cắn môi dưới, MụcKhả không giãy giụa nữa, ngồi ởtrên cỏ, dựalưng vào trong ngực Hạ Hoằng Huân, thậtlâu mới nhỏgiọng hỏi:”Vậy bây giờ em có cần tiếp tụcnhiệm vụnữa không?”
“Không ngờ đồng chí nhỏMục Khảrất có kinh nghiệm đấy.” Hạ HoằngHuân giễu cợt cô, để cằm lên trên bảvai mảnh khảnh của cô, thân mật lấymặt áp lên mặt cô, nhẹ nhàng cọ, rấtkhẳng địnhnói: “Dọa đến em rồi? Còn sợ không?”
Mục Khả nhấtthời không kịp phản ứng, thuậnmiệng hỏi:”Cái gì?”
“Tôi xem nguy hiểmtiềm tang giữa rừng cây.” Vẻ mặt Hạ HoằngHuân rất áy náy , nghĩ đến Viên Soái kểcho anh Mục Khả giằng co vớimãng xà, trong lòng anh có chút sợ hãinói: “Về sau trừ lúc đi cùng tôi, không thể mộtthân một mình vào rừng, biếtchưa?”
Nếu như không phảitối hôm lo lắng cho cô nên gọi điện thoạicho Viên Soái hỏi thăm tình hình huấn luyện,Hạ HoằngHuân sẽ không biết Mục Khả lại gặp phảinguy hiểm lớn như vậy, cũng sẽkhông vội vàng chạy tới từ sáng, theo kếhoạch là buổi tối anh mới xuấthiện.
“Anh biết rồi à?” MụcKhả nghịchngợm nghiêng nghiêng đầu, tránh khỏisự đụngchạm củaanh, dịch ra tựa vào trước ngực anh, sợhãi nói: “Lúc ấy em bị dọa sợ chếtkhiếp, nghĩ thầm hy sinh như vậy quá thảmthiết. . . . . .”
Hạ Hoằng Huân gõ lên trán cô: “Không được nói bậy!”
Mục Khả giơtay lên xoa trán: “Không có việc gì… anh lo lắng vậy làm gì.”
“Tôi có thểkhông lo sao được?” Giọng củaHạ HoằngHuân nhất thời trở nên rất nghiêm nghị,anh nói: “Nếu không phải tốihôm qua Viên Soái gọi điện thoạicho tôi, tôi còn tưởng rằng vì em chơiquá vui nên đã vứt tôi ra sau đầu rồi.Chuyện lớnnhư vậycòn gạt tôi, hả?”
Từ nhỏ đến lớn, trừHách Nghĩa Thành sẽ trách cứ răn dạysau khi cô gây họa ra, tất cả mọi ngườiđều cựckỳ cưng chiều Mục Khả bởivì Hách Xảo Mai qua đời sớm,vào giờ phút này, vốn là mộtngười đàn ông xa lạ, thích đốichọi gay gắtcùng cô lại không tự chủbiểu lộra lo lắng cùng quan tâm, khiến MụcKhả thấycảm động.
Cô xoay người ôm cổ anh, đáng thươngnói: “Người ta sợ, anh còn lớntiếng nhưvậy.”
Sao chịu được cô bạngái nhỏ làm nũng như thế,Hạ HoằngHuân hôn lên chóp mũi cô, giọng nói mềm nhũn ra, cựckỳ tự trách nói: “Đều tạitôi không tốt.”
Mục Khả gật đầu tỏ vẻ anh tựphê bình rất chính xác, phụ họanói: “Cho anh một cơ hội lập công chuộctội.”
Không để ý tới nghịchngợm củacô, Hạ HoằngHuân dịu dàng hỏi: “Còn sợkhông?”
“Một chútxíu.” Mục Khả nhe răng cười, để tránh cho anh quá lo lắng, cô lắccổ củaanh nói sang chuyện khác: “Anh muốn lấycông chuộc tội.”
“Được được, lấy.”Hạ HoằngHuân cười: “Lúc trước không phảitôi đã đồng ý để cho em muốn làm gì thìlàm rồi sao, nói đi, muốn đềnbù thế nào?” Ánh mắt rơixuống đôi môi cô bị hôn đếnđỏ hồng,anh nghiêm trang hỏi: “Nếu không lạicho em đè để an ủi?”
Mục Khả hét lên mộttiếng rồiđẩy ngã anh. . . . . . Vì vậy, hai ngườilại náo loạnrồi.
Đùa thì đùa, cười thìcười, nhưngbuổi huấnluyện củaMục Khảvẫn phảitiếp tục,này chỉ nhưngmà trong đó thủy phân tự nhiên muốnkhông đáng kể.
Tâm tình vị sĩ quantrong sở huấn luyện ngụy trang thành cây xanh bị Hạ Hoằng Huân phát hiệncó chút buồn bực, dù sao mất mặt trướcmặt họcviên như thế đương nhiên phải cảmthấy ngượngngùng, nhưng lại có chút cảm thấy may mắn,may mắn vì được con át chủ bài Doanhtrưởng doanh trại trinh sát tự mình chỉ đạo,có thể nói được lợi không nhỏ.
Nói qua về yếu điểmtrong lúc ngụy trang ẩn nấp,lại truyềnthụ mấychiêu kinh nghiệm thực tế của bảnthân, Hạ Hoằng Huân cúi đầu nhìn quađồng hồtrên tay: “Đã đến giờ rồi, chuẩnbị bữaăn tối theo kế hoạch.”
Sĩ quan sống lưng thẳngtắp, chào Hạ Hoằng Huân một cái: “Cám ơn, Doanh trưởng Hạ. Vậytôi về doanh trước.”
Hạ Hoằng Huân gậtđầu, chờsĩ quan đi xa anh nói với MụcKhả đứngở sau lưng:”Lần này ló mặt đi, nhưngngươi phát hiện.”
Mục Khả hé miệngcười, đắcý chớp chớpmắt, mớirất khiêm tốn nói: “Đây còn không phảilà công lao của Doanh trưởng Hạsao.” Cái cô gọi là lấy công chuộctội chính là bắt Hạ Hoằng Huân giúp mộttay tìm ra nơi ẩn nấp của các sĩ quan, tránh cho cô tìm cả ngày mà không thu hoạch được gì.
“Chơi đã chưa, phảitrở vềrồi.” Hạ Hoằng Huân giơ tay lên cạonhẹ chóp mũi: “Buổi tốicó đồ ăn ngon, nhìn tôi bộc lộtài năng cho em xem.”
Lúc tối, Mục Khảphát hiện bạn trai quân nhân cứng nhắc nghiêm túc đúng là quá nhiều ưuđiểm. Thì ra là, trừ khảnăng huấn luyện đứng đầu trên sân bắncùng trong sân huấn luyện, HạHoằng Huân còn giấu một tuyệt kỹ—— nướng thịt dê.
Nhìn bóng dáng bận rộn chuyên chú bên cạnh, Mục Khả cườicong cong đôi mắt, cô bưng hộpgia vị gây sự: “Doanh trưởng Hạ còn có ưuđiểm gì chứ?Mau khai ra hết, tránh cho em phát hiện lạiphải sùng bái thêm lần nữa.”
“Khó mà nói hếtđược. . . . . .” Mặc áo sơmi ngắn tay, đeo tạp dề -Doanh trưởng Hạ cố ý làm người khác khó chịuvì thèm.
“Ý anh là nhiềuđến nỗikhông đếm hết, chẳng khiêm tốn chút nào. . . . . .” Trước mặtcông chúng không nên làm ra hành động ảnh hưởngđến hình tượng,Mục Khảbĩu môi bày tỏ bất mãn, ánh mắt nhìn chằm chằmvào cánh tay Hạ Hoằng Huân đang lộra, cảm thấyđường cong cánh tay đồng chí Trung tá quả thật là cực kỳ đẹp.
Hạ Hoằng Huân cườinhìn cô, thừa dịp rắc gia vị nhỏ giọng nói: “Đồngchí nhỏ, tôi tình nguyện ý cho em thờigian cả đờiđể tìm hiểu,còn chưa thỏa mãn sao?”
Cả đời? MụcKhả giậtmình, vẫn còn đang suy nghĩ thâm ý tronglời củaanh, hơi lạnhgió đêm đã đưa câu kế tiếpcủa anh vào trong tai, Mục Khảnghe được Hạ Hoằng Huân nói: “Chờ xong đợtdiễn tậpnày, tôi xem có thể xin nghỉ vài ngày hay không, cùng tôi về nhà đi.”
[ ]