Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 12: Trực tiếp thổ lộ


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 12: Trực tiếp thổ lộ

Đi xuống dưới tầng,Hạ HoằngHuân cũng không vội vã ngăn cản cô, anh chỉđứng ởtrong sân huấn luyện yên lặngnhìn cô từ đằng xa chạy tới.

Cho đến khi Mục Khảchạy xong vòng thứ hai, đi qua bên cạnh anhvẫn coi anh như người vô hình thì Hạ HoằngHuân đi nhanh mấy bước, từphía sau bắt được cánh tay cô, dễ dàngmà ôm cô vào trong ngực.

Giọng nói trầm thấptừ tính vang lên trên đỉnh đầuMục Khả,anh hỏi: “Sao vậy?” Giọngnói có lo lắng và sốt ruột.

Mục Khả giậnthở hổnhển giãy giụa, không đọ được với sứclực củaanh, cô giơ tay lên đập hai phát vào ngực anh, bộ dáng kia giống nhưhai người có thâm thù đại hận.Nhưng từbiểu hiệnhời hợtcủa HạHoằng Huân, xem ra căn bản không có chút xi nhê nào.

Một tay ôm Mục Khảkhống chếcô ở trướcngực mình, đưa tay phải ra vuốt lưngcủa cô thay cô thuận khí, thậmchí còn lấy “Võ lực” ép cô không thể lập tức dừnglại nghỉngơi, mà chậm rãi đi tiếp khoảng chừnghai mươi mét nữa.

Chờ Mục Khảthuận khí xong, cô dùng sức nhún vai mộtcái, kết quả vẫn không thoát ra được, nghiếnrăng nghiến lợi chất vấn: “Ôm đếnnghiện rồià? Còn không mau buông tay!”

Cảm thấy cô tứcgiận, HạHoằng Huân cũng không tiếp tụcso đo với cô, rất sung sướng thu tay, sau đó Mục Khả nhũn chân đặt mông ngã ngồitrên đất. Chỉ là Mục Khả cũng không nhìn thấy anh suýt chút nữa khôngkhống chếđược lạimuốn đưatay ra đỡ cô.

Không để ý bò dậy xoa xoa cái mông khốn khổ, Mục Khảnhíu chặt lông mày uất ứcchỉ trích: “Hạ HoằngHuân, anh cố ý!”

Phản rồi, cũng dám gọithẳng tên anh rồi.

Nhìn đồng chí nhỏ tội nghiệp ngồidưới đất,Hạ HoằngHuân từ từngồi xổmxuống, dùng bộ mặt nghiêm trang hỏi: “Không phải em bảo tôi buông rasao?”


Hiểu được HạHoằng Huân là sợ cô ít khi vận động sau khi tiêu hao thể lực quá mức mà ngã xuốngmới đỡ,Mục Khảthật có chút đuối lý, cô nghiêng đầu sangchỗ khác không muốn nhìn thấy khuôn mặt anh tuấncủa anh, lấytay chống xuống đất muốn đứnglên, kết quả bắp chân chợt rút gân, cô “A” một tiếng,suýt chút nữa đau chảy nướcmắt.

Hạ Hoằng Huân thấythế, quỳ đầugối xuốngđất, tạothành tư thế nửa quỳ, rất có kinh nghiệmnhanh chóng lấy tay đè bắp chân cô, dùng sức vừa phải mà nắnbóp, ngoài miệng ôn hòa phê bình cô:”Bình thường không vận động,hơn nửađêm lại chạytrối chết. Tâm huyết dâng trào, thiếu hụt thường thức.”Phát hiện cô không phối hợp,anh cau mày: “Chân đừng có cử động!Bảo em đừngcó cử động,còn —— động ——” lúc ngẩng đầu,lại thấytrong mắt Mục Khả có chút ươn ướt.

Chưa từng thấyMục Khảrơi nướcmắt, anh có chút mơ hồ,tay phải tiếp tục động tác vuốtve, tay trái vụng về giúp cô lau nướcmắt: “Tại sao khóc? Đau lắm à?Kiên nhẫn một chút, một lát là ổn.”

Không khách khí đẩytay anh ra, Mục Khả quệtquệt lung tung vài cái trên gương mặtnhỏ, hít hít mũi nói: “Anh không biết nhẹtay một chút sao! Xuống tay nặngnhư vậy.”

“Tôi mà nhẹtay” Hạ Hoằng Huân cẩn thận xoa bóp chân cô, tạm ngừng mới nói: “Vậycòn tác dụng gì?”

Nhìn đỉnh đầu anh, MụcKhả giốngnhư tứcgiận nói: “Dù sao chính là anh cố ý chỉnhtôi.” Bằng không tự dưngchạy đếnnói “bắt đầu”, chuyện thần thánh nhưyêu đương không thể dùng cách văn nhã để nói được à.

Thần sắc HạHoằng Huân bình tĩnh: “Em cho rằng tôi nhàn rỗikhông chuyện gì chắc!”

Đồng chí nhỏ MụcKhả vô lạinói: “Không rảnh rỗi thì đườngđường Đạidoanh trưởng như anh đi huấn luyện quân sựlàm gì?”

Anh đành chịu: “Khôngphải đềulà nhờ củacông lao Tham mưu trưởng Hách.”

Cô không hiểu:”Có liên quan gì đến anh ấy?”


“Quan hệ lớn.” HạHoằng Huân thuận miệng trả lời một câu, sau đó ngừng động tác, kéo cánh taycủa cô: “Đứng lên hoạt động mộtchút.”

Mượn lực tay anh đứnglên, Mục Khả đi được hai bước xác địnhrút gân đã khỏi, lại hỏi:”Có liên quan gì đến anh ấy?”

Nhìn mặt của cô, anh nhưkhông có việc gì nói: “Không quan hệ.”

Mục Khả kháng nghị:”Anh bị làm sao vậy? Lúc có lúc không, chọc tôi chơià.”

Hạ Hoằng Huân nhàn nhạtcười: “Tôi giống ngườihài hước sao?”

“Không nói thì thôi, làm như tôi thích nghe lắm ấy.” Tính bướngbỉnh củaMục Khảlại dâng lên, xoay người địnhđi, lại bịanh kéo lại, cô nói: “Đồng chí GiảiPhóng Quân, xin đừng lôi lôi kéo kéo nữ nhân dân quầnchúng, nhất là buổi tối.”

“Chẳng lẽ em không biếtưu thếcủa tôi chính là tác chiến ban đêm?” Hạ Hoằng Huân không buông,ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt ửngđỏ củacô: “Nói cho tôi vì sao em lại rađây.”

“Ra thì sao? Mắcmớ gì tớianh?”

“Không phải làkhông thích chạy bộ sao? Lúc huấnluyện giốngnhư chịutra tấn, chưa từng thấy em tích cựcnhư vậy,đêm hôm khuya khoắt không ngủ lăn qua lăn lạilàm cái gì?”


“Ai cần anhlo.” Lời nói của MụcKhả có vẻcó chút chán nản, miệng lạikhông yếu thế nói: “Nếu lại muốnnhắc đếnchuyện trái kỉ luật thì thôi đi, dù saokhông ngủ chính là không ngủ, cùng lắmthì anh phạt tôi chạy vòng, đứngtư thếquân đội, tôi đều không có ý kiến.”

Hạ Hoằng Huân cườinhư không cười: “Thật không có ýkiến? Nếuphải nói thì con người tôi rấtdân chủ.”

Phải nói sao? Mục Khảcó điểm rốirắm, giùng giằng có nên trực tiếp hỏira nghi vấn trong lòng hay không.

Giống như hiểu rõ cô nghĩ gì, Hạ HoằngHuân nói: “Không cần đấu tranh, cảmxúc đều biểuhiện hếttrên mặt rồi.Có phải bịlời củatôi hù sợ hay không?” Thấy MụcKhả cúi đầukhông nói lời nào, anh buông lỏng tay ra: “Em đừng sợ, tôi nói thẳng, cũng không lo lắng cảm thụ củaem. Chỉ là, cũng bởi vì tôi thích em mới có ý nghĩ này. Được hoặc không được,quyền quyếtđịnh không phải ở trong tay em sao? Phải không?”

Mục Khả chưatừng yêu đương,lúc học đạihọc có bạnnam theo đuổi cô, cô đều cựtuyệt, sau đó Hách Nghĩa Thành tới trườnghọc gặpcô bị bạncùng lớp thấy tưởng lầm là bạntrai cô, cô kinh ngạc nhưng cũng lườiphải giảithích, chỉ khi chỉ đạo viên hỏi cô mớinói thật. Cho nên, ngoại trừHướng Vi, người biết quan hệ củacô và Hách Nghĩa Thành cũng không nhiều.Lần này ý tưởng của Hạ HoằngHuân thật sự đã hù dọa cô, chủ yếu làcô cảm thấyhai người không có chút cơ sởtình cảm nào, nói khoa trương mộtchút thì quan hệ lúc trước còn vô cùng ác liệt, đối với sựthổ lộbất ngờcủa anh, cô rất khó tiêu hóa, cho nên mớikhông ngủ được đến sân huấn luyệnchạy vòng. Không nghĩ tới lạibị anh phát hiện, còn nghe anh khủng bố tỏtình nói thích cô.

Hít thở sâu nhiều lần,đôi mắt MụcKhả mê mang hỏi anh: “Anh bao nhiêu tuổirồi?”

“32.” Đã quen với lốisuy nghĩ cổ quái của cô, biểuhiện củaHạ HoằngHuân rất bình tĩnh, anh nói: “Tuổi có sai mộtchút, cũng may trên lý lịch của tôi vẫnviết chưakết hôn.”

Nếu Mục Khảcó khả năng khiến Hạ Hoằng Huân bó tay, anh tuyệt đốicũng có bản lãnh như vậy.Vốn tâm tình có chút buồn bực,cô bị nhữnglời này củaanh chọc cho cười, suy nghĩ một chút, rốt cuộcnói ra miệng: “Tôi cũng không hiểu biếtvề anh, hơnnữa anh ngày ngày sống trong quân đội,muốn gặpmặt còn phảibáo cáo trước, sao mà sống được?Hơn nữaanh cứng nhắc lại nghiêm khắc, đoán chừngngay cả tôi ngủ nướng cũng có ý kiến, lúc tán gẫunói không chuẩn còn chỉnh giốngnhư đi họp,tôi sao chịu nổi.”

Đừng thấy MụcKhả còn nhỏ,xuất thân nhà quân nhân cô hiểu vềnghề nghiệpcủa bọnhọ hơnngười bình thường nhiều. Nghe được ý kiếncó tính xây dựng của HạHoằng Huân, không coi tình yêu làm tròđùa, cô suy nghĩ rất nhiều, nhấtlà nghĩ đến kinh nghiệm củamẹ, cô không có lòng tin. Thật ra thì đốivới quân nhân Mục Khả rất mâu thuẫn,nhưng cốtình là anh nói muốn ‘bắt đầu’,cô lại không quá muốn. . . . . . Cựtuyệt.

Hạ Hoằng Huân làm nhưthở phào nhẹ nhõm, trêu chọc cô nói:”Thì ra là em đã nghĩ đến mức này rồihả? Thậtra thì không cần lo lắng, dầugì tôi cũng là Doanh trưởng, không đến nỗingay cả thờigian gặp bạngái cũng không có chứ? Hơn nữa,chúng ta ở cũng không xa, em không có việc gì có thểđến đơnvị chơi,không phải còn có nghỉ đông và nghỉhè sao? Chúng ta khẳng định có rấtnhiều thời gian ở chung với nhau, đến lúc đó em sẽhiểu biếtvề tôi.”

“Không cần suytính, tôi cảm thấy hai ta rất thích hợp.” HạHoằng Huân thu lại tươi cười, nghiêm túc nói: “Nghề nghiệpquân nhân rất đặc biệt, tôi xác thực không có quá nhiều thời gian cùng em, những thứlãng mạn, dịu dàng, tôi cũng không am hiểu.Nhưng tôi bảo đảm sẽ đối tốt vớiem, việc lớnviệc nhỏđều do em làm chủ, chỉ cần không trái vớinguyên tắc, tôi đều nghe em, đượckhông?”

Mục Khả đảotròn mắt, nói: “Tôi thích ngủ nướng,dọn dẹpkém; tính khí không tốt, thích gây gổ. Tôi không có quan niệm thời gian, hẹn hò có thểthường xuyên tới trễ, tôi. . . . ..”


“Tôi dọn dẹp siêu tốt,vừa lúc bổxung. Tôi cũng rất nóng tính, nhưng tổnghợp mà nói hết sức yêu hòa bình. Nếu nhưem tới trễ,tôi lại có kỷ luật hạn chếkhông thể đợi em, em đừng khiến tôi nghỉviệc là được,tôi không phê bình em.”

“Bộ dáng của tôi rấtgiống ngườikhông có bạn trai sao? Tại sao anh không hỏi tôi? Tôi cùng Hách. . . . . .”

“Em cho rằng tôikhông biết quan hệ của hai người sao?”

“À?”

“À cái gì?” HạHoằng Huân nghiêm mặt, vốnmuốn nói “Doanh trưởng tôi là trảiqua điều tra có căn có cứ ” lờiđến khóe miệng biến thành: “Emphải hiểurõ một việc,vì ý tưởng có tính xây dựng này, cảđời tôi phảichịu dướiHách Nghĩa Thành một bậc, hy sinh rấtlớn.”

Nhớ tới tuổicủa hai ngườiđàn ông này cùng với quan hệ giữamình và Hách Nghĩa Thành, lại kết hợpvới thân phận của Hạ HoằngHuân sau khi cô và anh ‘bắt đầu’, MụcKhả rấtkhông có phong độ ha ha cười.

Đem áo khoác rằn richoàng lên người cô, Hạ HoằngHuân nắm bàn tay bé nhỏ củacô, dịu dàng nói: “Em cười tôi thì coi như em đồng ý rồi.”

Gương mặt MụcKhả hơiđỏ lên, trong lúc nhất thờivẫn không thể tiếp nhận “Thâm tình khẩn thiết” của anh. Cô cúi đầutại chỗrối loạnhoảng hốt.Đây là phương thức che giấu bản thân theo thói quen, biểu hiệnra dáng vẻ không quan tâm. Nhưng, anh biếtcô là bởi vì khẩn trương cùng ngượng ngùng.

Cô gái nhỏ đáng yêu đơn thuầnnhư thếcũng không thể để người khác được lợi,phải tốcchiến tốcthắng thu về làm tài sản riêng. Nghĩđến đây, HạHoằng Huân cười, nụ cười thắnglợi.

Hai người cứ lẳnglặng đứngở trong sân huấn lộng gió đêm, thật lâu thậtlâu.

Sau đó Hạ Hoằng Huân nhìn đồnghồ, mớiphát hiện cũng đã hơn mộtgiờ sáng, sờ sờ tóc của cô, anh nói: “Đi ngủ đi, tiểuquỷ. Nếutập hợpngày mai tới trễ, tôi phải khó xử rồi.”
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.