Hạnh Phúc Đơn Giản Là Tà Được Bên Nhau

Chương Ngoại Truyện 2: Giận Dỗi.


Bạn đang đọc Hạnh Phúc Đơn Giản Là Tà Được Bên Nhau: Chương Ngoại Truyện 2: Giận Dỗi.

Dương ngồi trong phòng làm việc, trên bàn đầy những bản vẽ nháp nhưng trông gương mặt cô vẫn không thể hiện sự ưng ý.
-Không được.- Cô lại vò một bức tranh nữa vứt xuống đất.
-Em lại biến phòng làm việc thành bãi rác nữa rồi.- Giọng nói bất đắc dĩ vang lên.
-Vậy thì anh đừng vào là được mà.- Cô cũng không thèm ngẩng đầu lên.
-Hai ta đã mấy ngày rồi không gặp nhau em có biết không?- Giọng nói cảu Bảo trầm xuống, nghe lại có vẻ oán trách.
-Có vấn đề gì sao?- Dương lại bắt đầu phác thảo một bức tranh mới.
-Em không nhớ anh sao?
Tay cầm bút của Dương thoáng run rẩy, nhưng ngay sao đó, cô lại có thể bình tĩnh lại, không quan tâm đến Bảo nói gì, tiếp tục điềm tĩnh như không.
-Không.- Lạnh nhạt phun ra một chữ.
-Em thật là quá đáng.
-Cũng không quá đáng như anh.- Dương ngẩng đầu lên.- Anh có cho em yên không hả, em vẫn chưa làm ra được bộ nào ra hồn đây
.-Là do em không để ý đến anh trước.- Bảo tức giận.
Anh bây giờ đang làm việc tại công ty của gia đình, phải khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, muốn được hẹn hò cùng Dương, thế mà hết lần này đến lần khác đều bị từ chối, hôm nay đành phải đích thân đến tận nơi, vậy mà cô cũng không nể mặt anh một chút nào.
Chẳng lẽ việc thiết kế cảu cô còn quan trọng hơn anh hay sao?
-Em định cứ tiếp tục như thế này sao?- Giọng Bảo trầm xuống.
Dương lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh, đã bao lâu rồi hai người không gặp nhau ròi nhỉ. Không phải là cô không nhớ anh mà là nhớ anh rất nhiều, thế nhưng lòng kiêu ngạo của cô quá lớn, chẳng bao giờ chịu đến gặp anh. Hình như trong mố quan hệ của hai người,Bảo lúc nào cũng là người nhường nhìn cho cô.
-Vậy bây giờ anh muốn sao?- Cô buông bút vẽ xuống.
-Anh cảm thấy chúng ta hình như có chuyện gì đó, lần nào cũng là anh đến tìm em, rốt cuộc thì trong lòng em anh có bao nhiêu phân lượng, anh không thể khiến em quan tâm anh một chút nào sao?- Bảo nhìn thẳng cô và nói.

-Vậy anh đang cho rằng em không đúng? Là em quá kiêu ngạo, không coi trọng mối quan hệ giữa hai chúng ta?
-Anh không có ý đó, anh chỉ muốn biết em dành bao nhiêu tình cảm vào mối quan hệ này, liệu có phải là chúng ta đã đặt quá nhiều sự tin tưởng vào đối phương.
-Anh cho rằng em không yêu anh?
-Anh có cảm nhận như vậy đấy.- Bảo nhún vai, quay người đi.- Anh thấy anh còn không quan trọng bằng những bản thiết kế của em. Em có thể ngồi hàng giờ để thiết kế nhưng lại không thể bỏ ra hàng giờ để ở bên anh.
-Đây là công việc và đam mê của em, em không cảm thấy vậy là sai.- Dương bướng bỉnh.
-Vậy em cho rằng việc anh ở đây và nói những điều này là sai?
-Em không hề ép anh đến đây.- Cô lớn tiếng.
Khi nói ra câu đó, bỗng nhiên cả hai người đều im lặng, Dương biết mình đã nói sai rồi.
-Em nói đúng, có lẽ là anh đã sai.- Bảo lắc đầu, bước ra ngoài mà không nhìn lại.
Dương nhìn đống giấy bừa bộn trong phòng, chúng ngổn ngang như lòng cô bây giờ vậy. Cô vừa mới làm gì thế này chứ?
Dương gục đầu xuống bàn, hai tay vò mái tóc ngắn của mình.
Dạo này áp lực công việc rất nhiều, cô thật sự không cố ý gắt gỏng với anh như vậy.
Một ngày…
Hai ngày…
Một tuần….
Một tháng…
Mọi người trong phòng thiết kế đều có thể nhận ra tinh thần làm việc của đội trưởng không được hiệu quả cho lắm, nhưng cũng chẳng ai dám nói gì. Chỉ la cố gắng làm việc để không phải hứng lửa nóng của cô mà thôi.
Đã một tháng rồi Bảo không liên lạc gì với cô cả. Lần này thì anh giận thật rồi, có phải anh sẽ không quan tâm đến cô nữa không? Có phải là cô sẽ không được gặp anh nữa không?

Dương cầm trong tay chiếc điện thoại, đã bao nhiêu lần cô định gọi cho Bảo nhưng rồi lại thôi. Nói thật là cô không có dũng khí để đối diện với anh, đối diện với những chuyện này.
Trong lòng luôn bất ổn nhưng không biết làm sao để quên đi, thật sự rất nhớ anh nhưng lại chẳng dám tìm gặp anh.
-Trời ạ, Dương ơi là Dương, mày đang bị sao thế này, chỉ là đi xin lỗi người ta thôi mà.- Cô vò tung mái tóc ngắn của mình.
Tiếng điện thoại reo lên, Dương vội vã vồ lấy cái điện thoại.
-Alo.
-Dương ơi, cậu không sao chứ?- Giọng nói cảu Châu đầy sốt ruột.
-Chuyện gì, tớ thì có làm sao?- Dương uể oải, không phải điện thoại của Bảo.
Nhưng câu nói tiếp theo của Châu khiến cô không giữ được bình tĩnh, vội vã lao ra ngoài…
-Anh ấy đâu, anh ấy đâu rồi.- Vừa nhìn thấy Châu trong bệnh viện, Dương đã vội vã hỏi dồn dập. Bộ dạng thật không giống như ngày thường.
-Vừa chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt rồi, không sao.- Châu vỗ vai cô.
-Mọi chuyện sao thế? Có chuyện gì vậy?
-Tớ cũng không biết, Anh Minh chỉ thông báo cho tớ vậy thôi.
-Vậy… bây giờ anh ấy…
-Anh Minh đã đi hỏi bác sĩ rồi, cậu đợi một chút.
Vẻ mặt Dương hốt hoảng đến bơ phờ, cô thật không thể tưởng tượng nổi nếu Bảo xảy ra chuyện gì, mình sẽ như thế nào.
-Thế nào rồi anh?- Dương bám lấy Minh hỏi.
-Chuyện này…- Minh ngập ngừng, vẻ mặt đắn đo.

-Rốt cuộc… là ra sao vậy ạ?- Dương hơi lùi lại, vẫn nhìn vào Minh.
-Em vào trong thăm nó trước đi thì hơn.- Minh ngoảnh đầu đi, hướng Châu bước tới.
Dương hoàn toàn suy sụp, có phải là Bảo bị nặng lắm không? Cô không suy nghĩ nhiều, vội chạy vào trong.
-Anh Minh này.- Châu kéo nhẹ áo anh.
-Sao thế?- Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thương yêu.
-Vừa được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt thì làm sao lại vào phòng đó?- Cô thắc mắc.
-Ừ, em nói cũng đúng.- Anh gật đầu.
-Mà anh nói vừa phẫu thuật xong thì làm sao mà cậu ấy được vào nhanh như vậy.
-Em thông minh lắm, đó là chuyện hai người họ tự giải quyết, chúng ta không nên nhúng tay vào.- Anh mỉm cười.
-À.- Châu gật đầu, hơi mỉm cười rồi đi theo anh.
Dương đứng nhìn chằm chằm vào gương mặt Bảo, nước mắt không nhịn được lăn dài trên má.
-Anh Bảo.- Cô gọi nhỏ.
Không có tiếng trả lời.
-Anh sao vậy? Sao anh lại nằm đây, anh tỉnh lại đi nào, đừng đùa như vậy, không vui chút nào cả.- Cô vẫn tiếp tục nói.
-Anh mau dậy đi nào, anh như thế thì em sẽ không quan tâm anh nữa đâu.
Vẫn không có ai đáp lại cô, sự tĩnh mịch này khiến cô sợ hãi.
-Đừng như vậy mà, em xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh đừng như vậy.- Cô lắc tay anh, nước mắt đầm đìa cả gương mặt.
-Anh đừng như vậy mà, anh như vậy em biết phải làm sao bây giờ. Anh biết không, từ lâu em đã ỷ lại vào anh, em đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh. Mọi chuyện em làm đều rất tùy hứng nhưng em biết anh sẽ không vì thế mà bỏ rơi em, đừng như vậy, em không thể không có anh.
-Chuyện anh nói lúc trước là không đúng, thât ra em rất yêu anh, nhưng em không biết thể hiện ra điều đó, em chỉ muốn đối nghịch lại anh, vì em biết làm thế, anh mới có thể chú ý đến em, em không muốn anh không chú ý đến em nữa.
-Anh tỉnh lại đi mà, anh tỉnh lại thì nói em làm gì em cũng sẽ làm.- Cô rấm rứt khóc.
-Em nói thật chứ?- Một giọng nói quen thuộc vang lên.

-Vâng, thật, em nhất định sẽ nghe lời anh mà.- Cô trả lời.
-Vậy thì tốt, đỡ mất công anh đây phải suốt ngày bị chọc tức chết.
Dương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Bảo.
-Anh?
-Ừ, anh đây.
-Anh lừa em?- Cô chỉ tay vào anh.
-Nếu không thì sao có thể nghe được những điều này chứ.
-Anh… anh…
Dương tức giận quay lưng, định bỏ đi thì bị một vòng tay khỏe mạnh giữ lại.
-Đừng giận.- Giọng Bảo thì thầm bên tai cô.- Anh rất nhớ em.
-Đã nhớ em tại sao không gọi cho em.- Cô giận dỗi.
-Anh chỉ muốn xác đinh.
-Xác định chuyện gì?
-Rốt cuộc trong hai ta, là ai yêu ai nhiều hơn.
-Chuyện đó quan trọng sao?
-Không quan trọng.- Bảo xoay người Dương lại đối diện với anh.
-Tại sao?
-Bởi vì anh biết, cả hai ta đều như nhau, anh sẽ không để em rơi nước mắt như vậy nữa đâu.
-Em xin lỗi, lúc trước là em sai, em sẽ không ngang ngạnh như vậy nữa đâu.
Dương ôm chặt lấy Bảo, cũng tự hứa với mình như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.