Bạn đang đọc Hạnh Phúc Đơn Giản Là Tà Được Bên Nhau: Chương 12: Oan gia ngõ hẹp
-Mọi người thu dọn đồ đạc làm gì vậy ạ?- Nó mắt nhắm mắt mở hỏi mẹ.
-Bố mẹ và anh con phải đi về quê có việc.
-Ở quê có việc gì ạ?
-Cũng không có việc gì quan trọng lắm, bố mẹ và anh con đi là được rồi.
-Mọi người đi mấy ngày ạ?
-Khoảng một tuần.
-Một tuần???- Nó trợn mắt.- Thế con thì sao, con ở nhà một mình sao ạ?
-Không.
-Vậy thì con ở đâu?- Nó khó hiểu.
-Con sẽ sang nhà cô Hà ở vài ngày.
-Cái gì???- Nó hét lên.- Con không đồng ý.
-Vậy nếu con có thể ở nhà một mình thì con có thể ở nhà.- Mẹ nó thản nhiên.
-Hay mẹ để anh Minh ở nhà với con đi mẹ.
-Không được.
-Mẹ…- Nó mếu máo.
Từ nhỏ đến lớn, nó chưa bao giờ ở nhà một mình, hơn nữa nó cũng rất sợ ở nhà một mình, biết thế nên mẹ nó mới dùng chiêu này, đúng thật là khốn khổ mà.
-Không còn cách nào khác hả mẹ?- Nó nài nỉ.
-Mẹ đã cho con lựa chọn rồi đấy thôi. Một là ở nhà một mình, hai là sang nhà cô Hà.
-Con chẳng thấy cái nào gọi là lựa chọn cả.- Nó gận dỗi.
-Tùy con thôi, mẹ đi đây.
Mẹ nó bỏ nó lại rồi đi chuẩn bị những thứ khác, nó quay sang tìm đồng minh- anh nó. Thế nhưng cái nó nhận được là cái nhún vai và gương mặt bất lực từ Minh. Ôi trời, chẳng lẽ nó phải sang ở nhờ nhà tên tâm thần ấy thật sao? Ôi cuộc đời của nó sẽ ra sao đây?
Nó buộc lòng phải thu dọn đồ đạc, nói là đồ đạc chứ thật ra chỉ có vài bộ quần áo mà thôi.
-Nhanh lên, mẹ đưa con đi.- Mẹ nó giục.
Trái ngược với sự thúc giục của mẹ, nó vẫn chần chừ thu dọn hành lí, thấy vậy, mẹ nó tức giận nói:
-Nếu con còn như thế thì mẹ cho con ở nhà một mình luôn đấy.
Nghe thấy vậy, nó cuống cuồng làm việc, công suất có thể nói là đạt maximum luôn ấy chứ.
Nhìn vẻ mặt không cam chịu của nó mà mẹ nó muốn nổi khùng.
-Này, có phải con đi tù đâu mà mặt mũi như thế hả?
-Con không muốn mà.- Nó phụng phịu.
-Bây giờ con có đi không?
-Đi ạ.- Nó đành chịu khuất phục.
Mẹ nó đưa nó đến nhà Hoàng rồi bỏ mặc nó ngoài cổng liền rời đi. Trông nó lúc này chẳng khác nào một con ngố đứng ngẩn tò te trước nhà người khác, thật không thể nào nói nổi bộ dạng nó lúc này.
-Cháu đến rồi à?- Bà Hà đi ra tươi cười chào nó.
-Vâng ạ, cháu chào cô.- Nó lễ phép.
-Vào nhà đi, cô nghe mẹ con nói rồi, một tuần này cháu sẽ ở nhà cô.
-Vâng ạ, làm phiền cô quá ạ.
-Không có gì, cô coi con như con gái cô vậy, không có phiền gì đâu.
Nó đi theo sau bà Hà đến phòng mới của mình.
-Đây là phòng của con.
Mai nhìn thoáng qua căn phòng, rất sạch sẽ và ngăn nắp, hơn nữa còn rộng rãi hơn phòng nó ở nhà nhiều.
-Con có thích không?
-Có ạ, cháu cảm ơn.
-Đừng khách sáo, ta đi xuống trước, con cứ vào sắp xếp đồ đạc đi.
-Vâng ạ, cháu chào cô.
Nó lễ phép cúi đầu chào rồi vào trong phòng. Tuy căn phòng này rất tốt nhưng nó lại chẳng thấy thoải mái chút nào. Haizz, cũng chỉ một tuần thôi mà, sẽ chóng qua thôi. Cố gắng lên Mai.
Nó sắp xếp xong thì bước ra ngoài, đúng lúc cửa phòng đối diện mở ra.
-Sao cô lại ở đây?
Hóa ra phòng đối diện là phòng của Hoàng, sao muốn tránh càng xa lại càng gần thế này cơ chứ.
-Không có gì, chỉ là tôi sẽ ở đây một tuần.- Nó không nóng không lạnh nói.
-Một tuần, nức cười, ai đồng ý.
-Cô Hà đã đồng ý rồi, cậu có ý kiến gì không?- Nó hỏi vặn lại Hoàng.
Đúng là lời nói của cô có tác dụng, mẹ cậu đã quyết định thì làm sao cậu có thể có ý kiến gì.
-Tại sao lại đến đây?
-Bố mẹ tôi đi vắng cả rồi, tôi đến ở tạm, khi nào họ về sẽ về nhà. Yên tâm, tôi không có ý định ở đây lâu đâu.
-Cô biết thế là tốt.
-Ở đây lâu thì có ngày tôi bị tâm thần giống cậu mất.
-Này, cô nói thế là có ý gì?
-Có ý gì đâu, chỉ là nhìn thấy mặt ai đó vô cùng xấu xí và đáng ghét nên nói thế thôi.
-Ý cô đang nói tôi đấy à?
-Là cậu tự nhận đấy nhé, tôi không có nói đâu.
-Cô…
-Hai đứa sao thế?- Ông Hưng đi lên cắt ngang cuộc nói chuyện.
-Cháu chào chú ạ.- Nó lễ phép.
-Ừ, chào con, chú nghe nói con sẽ ở đây một thời gian?
-Vâng ạ.
-Ừ, cũng tốt, con có thấy thoải mái không?
-À, chuyện đó…
-Sao thế?
-Không sao ạ.- Đối với nó bây giờ không phải ở một mình là tốt lắm rồi.
-Thôi, hai đứa nhanh xuống nhà đi.
-Vâng ạ.
Mai và Hoàng liếc nhìn nhau thầm nói”Đợi đấy tôi không tha cho cô/cậu đâu.”