Đọc truyện Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên – Chương 4
Ánh mặt trời ấm áp dào dạt chiếu xuống mặt đất, thời gian sau mười hai giờ những ngày đầu thu giống như ngày xuân đầy nắng, làm cho người ta xúc động muốn bay lên khỏi mặt đất. Vườn trường tao nhã u tĩnh ngày Chủ nhật càng có vẻ mê người. Trong hồ có những cây sen xinh đẹp, trên bờ là thảm cỏ xanh lục với những rặng liễu thướt tha càng làm nổi bật những học sinh đang ngồi chăm chỉ đọc sách. Một lão nhân với thân thể mập mạp hưng trí bừng bừng chơi thả diều, đầu đầy tóc bạc lay động trong gió.
Lưu Tiểu Nguyên đi lại dạo chơi, hai tay đút trong túi quần, liếc mắt một cái liền thấy hiệu trưởng Lâm đang chơi diều, nhanh chóng chạy qua ngoan ngoãn chào hỏi: “Em chào thầy.”
Hiệu trưởng Lâm cười tủm tỉm nói: “Chào em, chào em, ha ha.” Cơ hồ mọi người đều thích vị lão hiệu trưởng này, nhóm giáo viên tôn kính ông đức cao vọng trọng, thích ông bình dị, gần gũi lại có tính trẻ con.
Lưu Tiểu Nguyên ngửa đầu xem diều. “Hiệu trưởng, mùa thu cũng có thể chơi diều sao?”
“Cậu bạn nhỏ, mùa nào cũng có thể chơi diều thôi, chỉ cần em muốn là có thể chơi.” Hiệu trưởng Lâm cười cười điều khiển sợi dây diều trong tay.
“Diều của thầy thật đẹp. Hiệu trưởng, em thấy thầy rất thích thả diều đó.” Lưu Tiểu Nguyên ngước mắt lên nhìn bầu trời màu xanh.
“Đúng vậy, thầy rất thích. Thầy thả diều đã hơn ba mươi năm rồi.” Nụ cười của hiệu trưởng Lâm có chút cảm khái.
“Hơn ba mươi năm? Vậy thầy bắt đầu chơi diều từ năm ba mươi tuổi sao? Trước đó thì sao ạ?” Tật xấu của Lưu Tiểu Nguyên này, mới hòa nhã với cậu một chút mà đã bắt đầu không biết lớn nhỏ gì cả.
Hiệu trưởng Lâm cười ha hả. “Trước đây nhà thầy không cho chơi. Nhà thầy rất quy củ đến mức đi đường cũng phải quy củ, nhìn giống như người bù nhìn. Mãi đến năm thầy ba mươi tuổi, hắn ta… có người dạy thầy chơi diều, thầy thấy cũng không bỏ được.”
Lưu Tiểu Nguyên cười ha ha. “Hiệu trưởng, em phóng giúp thầy nhé. Em có thể phóng rất cao đó.”
“Được, làm cho nó bay cao đi.” Hiệu trưởng Lâm ngồi xuống bãi cỏ nhìn Lưu Tiểu Nguyên cao hứng nắm lấy dây diều. Ở đầu sợi dây kia là một con bướm xinh đẹp đang bay trên trời cao cách xa ông. Gió nhẹ thổi qua, sóng mắt nhộn nhạo, giống như đôi mắt ẩn tình của mỹ nhân.
…
“Mặc Mặc, tiếp khách nào.”
Trần Mặc đang gội đầu trong phòng ký túc xá nghe thấy dưới lầu một truyền đến tiếng kêu to nghẹn cười, kéo tóc đi ra ngoài, tựa vào lan can hướng xuống dưới lầu rống. “A phi. Chính cậu treo biển hành nghề thì có.”
Các nữ sinh dưới lầu được một trần cười. Đồng học Lưu Tiểu Nguyên xấu hổ tạm biệt người quản lý rồi lên lầu.
Tiến vào phòng 438, Lưu Tiểu Nguyên thấy trong phòng không có ai, lập tức bày ra vẻ vô lại. Cậu nằm lên giường Trần Mặc, hô to: “Này, có gì ăn không? Tôi còn chưa ăn cơm trưa. Sắp đói thành con rệp rồi.”
“Cậu liền hút máu tôi đi.” Trần Mặc nghiến răng nghiến lợi lôi từ trong ngăn kéo ra một bọc bánh bích quy nhỏ, thật là lưu manh mà, mỗi lần vụng trộm mua điểm tâm ăn đều phải cống nạp cho cậu trước, dường như cô chỉ được ngửi mùi.
Lưu Tiểu Nguyên đoạt lấy, hì hì cười. “Cậu đã có lòng như vậy thì tôi cũng không khách khí a.” Cậu xé bọc rồi ăn luôn.
Mấy nữ sinh ở phòng bên cạnh đang đánh bài nghe thấy động tĩnh liền như ong vỡ tổ, thấy Lưu Tiểu Nguyên thì ánh mắt phấn khích tỏa sáng.
“Lưu Tiểu Nguyên, cậu chưa ăn cơm sao? Cho cậu cái này nè.”
“A, cái này nè, cái này ăn ngon lắm.”
“Lưu Tiểu Nguyên, cho cậu này.”
Một phòng người cứ vậy mà vây quanh Lưu Tiểu Nguyên.
Trần Mặc không chịu nổi cảnh này, chống nạnh kêu lên: “Tôi nói các cậu vội gì chứ? Aiz, Lưu Tiểu Nguyên, cậu có nhiều đồ ăn như vậy thì trả bánh bích quy cho tôi.”
Lưu Na bất bình thay cho Lưu Tiểu nguyên, lườm cô một cái: “Cậu là chị kiểu gì thế? Bánh bích quy mà cũng tranh với em trai sao?”
Lưu Tiểu Nguyên ôm một đống lớn đồ ăn ngon dùng sức gật đầu. “Ở nhà cô ấy cũng như vậy đó.”
Trầm Mặc tức giận trợn trắng mắt. Sau khi sấy tóc xong thì cầm lấy chậu chuẩn bị giặt quần áo, tức giận nói: “Quần áo của cậu đâu?”
Lưu Tiểu Nguyên ngay cả mí mắt cũng không động. “Tôi tìm cu li, không cần cậu. Đưa bút ký môn Dược lý của cậu cho tôi mượn đi.”
Trần Mặc tìm vở ném lên đầu cậu. “Cậu đi học ít gây sự liền không cần phải luôn xem bút ký.”
Lưu Tiểu Nguyên nằm úp sấp trên giường vừa ăn vừa xem, nhìn nhìn, giữa hàng loạt ký hiệu và số hiện lên gương mặt của Mạc Ngôn. Đáng giận! Nói mình là hỗn đản, hoài nghi thành tích của mình, rõ ràng là tên khốn kiếp mà. Thành tích của Lưu Tiểu Nguyên tôi cũng không phải kém cỏi như vậy. Tôi chỉ dùng nửa bộ óc vui đùa một chút còn tài giỏi hơn người khác a. Hừ! Chocolate trong tay cậu đè xuống khuôn mặt Mạc Ngôn, đồ đáng ghét nhà anh.
Trần Mặc giặt quần áo xong trở về, Lưu Tiểu Nguyên đã biến mất tăm, trên giường còn một đống túi này nọ. Trần Mặc than thở thu dọn chiếc giường bị cậu làm rối loạn, cầm lấy vở môn Dược lý thì phát hiện không mở ra được, dùng sức lật ra, cuốn vở viết đẹp đẽ giờ phút này dính chocolate lòe loẹt, lau không hết. “Lưu Tiểu Nguyên!” Trần Mặc kêu thảm thiết.
Mạc Ngôn cố gắng bình tĩnh giảng bài, không chú ý đến người đang gục xuống bàn ngủ say kia. Trừ cậu ra, mỗi sinh viên trong lớp đều chăm chỉ ghi chép, ánh mắt dán chặt vào tay anh và bảng đen. Chính là càng lảng tránh thì ánh mắt lại càng nhìn về phía cậu. Rốt cuộc không thể nhịn được nữa. “Lưu Tiểu Nguyên, mời em trả lời vấn đề vừa rồi của tôi.” Giọng nói thực bình tĩnh.
Chu Kiến dùng sức thúc cậu; từ lần giằng co với thầy Mạc xong, cứ đến giờ Dược lý là Chu Kiến sẽ kéo Lưu Tiểu Nguyên đến ngồi cạnh mình. Lưu Tiểu Nguyên cũng biết sự khổ tâm của lão đại, không giằng co mà chỉ nằm ngủ. Lưu Tiểu Nguyên mơ mơ hồ hồ mở mắt, không tình nguyện đứng dậy, xoa xoa ánh mắt lười biếng nói: “Thầy nói cái gì ạ? Em không nghe rõ.”
Mạc Ngôn đè lại cơn tức lặp lại một lần. “Chuột bạch bị tiêm vào chất đông máu sẽ xuất hiện bệnh trạng lâm sàng như thế nào?”
Chu Kiến khẩn trương nhìn cậu, chỉ chỉ bụng mình ám chỉ cho cậu. Lưu Tiểu Nguyên nhìn hắn, lại nhìn Mạc Ngôn. “Nó mang thai.”
Trong phút chốc tiếng cười bùng nổ, giống như bom làm rung động cả căn phòng. Có người cười há miệng không nói được gì. Mạc Ngôn tức giận tím mặt, Lưu Tiểu Nguyên chẳng biết gì nhìn bạn bè xung quanh.
“Được lắm. Nội dung tiết này tôi đã dạy xong. Hiện tại chúng ta kiểm tra một chút đi, xem thành tích bình thường của các em ra sao.”
A! Cả phòng học giống như bị ai cúp điện, tiếng cười chợt ngừng hẳn, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, miệng mở lớn có thể nhét một quả trứng chim. Nói kiểm tra liền kiểm tra, toàn thể sinh viên ban 2 vẻ mặt nhăn nhó đều đem nợ máu này ghi tạc trên người Lưu Tiểu Nguyên.
Lão Uy ngồi phía sau Lưu Tiểu Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cậu: “Không còn cách nào khác, đêm nay cho cậu tắm nước lạnh.”
Lưu Tiểu Nguyên chẳng hề để ý nói: “Anh bạn, nhớ cho thêm tinh dầu.”
“Tôi cho cậu tinh dầu.”
Mạc Ngôn chắp tay sau lưng thong thả bước đi. Mọi người khẩn trương cắn cán bút trong tay. Lưu Tiểu Nguyên ngẩng đầu liếc Mạc Ngôn một cái, quả nhiên cặp mắt như điện kia đang theo dõi cậu mà. Cười hắc hắc, Lưu Tiểu Nguyên cầm bút trong tay xoay xoay. Mạc Ngôn, anh muốn chơi đùa tôi sao? Hừ, tôi cho anh thấy Mã vương gia ba mắt. Cậu cúi đầu viết cấp tốc. Không đầy nửa giờ sau, Lưu Tiểu Nguyên đứng lên với vẻ mặt không sao cả, cầm bài kiểm tra đưa tới trước mặt Mạc Ngôn. Sau đó cậu thương xót liếc mắt nhìn nhóm sinh viên anh không ra anh, em không ra em của cậu một cái, hai tay đút vào túi quần, thực tao nhã đi ra ngoài. Lúc này đến phiên Mạc Ngôn giật mình.
Trong phòng làm việc, Mạc Ngôn ngây người cầm bài kiểm tra của Lưu Tiểu Nguyên. Chữ viết thanh tú, trật tự rõ ràng. Cả lớp chỉ có duy nhất một bài giải đúng hoàn toàn làm cho thầy giáo Mạc thực khó xử. Tiểu tử kia… Mạc Ngôn cắn môi.
Hoàng hôn ven hồ như mộng, gió mát vi vu. Thiên Viễn ôm đàn tựa vào cây vong tình hát, Lưu Tiểu Nguyên, Chu Kiến và mấy nam sinh ngồi trên bãi cỏ nhập thần lắng nghe. Tiếng ca hấp dẫn người khác vì thế nam sinh nữ sinh quay một vòng lớn xung quanh, bị tiếng ca của Thiên Viễn làm cho say mê.
“Thanh xuân hoa nở hoa tàn làm cho ta mệt mỏi nhưng không hối hận
Bốn mùa mưa tuyết bay bay làm cho lòng ta say cũng không trở nên tiều tụy
Nhẹ nhàng gió, nhẹ nhàng mộng, nhẹ nhàng đôi mắt mơ màng
Thản nhiên mây, thản nhiên lệ, thản nhiên tuổi tác tháng năm
Mang theo niềm vui sướng lưu lạc, ta cứ như vậy một đi không trở về
Không có ai thấu tư vị chua xót nhớ nhà của kẻ trẻ tuổi ta đây
Mỗi một tia nắng vàng óng ta đều muốn gắt gao dựa sát vào nhau
Mỗi một giọt sương trong suốt lại tẩy đi bi thương lắng đọng trong ta
Tại mùa xuân xa xôi kia ta đã gặp được em đang nở rộ
Trong mắt tràn đầy màu sắc của hoa cỏ giống như một câu chuyện đồng thoại đáng yêu
Cho phép ta hát vang cho em nghe mỗi đêm ta không thể nào chợp mắt
Cho phép ta khóc vì em, ở trong nước mắt ta có thể tự do bay lên
Không trung trong mộng rất lớn, ta lại ở ngay trước mắt em
Rất nhiều lần trong mộng ta bắt đầu nghĩ muốn về nhà
Tại triền núi xanh ngát kia ta chờ đợi cùng những khúc ca của mình
Cùng đợi rốt cuộc có ngày chúng trở thành truyền thuyết trên đời
Thanh xuân hoa nở hoa tàn làm cho ta mệt mỏi nhưng không hề hối hận
Bốn mùa mưa tuyết bay làm cho lòng ta say nhưng không tiều tụy
Dây dưa mây, dây dưa lệ, dây dưa đôi mắt mơ màng
Gió như mộng thổi qua những năm tháng đời người.”
Tiếng đàn ghi ta cuối cùng kéo dài rồi biến mất, người nghe như say như dại còn chìm đắm trong đó không thể thoát ra được. Không biết là ai vỗ tay trước tiên, mọi người mới như tỉnh lại từ giấc mộng. Lưu Tiểu Nguyên nhảy dựng lên. “Thiên Viễn, hát tiếp đi, hát một bài sôi nổi vào.”
Thiên Viễn mỉm cười, khẽ gảy dây đàn, làn điệu quen thuộc tràn ngập sống động lập tức làm thức tỉnh mọi người, rất nhiều người còn hát theo.
“Cái gì gọi là thiên trường địa cửu, chính là tùy tiện nói mà thôi. Em yêu tôi một chút mà em cũng nói không lên lời. Em quen biết với một người đẹp trai, vứt bỏ tôi qua một bên, trời mùa hè nóng nực nhưng trong tâm lại rét lạnh như đông…”
Tiếng ca cuối cùng thành dàn hợp xướng. Mọi người cao hứng phấn chấn nhảy dựng lên, Lưu Tiểu Nguyên gõ cà mèn làm nhạc đệm, Chu Kiến cũng phụ họa theo làm cho các nữ sinh thất thanh thét chói tai, các nam sinh ồn ào hát theo Thiên Viễn. “Muốn mua rượi giải sầu, lại miễn cưỡng không muốn đi ra ngoài, muốn mua một gói mỳ trường thọ lại nhớ tới ta chưa đầy mười tám tuổi…”
Mạc Ngôn và hiệu trưởng Lâm tản bộ bên hồ, thấy nhóm sinh viên đang ca hát tưng bừng, hiệu trưởng Lâm cảm khái nở nụ cười. “Tuổi trẻ, thật tốt a.”
Mạc Ngôn không nói chuyện, anh nhìn thấy học trò làm cho anh tức giận sôi lên mà không làm gì được – Lưu Tiểu Nguyên.
Lưu Tiểu Nguyên nhất thời lớn tiếng hát: “Vì cái gì năm mười tám tuổi của tôi, nhất định vì tình yêu rơi lệ…”