Bạn đang đọc Hạnh Phúc Của Nàng Tiểu Thư Sát Thủ: Chương 3
Tôi là Dương Khánh Đăng! Còn em?
– …
– Em khinh thường tôi?
– …
– Này! Sức chịu đựng tôi có giới hạn!
– Tùy.
Hải Băng nhếch mép cười, nụ cười khiến Khánh Đăng chao đảo.
– Devil.
– Sao?
Cô bỏ đi trước ánh nhìn của Đăng.
– Thật thú vị!
Đăng nhếch môi cười khinh khỉnh.
***
– Hải Băng!
– Ta là chị gái em đấy!
– Em xin lỗi!
Hải Băng khẽ mỉm cười:
– Yếu đuối thế sao?
– Không! Trước chị thôi!
Hải Phong vuốt lại tóc, một màu nâu đồng, ánh mắt màu cafe sẫm, đậm. Đám con gái hò reo khi thấy anh…
– Á á á!!! Anh ơi!
– Anh tên gì ạ?
– Anh mới về đây ạ?
Hải Phong thờ ơ trước tất cả, thái độ anh vẫn lạnh lùng.
*Giờ học…
– Đây là Trương Hải Băng, Trương Hải Phong học sinh mới của lớp ta..
– Ồ!!! Hai người ấy như hai giọt nước.
– Đẹp quá!
– Xinh thật! Không biết tiểu thư nhà nào?
Cả lớp trầm trồ. Chợt…
– Triệu Nguyên Anh này chả là gì nhỉ?
Hiệu trưởng khẽ nhăn mặt: “Cô gái này thật không biết lượng sức mình”.
Nguyên Anh có khuôn mặt xinh đẹp song lòng dạ khó đoán được. Hải Băng không mảy may chú ý đến.
– Ngu xuẩn!
Hải Băng khẽ cười rồi tiến về phía cuối lớp. Một tên con trai đang gập đầu xuống bàn ngủ.
– Này! Biến đi.
Băng im lặng. Cô thản nhiên rút headphone.
– Này!
Hắn ta ngước nhìn cô gái sững người..
– Là em à?
Khánh Đăng chợt nhìn cô, lặng đi khi bắt gặp ánh mắt khó chịu của Hải Phong như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
– Này! Nhìn gì hả tên bạn của tôi?
– À… Khánh Đăng đúng không?
– Bỏ đi suốt 4năm trời à? Cậu đã đi đâu?
– Luân Đôn.
Khánh Đăng ngước nhìn Hải Phong.
– Còn đây là…?
– À…là…c…
– Bạn gái.
Hải Băng lên tiếng khiến cả Hải Phong và Khánh Đăng bàng hoàng.
– Sao? Bạn gái cậu à?
– À…ừm.
Hải Phong thoáng thấy Hải Băng nháy mắt với anh.
Khánh Đăng mỉm cười.
– Dù cậu có là bạn của Dương Khánh Đăng này đi nữa thì tôi cũng không nể đâu! Trương Hải Phong!
– Ý gì đây anh bạn?
Hải Phong như hiểu ra điều gì. Anh khẽ cười. Chỉ có Khánh Đăng mới khiến anh cười tự nhiên thế. Từ lâu rồi anh không cười như thế! Lúc này Hải Băng mới chú ý đến nét mặt của Hải Phong. Cậu em lạnh lùng của cô có thể cười tự nhiên thế rồi…
– Vui lắm à? Ngốc?
Băng lên tiếng. Cô khẽ nghiêng đầu.
– À! Là Khánh Đăng, bạn em.
Chợt…quên rằng Đăng đang bên cạnh.
– Diễn kém quá! Hải Phong.
– Hơ… Ờ thì… Đây là…
– Chị sinh đôi.
Hải Băng lại lên tiếng, khẽ cười nhẹ.
– Chị! Chị cười nữa rồi ạ…
Chợt… “Tại sao mình lại có cảm xúc đến thế nhỉ? Sao lại cười chứ?!” Băng khẽ lắc đầu.
– Chưa nghe cậu nói bao giờ.
Khánh Đăng trách cậu bạn. Hải Phong khẽ cười:
– Chưa có dịp mà.
Hải Băng đứng dậy, bỏ đi. Phong nhìn theo bóng chị gái đầy lo lắng.
– Chị à..
Chợt…
– Anh ơi… Anh từ đâu đến thế ạ?
– Mình làm quen nhé!
– Người đâu mà đẹp thế? Mặt lạnh lùng.. Ôi hoàng tử trong mơ của tôi…
Đám con gái nhao lên.
– Chào anh!
Một cô nàng với mái tóc tém ngang vai nhuộm hạt dẻ đang tiến đến gần anh. Theo sau là cả đám con gái với vẻ mặt kênh kiệu.Đó là Triệu Nguyên Anh.
– Cô thật trơ trẽn.
– Dương Khánh Đăng!
Nguyên Anh khẽ rít lên. Đôi mắt cô ta như sắp giết người.
– Sao nào? Mới phút trước còn chạy theo tôi!
– … Anh!
Hải Phong cảm giác khó chịu trước cô nàng này. Anh quay đi buông theo câu nói:
– Trơ trẽn…
Triệu Nguyên Anh giận run trước vẻ đắc chí của Dương Khánh Đăng.