Bạn đang đọc Hạnh Phúc Của Nàng Tiểu Thư Sát Thủ: Chương 1
Đại tiểu thư trở về
Tại sân bay Quốc tế, chuyến bay từ New York vừa hạ cánh vài phút. Phía xa xa 1 cô gái với bộ legging đen bó sát từng đường cong cơ thể. Sau cô gái là tốp hơn 10 người vest đen với vẻ mặt lạnh lùng đầy sát khí. Một ông lão ngoài 50 đang đứng với vẻ cung kính:
– Kính chào đại tiểu thư!
Cô gái khoát tay, ra lệnh cho ông đi theo mình.
– Ba tôi đâu?
– Dạ. Chủ tịch đã bay sang Đài Loan kí dự án VOT vào sáng nay.
– Thế sao? – Cô nhếch mép, ánh mắt lạnh lùng, sắc…giết người. – Về Black Rose!
– Vâng thưa đại tiểu thư!
**Biệt thự hoàng gia Black Rose..
– Kính chào đại tiểu thư!
Đám người giúp việc nhao lên. Cô vẫn vẻ mặt ấy bước lên phòng. Ngôi biệt thự chia thành từng khu. Khu dành riêng cho chủ tịch, phu nhân, tiểu thư nằm ngay sảnh chính. Khu dành cho giúp việc. Khu dành cho phòng ăn bao gồm cả phòng họp mặt gia tộc. Ngôi biệt thự được xếp là ngôi biệt thự sang trọng với giá trị lớn nhất thế giới.
– Đại tiểu thư sao ấy nhỉ? Sau hơn 4 năm từ New York về cô ấy khác quá!
– Không biết được. Cô ấy ngày càng lạnh lùng.
Đám giúp việc lại nhau lên lần nữa.
– E hèm…
– Kính chào quản gia Kim!
– Các cô giữ mồm giữ miệng đấy! – Quản gia trầm ngâm trước laptop suốt hôm đó.
**Phòng VIP Black Rose 111 – Phòng của cô.
Cô ấy – Trương Hải Băng – đại tiểu thư Trương gia – 17 tuổi, sang New York du học từ năm 13 tuổi, sau khi Ellyn Trương – mẹ cô đột ngột qua đời. Cũng từ đó Hải Băng đã trở thành “biển lạnh” hoàn toàn. Nụ cười của cô đã tắt ngấm.
– Tôi đã nói chuyện với hiệu trưởng Blue Rose rồi thưa đại tiểu thư.
– Khi nào nhập học?
– Khi cô muốn thưa tiểu thư!
– Vậy…lui ra đi!
– À.. Còn chuyện này thưa cô. Nhị thiếu gia sắp về đây thưa cô!
Hải Băng nhếch mép. Quản gia mỉm cười..
– Lâu rồi..đại tiểu thư không cười.
– Khi nào nó về?
Quản gia mỉm cười nhìn cô chủ nhỏ:
– 3 giờ chiều nay thưa đại tiểu thư! Thưa..tôi lui ra đây ạ!
**3 giờ chiều tại sân bay Quốc tế.
– Nhị thiếu gia đã về ạ!
-…
Trương Hải Phong – nhị thiếu gia gia tộc Trương gia. 17 tuổi em trai sinh đôi của Hải Băng. Cả hai giống hệt hai giọt nước, trừ tính cách. Ngày bé, Hải Băng là công chúa cực xinh, đáng yêu với tính cách dễ thương. Nhưng từ năm 13 tuổi, cô đã có tính cách như em trai, song có phần lạnh lùng, bất cần hơn Hải Phong. “Gió biển” so với “biển lạnh”. Hai cái tên nói lên tất cả.
– Hải Băng đâu?
Quản gia sửng sốt và ngạc nhiên nhìn Hải Phong:
– Dạ.. Đại tiểu thư đang ở thư phòng phu nhân…
– Thư phòng…?
– Vâng! Thưa nhị thiếu gia!
Khẽ bước lên thư phòng ở lầu 3, Hải Phong mở cửa thư phòng.
– Hải Phong!
Hải Băng khẽ nhếch môi nhìn cậu em sinh đôi.
– Vẫn giống ta nhỉ?!
– Sao ạ?
– Đã lâu không gặp, em vẫn không khác gì ta.
– Chị à.. Sao lại gầy thế ạ?
Hải Phong nhìn cô với vẻ trách móc.
– Bao lâu rồi không về Black Rose?
– Từ ngày chị đi.
– Em đã đến đâu?
– Luân Đôn ạ!
– …
Nhắc đến Luân Đôn, Băng khẽ nhíu mày. Quê hương của bà Ellyn Trương. Lòng cô lại đau lên. Cô ôm lấy ngực.
– Chị!!
Hải Phong đỡ lấy chị gái.
– Ta không sao! Em về phòng đi! Ngày mai đến Blue Rose học!
– Blue Rose?! Hoa hồng xanh ạ?
– … Lui ra đi! – Hải Băng khoát tay.