Hạnh Phúc Của Anh Là Em

Chương 14: Xuât viện - Sinh nhật cô ấy


Đọc truyện Hạnh Phúc Của Anh Là Em – Chương 14: Xuât viện – Sinh nhật cô ấy

Chương 14:
Hôm nay cũng đã ba tuần kể từ ngày Kim Ngân gặp nguy hiểm trên sân thượng. Lúc ấy cô đã được Khánh Anh cùng Lâm Phong hợp sức cứu cô khỏi ngưỡng cửa thần chết. Mà cô có thể chết bất cứ lúc nào. Thật nguy hiểm nhưng cũng may có hai anh ở đó nếu không cô cũng không biết mình sẽ như thế nữa.
Khi lên đến nơi cô mệt lã đi, mất máu quá nhiều khiến cô không đủ sức để đứng vững nữa. Và cô đã vô tình ngã vào người Khánh Anh. Rồi chợt nhận được đôi tay ấm áp của anh đón lấy thân hình bé nhỏ của cô và bế cô lên đưa ngay xuống phòng cấp cứu.
Sau khi được đội ngũ y tá bác sĩ chăm sóc đặc biệt cùng phẩu thuật lại vết thương cô đã khá hơn trước. Được chuyển đến phòng hồi sức nhưng do mất máu quá nhiều nên cô vẫn hôn mê tận hai hôm mới tỉnh lại. Trong suốt hai hôm ấy mọi người đều ở bên cạnh cô không rời một bước đặc biệt là anh và Lâm Phong. Họ bên cạnh chăm sóc cô vì họ sợ cô sẽ gặp nguy hiểm như lần trước.
Nói đến Lâm Phong hôm ở sân thượng khi thấy cô ngã vào người Khánh Anh anh đã hụt hẩng vô ngần. Tim anh nhói lên từng hồi như bị mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Chẳng lẽ anh yêu cô…… Đúng anh yêu cô mất rồi, yêu từ lần đầu gặp cô. Yêu từ khi bắt gặp khuôn mặt sáng ngời như ánh mặt trời, nụ cười tỏa nắng như đóa hoa đang vươn mình giữa những tia nắng. Rồi tim anh đau khi cô gặp nguy hiểm, tim lay động khi cô cười với anh, vui mừng khi cô an toàn. Đặc biệt nó vô cùng khó chịu khi cô nằm trong vòng tay người con trai khác. Anh yêu cô thật rồi!!!!
Và anh quyết tâm sẽ giữ cô bên mình, sẽ cho cô biết tình cảm của anh dành cho cô nhiều như thế nào. Dù anh chẳng biết cô có yêu anh hay không nhưng anh vẫn nói và sẽ khiến cô sẽ yêu anh. Anh quyết tâm như vậy.
Rồi cô cũng tỉnh lại ai cũng vui mừng, Thiên Vy mừng đến khóc nấc lên. Khiến Bảo Nam có dịp trêu cô và kết cục bị Thiên Vy đuổi đánh. Làm ai nấy cũng phải bật cười. Lâm Phong và Khánh Anh cũng thế hai anh vui lắm. Rồi từng ngày một nhờ sự chăm sóc của mọi người cô cũng đã khá hơn rất nhiều và cũng đã nói chuyện lại được. Điều đó làm cô rất vui, và cũng quên dần chuyện hôm ấy. Lại tươi tắn, tinh nghịch như hôm nao.
Cô là thế mau giận cũng mau quên. Trẻ con lắm nhưng có lẽ điều đó khiến cho mọi người ai cũng quý cô.
-Anh Phong nè! Em khỏe rồi anh cho em xuất viện nha. Ở đây ngột ngạt quá à! Nha anh! Nha anh!!!! – cô nũng nịu nắm lấy cánh tay Lâm Phong lay lay, bộ mặt phụng phịu đáng yêu kinh!!!
-Không được đâu em phải ở lại thêm vài hôm nữa đi. Khi nào bác sĩ Lưu đồng ý mới được. – anh cười nhẹ cốc đầu cô khẽ trách.
-Không cần em khỏe lắm. Thật đấy anh xem này…. – cô vẫn chu mõ lên cải rồi đưa tay đánh mạnh vào vai anh sau đó nhe răng cười nham hiểm nhìn anh.
-Á….đau. Sao em bạo lực quá vậy? – được cô tặng bất ngờ cú đánh như trời giáng anh ôm tay nhăn nhó nhìn cô.
-Hihi em nói mà em khỏe lắm ai kêu anh không tin chi. Bộ đau lắm hả??? – cô làm khuôn mặt vô tội rồi xoa xoa tay anh giã vờ hỏi thăm.
-Em còn cười. Đau lắm đó! – anh thấy vẻ mặt cô thế nên làm dỗi xem thái độ cô.
-Anh Phong, đau thật hả? Em xin lỗi mà. Em nhớ em đánh nhẹ lắm mà. Xin lỗi xin lỗi anh nhe!!! – thấy anh có vẻ giận cô chợt bối rối. Không ngờ cô giỡn thế mà anh giận thật. Nên xin lỗi anh lia lịa mặt cũng buồn thiu.

Lúc giờ anh chăm chú để ý đến thái độ của cô. Thật sự cô quan tâm anh lắm vừa thấy anh dỗi cô đã lúng túng nhìn anh rồi xụ mặt xuống hối lỗi.
-Hì, anh đùa đấy không sao đâu. Anh vậy mà bị đánh nhẹ một cái mà bị đau sao. Anh đùa tý thôi!!!-anh khẽ cười rồi nâng khuôn mặt cô lên, nhéo má cô.
-A…anh trêu em. Hì mà tha cho anh đấy! Nhưng với một điều kiện anh cho em về nhà nha!
-Anh……
Bỗng Khánh Anh cùng mọi người từ ngoài bước vào. Có lẽ họ đã nghe được câu chuyện của cô và Lâm Phong.
-Cô không được đi hết, ở đây cho tôi! – thấy thái độ ấp úng của Lâm Phong anh bước đến nói đều đều.
-Ơ… anh là gì mà tôi phải nghe theo anh chứ!-cô nghe thấy giọng anh vang lên liền xoay người lại nhìn anh rồi hất mặt lên cải với anh.
-Cô nên nhớ cô vẫn còn là ôsin của tôi. Tôi nói gì cô cũng phải nghe không được cải, không thì đừng trách.-anh nói mặt tỏ vẻ ý cười nhạo cô.
Nghe đến 2 từ “ôsin” bỗng mặt cô biến sắc. Mặt chợt tối sầm lại, mày nhăn nhó khó chịu. Thật sự là trước đó cô đã đồng ý làm ôsin cho anh vô điều kiện và vô thời hạn. Nhưng do hôm đó gặp nạn trong rừng nên cô quên khuất. Tưởng anh quên luôn nào ngờ anh nhớ dai thật.
-Nhưng tôi khỏe rồi mà….-cô vẫn cải mong anh hồi tâm chuyển ý đồng ý cho cô lần này.
-Không nói nhiều. – anh nói rồi đi ra khỏi phòng để lại cô ở đó với bộ mặt cực kỳ khó chịu.
-Đồ khó ưa!!! – cô tức điên với thái độ của anh nên ném ngay chiếc gối vào đầu anh.
Và………………..
Anh được hưởng nguyên cái gối vào đầu. Cảm giác lần này y như hôm anh gặp cô lần đầu. Tức giận anh quay người lại ném đôi mắt lạnh như băng nhìn cô chăm chăm.

-Cô đừng tưởng cô bị thương mà tôi không dám làm gì cô nha! – anh đe dọa rồi bước ra khỏi phòng đóng cửa một cái “rầm” làm tất cả được một phen hoảng hốt.
Thiên Vy sau khi hoàn hồn lại quay sang cô nghi ngờ.
-Ngộ nhỉ sao anh Khánh Anh hôm nay hiền thế chỉ đe dọa một câu rồi đi mất. – thấy khó hiểu Thiên Vy lên tiếng.
-Ai biết đâu à! Chắc anh ta có vấn đề ý. – cô nhún vai cười cười nói.-Vậy là tớ không được về rồi. Chán quá đi!!!-cô nói tiếp tỏ vẻ chán nản.
Rồi nằm dài xuống giường lấy chăn trùm kín đầu lại. Quay người vào tường không nói không rằng nhắm mắt lại ngủ. Cô thật sự ghét anh, anh lúc nào cũng làm theo ý mình luôn cho rằng mình đúng, không thèm nghe lời ai.
-Ê cậu ngủ hã? Mọi người vô thăm cậu mà cậu lăn ra ngủ vậy đó hã?-Thiên Vy thấy cô xoay người vào tường ngủ lay người cô gọi.
-Tớ buồn ngủ, cho tớ ngủ đi, tớ chán quá à, tớ ngủ đây.-nghe Thiên Vy gọi cô ngẩng đầu nói rồi lại trùm kín mít lại.
-Nhỏ này…..-Thiên Vy vẩn không để cho cô yên. Lay người cô mãi.
-Thôi em để cho Kim Ngân ngủ đi. Mình đi ra cho em ấy ngủ đi.-Lâm Phong thấy vậy vỗ vai Thiên Vy nói.
-Dạ cho nó ngủ đi. Ngủ riết thành heo luôn đi.-nói rồi Thiên Vy đi thẳng ra khỏi phòng chẳng thèm nhìn lại một cái
-Ngủ ngoan nhe cô bé.-Lâm Phong khẽ vuốt những sợi tóc mai rơi tùy ý trên mặt cô mĩm cười nói thầm rồi đi ra khỏi phòng trả lại sự yên tĩnh trong phòng cho cô.
Càng ngày Lâm Phong càng thấy cô quan trọng với mình. Ngày nào dù anh có bận việc gì đi chăng nữa anh cũng dành thời gian vào thăm cô. Trò chuyện với cô kể cho cô nghe những mẩu chuyện vui. Thấy cô cười lòng anh ấm áp vô ngần. Rồi anh lại tìm chuyện để trêu cô. Thấy cô giận dỗi, xụ mặt xuống anh lại buồn cười không thôi. Trẻ con, đáng yêu, tất cả mọi thứ làm anh càng yêu cô hơn.
………
Đến một tuần sau cô mới được xuất viện, khi bác sĩ Lưu bảo cô đã khỏe nhiều rồi Khánh Anh mới chịu cho cô về. Anh làm như thế là quan tâm cô muốn cho được thật sự khỏi bệnh mà cô nào có biết cô cứ nghĩ anh đang cố tình chống đối lại cô. Nhưng cô đâu biết ngày nào cũng có một người đêm xuống đều đến thăm cô, nhưng chẳng bao giờ cho cô thấy. Anh chỉ lấp ló bên cửa sổ ngắm nhìn cô ngủ và đợi đến lúc cô ngủ thật say thì mới đi về. Nhiều lần anh còn vào đắp chăn cho cô vì sợ đêm xuống cô sẽ lạnh. Anh không muốn cô biết vì sợ cô vẫn còn tình cảm với anh và sẽ đau khổ vì anh.

Anh cứ như thế đều đặn mỗi buổi tối sau khi đã hoàn thành tất cả công việc ở tập đoàn thì lại một mình lặng lẽ lái xe vào bệnh viện thăm cô. Rồi khi thấy cô ngủ say thì lại ra về. Hôm nào cũng đến 3-4h sáng anh mới về nhà. Đến thăm cô xong anh lại chạy đến bar Louir ngồi vào một bàn tối tăm nhất bar. Một mình uống cho thật say để quên hết mọi chuyện.
Bar Louir là do anh làm chủ anh có cả một phòng VIP lớn ở đây nhưng lúc này anh chẳng muốn vào đó. Anh đến với nơi tối tăm nhất bar cũng là nơi có thể nhìn thấy toàn bộ bar Louir. Anh ngồi đó tay cầm ly rượu nhâm nhi nhìn toàn bộ những cậu ấm cô chiêu đang say sưa nhảy nhót theo điệu nhạc. Bar Louir là bar cao cấp lớn nhất ở Việt Nam. Từ bắc vào nam ai là dân chơi sành điệu đều biết đến danh tiếng bar Louir. Nhưng không ít ai được vào đây. Chỉ thật sự là những con cái của những đại gia thứ thiệt mới được bước chân vào đây. Hoặc là những đại ca có tiếng trong thế giới ngầm.
Nói lại Kim Ngân được về nhà cô vui lắm. Cùng mọi người thu dọn đồ đạc mà cô cứ ca hát líu lo mãi. Không những thế cô còn nhảy nhót nên đụng đến gì là rơi mất cái đó. Xếp quần áo thì nhăn nhó không cái nào ra cái nào.
-Mày có đứng yên một chổ giùm tao được không?-Thiên Vy thấy cô như thế hoa hết cả mắt.
-Kệ tớ.-cô cười híp mắt rồi lại tiếp tục phá.
-Cậu không đứng yên tớ kêu anh Khánh Anh không cho cậu về bây giờ.
-Sợ anh ta chắc. Mà giờ anh ta có vào đâu mà mét với chả kêu. Từ lúc vô đây tới giờ anh ta vô thăm tớ có một lần à. Người gì đâu thấy ghét. Tại anh ta tớ mới nằm đây chứ bộ người gì khó ưa.-cô bực mình nói một hơi rồi thôi vung tay múa chân, ngồi xuống ghế mặt buồn thiu.
Nói là đã quên chuyện trên sân thượng nhưng anh không vào thăm cô cô cũng buồn lắm. Hôm nào cũng ra ngoài hàng ghế đá ngóng anh vào thăm nhưng chẳng thấy đâu. Đành lẳng lặng bước vào phòng. Cô muốn gặp anh lắm dù chỉ được nhìn anh từ xa. Nhìn khuôn mặt điển trai nhưng băng giá của anh, rồi đôi mắt đen láy sâu hút đó chứa đầy nổi buồn cùng tâm trạng.
Hôm nay anh nói là sẽ vào đón cô nhưng ngóng mãi mà chẳng thấy anh đâu. Chợt thấy xa xa bóng dáng một chàng trai thấp thoáng bước đến phòng cô. Cô mong đó là anh rồi tim đập liên hồi. Lâu lắm rồi cô chưa được gặp anh. Cuối cùng người con trai đó cũng bước vào phòng cô. Nhưng đó không phải là anh mà là Hoàng Duy. Cô lại thất vọng.
-Khánh Anh có chuyện không đến đón em được nó nhờ anh đến đón em.-Hoàng Duy thấy cô có vẻ hơi buồn liền ngồi xuống cạnh.
-Vâng ạ.-cô nhẹ nhàng đáp rồi khẽ mĩm cười.
Cô cùng Hoàng Duy, Lâm Phong, Thiên Vy, đến chào bác sĩ Lưu rồi ra về. Bác sĩ Lưu lễ phép đưa tất cả ra đến nơi để xe của Hoàng Duy rồi cúi đầu chào xong mới bước vào trong.
Cô lên xe chẳng nói chẳng rằng gì với ai, chỉ im lặng rồi lấy điện thoại ra gắn tai nghe nghe bài nhạc gì đó rồi nhắm mắt lại tựa người vào ghế. Lâm Phong thấy cô thế lo lắng nhưng chẳng dám hỏi sợ cô không nói lại đâm ra giận anh. Đến nhà vẫn thấy nhà khóa cửa vậy là anh vẫn chưa về.
-Cám ơn anh Hoàng Duy nhiều nha! Thôi mọi người về đi em tự vào nhà được rồi. Chào mọi người.-cô bước xuống xe cúi người chào tất cả rồi không để họ trả lời cô lủi thủi cầm đồ bước đến mở cửa vào nhà.
-Nhỏ này bị gì ý. Nãy thì vui cười hí hửng giờ thì như người mất hồn vậy.-Thiên Vy nghiêng người ra nhìn cô rồi nói.
Xe của Hoàng Duy từ từ lăn bánh ra khỏi biệt thự của Khánh Anh. Cô vào trong vừa khép cửa thì thấy xe họ đã đi mất. Cười nhẹ rồi từ từ bước vào trong. Cô nhẹ nhàng lướt qua từng vườn hoa. Những kỉ niệm ngày đầu cô về đây lại ùa về. Lúc đó cô cũng tay chân xách hành lý nhiều như vậy. Cũng bước đi nhẹ nhàng giữa vườn hoa thơ mộng như thế. Nhưng lần này chỉ thiếu một điều là không có anh bên cô. Lần trước thì anh đi trước cô kệ nệ xách đồ theo sau, miệng thì la làng í ới kêu anh đợi mình. Giờ thì chỉ mình cô. Bỗng dưng cô thấy tủi thân và nhớ tới ba mẹ mình.

Đã lâu lắm rồi cô chưa gặp họ cũng như chưa được nói chuyện với họ. Hôm bị thương cô kêu anh đừng nói cho ba mẹ cô biết vì cô sợ họ lo lắng. Lúc đầu anh cũng chẳng đồng ý nhưng sau đó suy nghĩ lại thì thấy cô nói cũng đúng nên chiều ý cô không cho họ biết. Ngồi xuống chiếc xích đu trong vườn lấy điện thoại ra bấm số gọi cho ba mẹ cô.
Chuông điện thoại reo lên từng hồi. Đầu dây bên kia một giọng nói trầm ấm vang lên.
-Alô, xin hỏi ai ở đầu dây vậy?-mẹ cô hỏi.
Tự dưng nghe giọng mẹ cô nước mắt cô trào ra, trào ra mãi không nguôi. Cô cũng chẳng hiểu sao nữa, cô chỉ biết mình buồn lắm, nhớ ba mẹ lắm, cần có ba mẹ bên cạnh lắm cơ. Muốn tựa đầu vào vai ba nũng nịu với mẹ nhưng giờ chẳng còn ai bên cạnh cô nữa, cô chỉ một mình. Càng nghĩ nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn, lấy tay che miệng lại cho đừng phát ra tiếng sợ mẹ biết cô khóc sẽ lo cho cô lắm.
-Xin lỗi ai vậy? Ai gọi sao không lên tiếng vậy?
-Alô mẹ ơi con đây.
-Kim Ngân hả con??? Ối sao đến lúc này con mới gọi cho mẹ. Mẹ nhớ con quá. Ông ơi con bé Ngân gọi về này!-bà vui mừng cười ầm lên rồi gọi cho ba cô đến nghe điện thoại.
-Con cũng nhớ mẹ nữa. Ba mẹ vẫn khỏe chứ. Lúc này con bận quá nên giờ mới gọi cho ba mẹ được. Ba mẹ sống bên ấy có quen không? Có lạnh lắm không? Huhu
-Con hỏi vậy sao mẹ trả lời kịp. Con nói chuyện với ba này.
Thế là cô cùng ba mẹ trò chuyện đến tối. Họ hỏi thăm nhau rồi nói chuyện này đến chuyện nọ. Khi thì cô mĩm cười, khi thì cười lớn lên, lúc lại khóc thút thích.
………….
Hôm nay là ngày sinh nhật của cô ấy nên anh phải đến lại nơi anh và cô ấy đã hẹn hò. Anh đã hứa sẽ tổ chức sinh nhật cho cô ấy và ở cạnh cô ấy mãi. Anh định là sẽ đi đón Kim Ngân nhưng không được vì dù sao cô ấy cũng quan trọng hơn Kim Ngân nhiều. Nên anh đã nhờ Hoàng Duy đến đón cô giùm.
Ngồi trên xe với bên cạnh là một chiếc bánh kem đẹp tuyệt màu hồng phấn, phía trên một dòng chữ màu đỏ được vẽ rất tỉ mĩ “HAPPY BIRTHDAY MY LOVE”. Kế đó là đóa hồng nhung thật to được bó bằng giấy kín màu xanh. Vì cô ấy đã từng nói thích màu xanh vì đó là màu của sự hi vọng và cô ấy mong tình yêu của anh và cô ấy sẽ mãi bền vững như niềm hi vọng to lớn mà cô đặt vào đó. Từng câu nói cử chỉ của cô ấy anh vãn nhớ như in nên khi nữ nhân viên hỏi anh chọn hộp bánh và gói hoa màu gì. Anh đều chọn xanh nốt. Vì màu ấy cô ấy yêu mà!!!
Xe anh dừng lại bên một cánh đồng hoa nơi đây 2 năm về trước cũng ngày này có hai người đang cùng nhau nắm tay tung tăng đùa giỡn giữa cánh đồng. Người con trai nắm chặt lấy tay người con gái, môi tạo thành một đường cong tuyệt mĩ. Người con gái mặc chiếc váy màu xanh da trời mĩm cười rực rỡ giữa ánh nắng. Quay sang nhìn chàng trai rồi khẽ đặt lên má chàng trai một nụ hôn thật say đắm. Nhìn hai người họ như tiên đồng ngọc nữ. Thật đẹp đôi, chàng trai thì lúc nào cũng hé môi cười, dáng người cao lớn, thanh tao, trang nhã, cô gái thì rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Quay về hiện tại nơi đây chỉ có mình anh tay cầm bó hoa và chiếc bánh kem lặng lẽ một mình ngồi xuống giữa cánh đồng nơi trước đó hai người họ đã ngồi bên nhau. Anh nhẹ nhàng tháo dây ruy băng trên chiếc bánh kem ra. Dòng chữ “HAPPY BIRTHDAY MY LOVE” dần hiện ra tước mắt anh. Năm nào cũng thế anh cũng mua bánh kem cho cô và dặn dò người bán phải khéo léo viết hàng chữ đó lên bánh cô ấy mới chịu. Rồi anh lại cùng cô ấy ngồi bên nhau, cắt bánh kem, đùa giỡn, tối đến cô ấy ngồi tựa vào vai anh cùng nhau ngắm sao. Cô ấy bảo ngôi sao sáng nhất trên bầu trời là anh. Vì anh lúc nào cũng sáng chiếu, sáng đến chói lòa. Anh là đại thiếu gia cao cao tại thượng, muốn gì được đó. Mọi quyền hành đều thuộc về anh, từ quyền quyết định về kinh tế đến sự thống lĩnh về thế giới ngầm. Còn cô ấy cô ấy sẽ làm ngôi sao sáng nhẹ nhàng nhưng luôn theo sau ngôi sao sáng chói đó của anh sẽ mãi bên cạnh anh không rời nữa bước. Đêm xuống sao mọc anh xuất hiện thì cô ấy cũng lấp ló bên cạnh. Khi trời sáng anh lặng mất cô ấy cũng vội vã đi theo.
Cô ấy nói cô ấy sinh ra trong cuộc đời này là để dành cho anh, duy nhất mình anh. Nhưng giờ thì cô ấy lại bỏ anh đi để anh ở anh một mình. Tự cắt bánh kem, hát mừng sinh nhật cho cô một mình. Đã hai năm trôi qua nhưng không ngày nào anh không ngừng nhớ cô ấy. Làm gì anh cũng nhớ đến cô ấy, từng hành động cử chỉ của cô ấy đã khắc sâu vào tim anh rồi làm sao anh có thể quên được. Nhưng từ khi người con gái kia xuất hiện thì hình ảnh cô ấy dần ít xuất hiện trong đầu anh hơn, anh ít nhớ cô ấy hơn, tại sao à? Tại vì lúc ấy anh đã nhớ thương người con gái đó rồi. HÌnh ảnh người con gái đó cứ dần dần len lỏi vào tim anh, dù anh đã cố cho nó không vào, khóa kín nó lại nhưng không được. Cứ nhớ đến người con gái đó đau khổ vì anh thì anh lại đau lòng lòng. Và anh thường nghĩ về người con gái đó nhiều hơn. Và giờ đây đang mừng sinh nhật cho cô ấy mà anh cũng nhớ người con gái đó nữa là sao????????


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.