Hạnh Phúc Bất Thị Tình Ca

Chương 5


Đọc truyện Hạnh Phúc Bất Thị Tình Ca – Chương 5

Các chế có còn nhớ tớ hông nào??

Diệp Duy Chi đưa Tô Nhạc đến một nhà hàng chuyên nấu những món ăn dinh dưỡng, gọi cho Tô Nhạc vài món ăn để bồi bổ thân thể.

“Hôm trước từ Mỹ về, tôi thấy sắc mặt cậu tái nhợt đi rất nhiều, sao vậy? Gần đây mệt lắm sao?” – Nói xong múc cho Tô Nhạc một bát canh.

“Ưm, ông chủ định chuyển nhượng Sweet cho em, gần đây bận việc sổ sách trong quán, có hơi mệt một chút.”

“Dù mệt vẫn phải ăn uống đàng hoàng, được chứ?”

“Em biết rồi, Diệp đại ca” – Nói xong, cúi đầu uống canh.

Diệp Duy Chi càng nhìn càng thấy không đúng, sao đầu càng ngày càng có chiều hướng cúi thấp xuống bát canh như vậy, còn có chút tiếng thút thít rất nhỏ.

“Nhạc Nhạc, làm sao vậy, ngẩng đầu lên tôi xem nào “- Tô Nhạc không những không ngẩng đầu, thậm chí còn cúi thấp hơn.

“Nhạc Nhạc, tại sao lại khóc?” – Diệp Duy Chi đưa tay nâng đầu Tô Nhạc lên, đã nhìn thấy trên mặt Tô Nhạc đều là nước mắt, đau lòng ôm chầm lấy Tô Nhạc, để cậu tựa ở trên vai mình.

“Hu hu hu…” – Tô Nhạc định nói không có việc gì, nhưng tiếng khóc càng ngày càng lớn hơn.

“Sao càng khóc càng nghiêm trọng vậy, có chuyện gì đúng không? Nhạc Nhạc, ai đã làm khó cậu?” – Diệp Duy Chi bị Tô Nhạc khiến cho tay chân luống cuống, chỉ có thể dùng tay giúp Tô Nhạc lau nước mắt, trong giọng nói mang theo sự sốt ruột, chẳng lẽ trong năm ngày mình đi công tác đã xảy ra chuyện gì sao?

“Anh không nên…không nên đối xử tốt với em như vậy” – Tô Nhạc vừa khóc vừa nói, khi nói có phần đứt quãng, cậu thực ra càng muốn nói, không nên đối tốt với emnhư vậy, làm như vậy sẽ khiến em càng ngày càng thích anh.Diệp Duy Chi một tay lau nước mắt, tay khi vẫn đặt lên lưng Tô Nhạc vỗ nhè nhẹ, an ủi tâm tình của cậu:

“Vì sao không nên đối tốt với cậu? Đứa nhỏ này, không phải là luôn muốn có người chăm sóc mình sao? Cậu quan tâm đến tôi, còn có thể làm bánh ngọt cho tôi ăn, tôi đương nhiên sẽ đối xử tốt với cậu.”.

Hóa ra, hóa ra Diệp đại ca thực sự chỉ coi cậu là một người em trai, Tô Nhạc trong lòng bắt đầu để tâm vào những chuyện vụn vặt, trong ngực cảm thấy mất mát, nhưng tiếng khóc cũng dần lắng xuống.

“Được rồi, nhanh ăn cơm đi, vừa nãy chưa ăn được bao nhiêu, hiện tại lại khóc một trận, nên ăn nhiều một chút” – Diệp Duy Chi không còn nghe thấy tiếng đứa nhỏ khóc nữa, cũng yên tâm buông tay, xem ra đứa nhỏ này đang thúc giục mình đẩy nhanh tiến độ, được rồi, cứ cho là mình suy nghĩ nhiều đi, nhưng cũng phải cho đứa nhỏ này thấy được lập trường của mình, Diệp Duy Chi âm thầm nghĩ.

Tô Nhạc khóc một lúc liền ngoan ngoãn ăn, cũng không nhiều lời, Diệp Duy Chi hỏi gì trả lời nấy, hơn một tiếng sau hai người ăn xong.

Sau khi ăn xong, Diệp Duy Chi lái xe đưa Tô Nhạc về nhà, khi đến dưới lầu nhà Tô Nhạc, Diệp Duy Chi dừng xe.


“Diệp đại ca, hôm nay cảm ơn anh đã mời em ăn cơm, mai em sẽ làm bánh cho anh.”

“Được rồi, nhưng không cần thiết phải là ngày mai, hôm nay đã muộn rồi, không nên lại mất công nữa, lần sau có thời gian làm cũng được.”

“Ưm, được rồi, Diệp đại ca, em lên đây, ngủ ngon” – Nói xong cậu tháo dây an toàn định mở cửa bước ra.

“Chờ một chút, Nhạc Nhạc” – Diệp Duy Chi đè lại cánh tay muốn mở cửa của cậu, vội vàng ngăn cản.

“Nhạc Nhạc, để anh chăm sóc em đi.”

“Diệp đại ca vẫn luôn rất chiếu cố em mà” – Tô Nhạc bối rối, lại không dám suy nghĩ đến điều gì khác, nửa ngày mới nói được một câu.

“Ý anh không phải là ý đó, anh muốn nói rằng anh thích em, anh muốn trở thành bạn trai của em, anh muốn mỗi ngày có thể quan tâm chăm sóc cho em.”

“Diệp đại ca, anh…anh không phải đang nói đùa chứ?” – Tô Nhạc cảm thấy đầu óc mình trong nháy mắt có vấn đề rồi, đột nhiên nghe được Diệp đại ca nói thích mình.

“Em nghĩ anh đang nói đùa sao?” – Băng lãnh trong mắt Diệp Duy Chi cuối cùng cũng tan ra, biểu tình ở trên mặt càng ôn nhu như nước, dường như muốn dìm thật sâu Tô Nhạc vào ánh mắt ấy.

“Nhưng… nhưng mà, anh là Giám đốc công ty lớn, em… em không có xứng với anh” – Tô Nhạc tự ti mà cúi đầu.

Diệp Duy Chi xoa nhẹ gương mặt của cậu, nhẹ nhàng nâng lên, nhìn Tô Nhạc bằng ánh mắt nghiêm túc nói:

“Anh thích em, không quan tâm đến địa vị hay thân phận của em, thích ăn bánh do em làm, thích cả tật hay xấu hổ đỏ mặt của em, thích cả cách khi em bị thương vẫn quật cường đáng yêu như vậy, thích cả tính kiên cường, dũng cảm và hiền lành của em, Nhạc Nhạc, em, thích anh sao?” – Sau khi nói xong một đống lời buồn nôn, Diệp Duy Chi ổn định lại hô hấp, chờ Tô Nhạc trả lời.

Tô Nhạc sau khi nghe Diệp Duy Chi nói xong, xấu hổ đến muốn đào hố trốn đi, nhưng mà hết lần này đến lần khác Diệp đại ca cứ nâng mặt cậu lên, nhìn cậu chằm chằm, Tô Nhạc không thể làm gì khác ngoài rũ mi mắt xuống, cắn môi do dự nửa ngày, gật đầu đồng ý.

Thấy Tô Nhạc phản ứng, tâm tình Diệp Duy Chi cực kì cao hứng, vòng qua cái ghế ôm lấy Tô Nhạc, ôm cậu thật chặt, chờ đợi thật lâu cuối cùng cũng được ôm cậu vào lòng.

“Nhạc Nhạc, thật tốt, em cũng thích anh, thật tốt” – Bộ dạng Diệp Duy Chi lúc này như đứa trẻ chiếm được kẹo, còn đâu dáng dấp Giám đốc uy nghiêm của ngày thường nữa.

“Em cũng vậy, Diệp đại ca, thật tốt, vậy là anh cũng thích em”- Tô Nhạc vươn tay ra ôm lấy Diệp Duy Chi.


Hai người cứ như vậy ôm nhau thật lâu, đến khi Tô Nhạc cảm thấy mình hít thở không thông mới buông tay ra.

Hai người nhìn nhau cười, Diệp Duy Chi theo thói quen xoa xoa tóc Tô Nhạc, thật mềm, giống như người của cậu vậy.

“Diệp đại ca, cái kia, em lên nhà đây” – Tô Nhạc không biết có nên mời Diệp Duy Chi lên nhà không, cậu do dự nói.

“Thế nào, không mời anh lên ngồi một chút?” – Thấy được bộ dáng của đứa nhỏ như vậy, trong lòng muốn đùa cậu một chút.

“Diệp đại ca, em…” – Tô Nhạc không biết nên nói như thể nào, cảm thấy khẩn trương, lại bắt đầu cắn cắn môi mình.

Thấy bộ dạng cúi đầu cắn môi của đứa nhỏ, mê người cực kỳ, Diệp Duy Chi không nhịn được hôn lên.

“Chụt”

Tô Nhạc bị hù sợ lập tức đẩy đẩy người đối diện ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Duy Chi, Diệp Duy Chi thấy gian kế đã thực hiện được, cười cười lại hôn cậu một cái, nói:

“Lần sau mà còn thấy em cắn môi, anh liền hôn em.”

Tô Nhạc nghe vậy xấu hổ lui về phía sau, Diệp Duy Chi thấy vậy liền ôm cậu vào lòng, nói:

“Nhưng mà, ngay cả em không cắn môi, anh vẫn sẽ hôn em.”

Nói xong xoa nhẹ gáy Tô Nhạc, đem miệng cậu đưa đến trước mặt mình, hôn xuống, nụ hôn này không còn là qua loa như lúc trước nữa, Diệp Duy Chi đưa lưỡi đến, đầu tiên là liếm đường môi của Nhạc Nhạc một chút, sau đó lại hôn hôn môi cậu, nhiều lần cắn mút vài cái, Tô Nhạc mê man nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu lưỡi xảo quyệt của Diệp Duy Chi tiến vào, ôn nhu quấn lấy mình, Tô Nhạc cảm giác như máu trong người dồn hết lên đầu, cảm thấy cả người nhẹ bẫng, cậu cẩn thận đáp lại, lại nơm nớp lo sợ mà vòng hai tay qua cổ Diệp Duy Chi, hưởng thụ lần đầu tiên hôn môi của mình, Diệp Duy Chi như được cổ vũ, nụ hôn của anh dần trở nên kịch liệt, giống như bão tố, Tô Nhạc không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ thật khẽ, hô hấp của hai người đều trở nên hỗn loạn, nhưng trước khi còn chưa mất khống chế, Diệp Duy Chi hôn thật sâu lên môi Tô Nhạc thêm chút nữa rồi mới lưu luyến buông ra, Tô Nhạc thở hổn hển, trong ánh mắt mơ màng mang theo chút mong chờ, thấy vậy Diệp Duy Chi trong lòng lại nóng lên, vội vàng hít sâu vài lần để bình tĩnh lại, mình không thể gấp gáp như vậy được.

“Lần sau khi hôn nhớ phải thở, đồ ngốc” – Nói xong nhéo nhéo mũi của Tô Nhạc, trong giọng nói đều tràn đầy cưng chiều.

Lúc này Tô Nhạc xấu hổ đến nỗi không nói thành lời, trên mặt từ lâu đã đỏ lên, chân có chút mềm, không biết làm thế nào để trở về.

Thấy đứa nhỏ bị trêu đùa bộ dạng như thỏ nhỏ, Diệp Duy Chi nghĩ khả năng kiềm chế của mình thực sự quá tốt.

Diệp Duy Chi xuống xe, không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Tô Nhạc, đi vòng qua chỗ phó lái, mở cửa xe, bế Tô Nhạc lên, ôm Tô Nhạc ra khỏi chỗ để xe.


“A… Diệp, Diệp đại ca anh mau bỏ em xuống” – Ở đây nhiều người như vậy, bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ.

“Không sao, bây giờ ngoài đường không có mấy người, em chứ chôn đầu vào trong ngực anh, không ai nhìn thấy được đâu” – Thấy Tô Nhạc còn đang giãy dụa, lại nói thêm một câu – “Em thực sự nghĩ bây giờ em đứng được sao?”

Tô Nhạc nghe được câu này, xấu hổ cúi đầu, thật vô dụng, mới bị hôn một chút cả người đã mềm nhũn, mất mặt chết đi được, lại còn bị phát hiện.

Diệp Duy Chi thấy bộ dạng của Tô Nhạc giống như đà điểu, cười cười, đóng cửa xe lại rồi hướng tới khu nhà của Tô Nhạc, không biết có phải là thật sự không có ai, hay là mọi người trốn đi xem kịch vui hết rồi, dọc theo đường đi chưa từng đụng tới một người, đến nhân viên quản lý khu nhà cũng không biết đi đâu.

Đến trước cửa nhà Tô Nhạc, cậu cố gắng thuyết phục Diệp Duy Chi thả mình xuống, Diệp Duy Chi cũng không thể làm gì khác ngoài thả Tô Nhạc xuống, chỉ là vẫn ôm ngang hông cậu như trước.

Tô Nhạc móc chìa khóa mở cửa nhà, vào phòng khách mở đèn.

“Diệp đại ca, anh lại ngồi đi.”

“Không được, anh phải về rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút” – Tuy Diệp Duy Chi thực sự không muốn đi, nhưng lại lo lắng mình không thể khống chế được dục vọng với Tô Nhạc.

“Đã muộn rồi, Diệp đại ca, anh… hôm nay anh cứ ngủ ở đây đi” – Tô Nhạc xấu hổ nói.

“Lẽ nào em đang mời anh sao?” – Diệp Duy Chi lại bắt đầu trêu trọc Tô Nhạc.

“Không, không có, nhà em có hai phòng ngủ” – Tô Nhạc vội vã giải thích, rất sợ Diệp đại ca nghĩ mình thật tà ác.

“Ha ha, trêu em vậy thôi, được rồi, hôm nay anh sẽ ngủ lại.”

Tô Nhạc đưa cho Diệp Duy Chi mới tắm xong bộ áo ngủ của mình, nhưng mà bộ ngủ của cậu mặc trên người anh, rõ ràng giống như đồ của trẻ con, lại không thể làm gì khác ngoài chấp nhận một chút, chờ hai người đều rửa mặt xong đến lúc ngủ, Diệp Duy Chi theo Tô Nhạc đến phòng ngủ của cậu.”

“Diệp đại ca, anh…” – Tô Nhạc có chút ngượng ngùng nhìn Diệp Duy Chi, không biết anh đang có ý gì.

“Anh chỉ muốn ôm em ngủ, cái gì cũng không làm” – Nói xong giơ tay lên thề thốt.

Vì vậy, đứa nhỏ không biết cách từ chối người khác đã bị Diệp Duy Chi ôm vào trong ngực an tâm kiên định thoải mái ngủ, anh quả thực không làm cái gì, chỉ là trong bóng đêm hôn nhẹ cậu một chút, Tô Nhạc cũng vậy, gối lên cánh tay Diệp Duy Chi, nắm cánh tay anh, có được hạnh phúc mà thỏa mãn ngủ.

Sáng hôm sau Tô Nhạc tỉnh dậy trước, lúc này cậu đã hoàn toàn bị anh ôm như một con gấu, khuôn mặt dán vào ***g ngực anh, đùi phải của cậu gác lên đùi anh, Tô Nhạc mở mắt ra đầu tiên là ngẩng đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt lúc ngủ Diệp Duy Chi, lông mày đen đậm, mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng ưu mỹ, khi nhắm mắt không thấy được ánh mặt lạnh như băng của anh, có vẻ càng thêm ôn hòa.

Tô Nhạc còn chưa ý thức được mình và Diệp đại ca đang trong tư thế cực kì thân thiết, một loạt hành động ngày hôm qua diễn ra khiến cậu cảm giác không chân thật, Tô Nhạc đưa tay lên xoa xoa gò má của Diệp Duy Chi.

Là thật, Diệp đại ca nói thích cậu, còn tỏ tình, còn… hôn mình, nghĩ vậy Tô Nhạc vuốt bờ môi mình, giống như nhiệt độ và xúc cảm ngày hôm qua vẫn còn đọng lại.


“Bảo bối, tỉnh” – Thanh âm mới tỉnh dậy của Diệp Duy Chi có chút khàn khàn, anh hạ thấp mắt nhìn khuôn mặt của Tô Nhạc đang nằm trong lòng ngực.

“Ưm…” – Chờ Diệp Duy Chi tỉnh, Tô Nhạc mới ý thức được tư thế của hai người lúc này có bao nhiêu xấu hổ và khó xử, vội vàng lui về sau.

“A!” – Không đợi Tô Nhạc rời đi, Diệp Duy Chi cũng theo đó mà xoay người, đè Tô Nhạc xuống giường, tiếp theo hướng đến đôi môi mềm mại mà Diệp Duy Chi luôn mong ước, đơn giản đưa đầu lưỡi vào trong miệng Tô Nhạc, Tô Nhạc đầu tiên là kêu lên, nhưng từ từ đón nhận, hai cánh tay để bên gối đầu, Diệp Duy Chi bắt lấy cánh tay cậu, đem vòng qua cổ anh, Tô Nhạc dần dần bắt đầu vụng về đáp trả, vươn lưỡi liếm một chút hàm trên của Diệp Duy Chi, lúc này áo ngủ của Tô Nhạc đã có chút lộn xộn, lộ ra bờ vai mảnh khảnh, da thịt trắng nõn, nhuộm một tầng đỏ ửng, mơ màng đến mê người, bị hôn đến hai mắt mờ mịt, đôi môi cùng đầu lưỡi bị hôn đến mức nước bọt tràn ra khóe miệng, cái miệng nhỏ nhắn mềm nộn vừa hồng vừa sưng khó khăn thở hổn hển.Diệp Duy Chi bị phản ứng của Tô Nhạc khiến cho thở gấp, môi dần dần tách khỏi môi Tô Nhạc, hướng tới lỗ tai nhạy cảm thổi một chút, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm lỗ tai cậu, tiếp theo dùng đầu lưỡi quấn lấy vành tai, ngậm vào trong miệng, thở ra hơi nóng phả vào cổ Tô Nhạc, khiến thân thể cậu run lên nhè nhẹ.

“Diệp đại ca… Ưm…” – Tô Nhạc bị đùa giỡn khó có thể kiềm chế được tiếng rên rỉ của mình.

Diệp Duy Chi đang ôm cổ Tô Nhạc khẽ cười một tiếng, một bên hôn phần da thịt nhạy cảm đã ửng đỏ, một bên dùng ngón tay thon dài của mình lần mò từ eo thon của Tô Nhạc xâm nhập vào bên trong y phục, một đường hướng về phía trước xoa nắn, Tô Nhạc chỉ cảm thấy cả người mềm yếu, thân thể không chịu nổi khiêu khích, áo ngủ bị vén lên thật cao, kẹp ở dưới nách, những tiếng ngâm khe khẽ không ngừng tràn ra từ trong miệng Tô Nhạc, đồng thời cậu cũng cảm giác được nhiệt độ nóng rực trên người ai đó dán vào áo ngủ mỏng giống như lửa đốt bên cạnh chân mình.

“Diệp đại ca, ưm… không nên…” – Mặc dù biết khi yêu nhau xảy ra loại sự tình này là rất bình thường, đặc biệt là đàn ông lúc sáng sớm, nhưng Tô Nhạc vẫn có chút lo lắng.

“Bảo bối, đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương” – Nói rồi Diệp Duy Chi vươn tay ra, dọc theo cổ Tô Nhạc, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn bóng của cậu, một đường xuống phía dưới, ở trước hai điểm đỏ trên ngực cậu trêu đùa, khiến cho hai hạt đậu nho nhỏ run rẩy mà đứng lên, trở nên cứng rắn, sau đó đi xuống, xuống chút nữa, chậm rãi xoa nắn da thịt trắng noãn trần truồng của cậu – “Trước khi em chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ không tiến vào” – Anh sờ sờ bên hông của cậu trấn an, khiến cho Tô Nhạc run lên.

Tô Nhạc lúc này vừa mới cảm nhận được cảm giác chưa bao giờ trải qua, khiến cậu không thể để ý tới gì khác nữa, chỉ có thể ôm sát cổ Diệp Duy Chi, ngửa cao đầu, cắn môi, không để cho mình kêu thêm những thanh âm xấu hổ ấy nữa.

“Đừng cắn, anh muốn nghe âm thanh của em” – Diệp Duy Chi rướn thân lên hôn Tô Nhạc, hôn liếm một chút rồi rời khỏi môi cậu, tiếp tục một đường đi xuống, thấy hai hạt đậu nhỏ trước ngực Tô Nhạc, không nhịn được hôn lên.

– “Ưm… Diệp… ưm… Diệp đại ca… ưm…” – Tô Nhạc bị anh chạm vào, lưng và chân duỗi thẳng, ánh mắt càng trở nên mơ màng. Diệp Duy Chi nhìn thấy nhìn ánh mắt đứa nhỏ trong lòng đã bịt kín một tầng hơi nước, toàn thân bởi vì *** mà chuyển sang màu hồng anh đào, Diệp Duy Chi không nhịn được đành cúi xuống, hôn Tô Nhạc thật sâu.

“Diệp đại ca, anh…” – Tô Nhạc mau chóng kéo tay của Diệp Duy Chi lại, cậu cũng cảm nhận được biến đổi của Diệp Duy Chi, đều là nam nhân, cậu biết đó có nghĩa là gì.

Diệp Duy Chi biết đứa nhỏ này đang nghĩ gì, không thể làm gì khác ngoài cúi xuống, sờ sờ gò má của cậu, nói rằng:

“Đứa nhỏ ngốc, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, nếu em chưa chuẩn bị tốt, anh sẽ không miễn cưỡng em.”

“Diệp đại ca, em… – Tuy rằng rất thích anh, nhưng đúng thật cậu còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần, cho nên nhất thời không biết nói gì.

“Ngốc nghếch, anh và em cùng một chỗ, là bởi vì anh yêu em, không phải là vì cùng em làm việc này, em không nên tự trách mình, được không?” – Tuy rằng “làm” đượcđương nhiên là rất tốt, nhưng không thể gấp.

“Diệp đại ca, em yêu anh ” – Diệp Duy Chi bị biểu tình và thanh âm nhỏ nhẹ của đứa nhỏ khiến cho nội tâm run lên, vội vàng hôn xuống trán đứa nhỏ một cái, nói:

“Nhạc Nhạc, bảo bối, anh cũng yêu em.”

Nói xong nhìn thoáng qua Tô Nhạc nằm trên giường, vội vàng quay người vào phòng tắm “giải quyết”.

Cảm nghĩ của tác giả: Cuối cùng cũng ở cùng một chỗ, hơn nữa tình cảm đã đến trình độ nhất định, đương nhiên sẽ phát sinh một ít chuyện được rồi, đừng nhận xét quá nghiêm nha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.