Đọc truyện Hạnh Phúc Bất Thị Tình Ca – Chương 2
Hàng về đây là lá la
“Ưm…!”
Tô Nhạc ở trên giường duỗi người, miệng phát ra âm thanh thoải mái, sau khi vệ sinh xong liền ra khỏi nhà đi giao hàng, lúc đến Sweet đã gần mười giờ, mười giờ là thời gian làm việc của cậu, khi đến nơi rồi liền vào bếp đem Tiramisu đã hoàn thành lấy ra khỏi tủ lạnh, chuẩn bị một chút để hết giờ làm mang đi.
– A Nhạc, mẹ cậu thế nào rồi? – Ông chủ thấy Tô Nhạc, biết cậu mỗi ngày đều vào bệnh viện chăm sóc mẹ mình.
– Khá tốt, bác sĩ bảo chức năng cơ thể cũng không tệ, nhưng không biết khi nào mới tỉnh – Tô Nhạc cảm kích nhìn ông chủ, sau khi sự việc kia xảy ra, bản thân đến đây tìm việc làm, ông chủ biết tình huống lúc đó mà vẫn rất chiếu cố cậu.
– Rồi sẽ tỉnh thôi, đừng quá lo lắng – Ông chủ vỗ vỗ vai Tô Nhạc – Tay nghề làm bánh của cậu càng ngày càng tiến bộ, rất có thiên phú, cả tôi cũng thích, thật ra cậu có thể nghĩ đến việc tự mình mở tiệm rồi đấy.
– Mở một cửa tiệm… – Quả thực đây là một ý tưởng rất hấp dẫn, nhưng bây giờ cậu chưa gom góp được nhiều, muốn mở tiệm chi phí sẽ rất lớn – Hiện giờ tôi không có nhiều tiền như vậy – Ánh mắt của Tô Nhạc có chút phức tạp, có cả sự hi vọng mừng rỡ cùng với sự thật mất mát.
– Tôi đang muốn cùng cậu bàn chuyện đây, cậu cũng biết vợ con tôi đều đã xuất ngoại, bọn họ định làm thủ tục cho tôi và mẹ tôi di dân, nếu như thuận lợi, cuối năm sẽ sang Mỹ, xuất ngoại rồi thì cửa hàng cũng không thể mở nữa, tôi có thể chuyển nhượng cho cậu, không cần lập tức trả tiền, chờ đến khi cậu dần dần có lợi nhuận, sau này cứ theo từng kỳ trả cho tôi, thế nào A Nhạc? – Ông chủ rất thích đứa nhỏ trước mắt này, quen biết tuy chưa lâu, nhưng cậu hiền lành, chăm chỉ, hiếu thuận, đã lâu bên cạnh không có ai khiến ông rất mừng.
– Ông chủ, cái này…cái này… – Nghe ông chủ nói xong, Tô Nhạc ngây ngẩn cả người, miệng lưỡi như bị díu vào nhau không tài nào nói được một câu trọn vẹn.
– Thế nào, choáng váng à? Tôi cũng có phải cho không cậu đâu – Ông chủ cười cười nhìn Tô Nhạc – Nói đi, có muốn hay không?
– Muốn, muốn chứ, cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ! – Tô Nhạc một bên cúi người cảm tạ, một bên cảm thấy từ trong mắt mình có dòng nước nóng ấm chảy ra, liền lấy tay lau sạch.
Ông chủ lấy một cái khăn tay từ trong túi ra, đưa cho Tô Nhạc.
– Thằng nhỏ này, khóc cái gì, lau đi.
– Vâng, ông chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho cửa hàng kinh doanh thật tốt, không để cho ông chủ mất mặt – Thanh âm của Tô Nhạc bởi vì vừa khóc nên mang theo chút giọng mũi, nhu nhu, rất đáng yêu.
– Vậy là được rồi, được rồi, con trai lớn rồi còn khóc lóc, mau lau khô rồi ra chào hỏi khách – Ông chủ vỗ vỗ đầu Tô Nhạc nói.
Tô Nhạc đáp ứng một tiếng, từ sau nhà bếp đi ra, vừa ra đến ngoài đã bắt gặp ánh mắt ai oán của Đường Ngữ.
– Tô Nhạc, sao giờ mới ra, tôi đang bận sắp chết đây nè. Mau tới giúp đỡ.
– Biết rồi, đến đây -Tô Nhạc cầm lấy thực đơn, đi tới bàn những người chưa gọi món.
Thật vất vả mới phục vụ xong số lượng khách đông như vậy, Đường Ngữ đứng trong quầy nói với Tô Nhạc:
– Này, Tô Nhạc, sao mắt cậu lại hồng hồng thế kia, đã khóc sao? – Đường Ngữ lo lắng chỉ chỉ vào mắt của Tô Nhạc.
– Nói cho chị một tin tức tốt – Không trả lời vấn đề của Đường ngữ, nhưng lại giương lên một nụ cười sáng lạn với cô.
– Tin tức tốt gì? – Cô không muốn thừa nhận chính mình bị nụ cười sáng chói của đứa nhỏ kém mình ba tuổi này làm cho thất thần, không thể làm gì khác ngoài hỏi vội, che dấu sự thất thố của mình.
– Em-sẽ-mở-cửa-tiệm, Tô Nhạc nói dõng dạc từng chữ, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng.
– Mở tiệm? – Cô có phần không nghĩ ra.
Tô Nhạc bắt đầu đêm chuyện mình và ông chủ đã bàn nói qua một lần.
– Tô Nhạc, được đó, cậu làm bánh ngọt ngon như vậy, nhất định sẽ làm ăn phát đạt nha – Cô luôn giúp đỡ Tô Nhạc, nhưng thật ra trong nửa năm này, Tô Nhạc biểu hiện vẫn rất tốt, luôn chăm chỉ nỗ lực, kiếm tiền nuôi gia đình, không bi quan, vẫn luôn mang đến cho mọi người xung quanh cảm giác vui vẻ, tựa như tên của cậu.
– Vâng, cảm ơn chị, vậy sau này chị hãy tiếp tục giúp đỡ em nhé – Mọi người vẫn đối xử tốt với cậu như vậy, Tô Nhạc một mặt ngượng ngùng gãi đầu, một mặt thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm tốt chuyện này.
Hôm nay tất cả mọi việc đều như mọi ngày, đương nhiên đó là với khách hàng mà thôi, còn đối với Tô Nhạc, ngoại trừ sáng sớm ngoài ý muốn biết được ông chủ muốn đem Sweet chuyển nhượng lại cho mình và hưng phấn ra, chính là hôm nay Diệp Duy Chi vẫn chưa tới, Tô Nhạc vẫn cứ ngóng chờ thân ảnh ấy từ lúc ba giờ, nhưng lúc này cũng sắp đến sáu giờ mất rồi, Diệp Duy Chi vẫn không xuất hiện. Tô Nhạc đầu tiên là thất vọng một hồi, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện nghiêm trọng, lẽ nào Tiramisu hôm qua không hợp miệng anh ấy? Trà hoa quả uống cũng không ngon? Thảm rồi a, sau này anh ấy không trở lại nữa thì làm sao bây giờ, sớm biết vậy đã đề cử bánh ga-tô cùng sữa đặc, tại sao lại đề cử trà hoa quả chứ, còn Mocha không phải lúc nào cũng hay, ai, đúng là tùy tiện mà. Tô Nhạc thầm mắng mình trong lòng, nghĩ đến hết nửa tiếng sau, vì còn phải đi giao hàng nên cậu cũng chỉ có thể cố sốc lại tinh thần ngồi lên xe buýt.
– A lô, chào anh, tôi đến giao bánh – Tô Nhạc gọi điện thoại sau khi tìm được địa chỉ, quả nhiên là khu nhà giàu, từ biệt thự đến vườn hoa cũng khác, còn so với cái khu bé tí nhà mình, cây cối cũng chỉ cùng một loại.
Người bên kia sau khi nghe cậu nói xong, cũng không có lên tiếng đáp lại đã cúp điện thoại, cậu cảm thấy kì quái nghĩ rằng hay là gọi nhầm số rồi, nhìn thấy bảo vệ nhận được điện thoại, nói vài câu, liền thấy cửa được mở ra.
– Cậu có thể vào.
– A, cảm ơn – Tô Nhạc cầm bánh ngọt đi vào -Tòa C số 102, tòa C số 102…. Tìm được rồi.
Cậu đi tới bấm chuông cửa rồi đứng ở một bên đợi.
“Cạch…” Cửa mở.
– Là cậu?
– Là anh?
Tô Nhạc ở cửa thấy được người chính mình cả ngày trông mong, không tự chủ liền kêu lên, sau khi nói xong thì ngượng ngùng im lặng, đem hộp bánh trong tay đưa cho Diệp Duy Chi.
Diệp Duy Chi đã sớm để ý tới Tô Nhạc, nhưng quả thực không biết Tô Nhạc có một cửa hàng, hôm nay bởi vì hơi mệt nên không muốn đi làm, mà ở nhà thì không thể đến Sweet được, lại nghe thư kí nói rằng có một cửa hàng bánh trên mạng bán bánh ngọt, bánh ăn rất ngon nên hôm nay mới mua một phần.
– Cậu tên là Tô Nhạc phải không? – Diệp Duy Chi tiếp nhận hộp bánh trong tay Tô Nhạc, hỏi.
– Đúng vậy, Diệp tổng – Tô Nhạc nghe được giọng nói ôn hòa của Diệp Duy Chi, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, trong lòng nghĩ, đúng là có sự cách biệt thật lớn.
Diệp tổng? Xem ra đứa nhỏ này biết thân phận của mình, Diệp Duy Chi ở trong lòng nghĩ.
– Bao nhiêu tiền?
– Tổng cộng là 20 đồng – Tô Nhạc có chút không được tự nhiên, chính mình vẫn luôn muốn anh ấy xuất hiện, nhưng giờ khoảng cách lại gần như vậy, Tô Nhạc không dám nhìn vào ánh mắt của Diệp Duy Chi, liền cầm lấy tiền rồi định chạy đi luôn.
– Của cậu đây – Diệp Duy Chi đưa tiền cho Tô Nhạc, rồi hướng về Tô Nhạc hỏi – Vào trong ngồi một chút chứ?
Thấy Tô Nhạc vẫn cúi đầu, chắc hẳn rất sợ bộ dáng của mình, ánh mắt quả thực có chút dọa người, nhưng khi mình nói chuyện đều rất ôn nhu không phải sao?
– Không cần Diệp tổng, hẹn gặp lại anh sau – Tô Nhạc cũng không dám nói mấy loại câu gì như ‘hoan nghênh lần sau quý khách lại đến’, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, không đợi Diệp Duy Chi nói xong đã quay đầu đi xuống bậc thang.
– Ái da… – Vừa đi vừa nghĩ lại không chú ý đến bậc thang, hay rồi, trật cổ chân, đang định đứng lên, chợt nghe thấy thanh âm ôn nhu truyền tới.
– Sao lại không cẩn thận như vậy, có bị thương chỗ nào hay không? – Diệp Duy Chi tiến đến vài bước đỡ Tô Nhạc đứng lên, trong lòng thầm mắng, đứa nhỏ ngu ngốc.
– Không… không có, Diệp tổng, không bị thương chỗ nào hết – Tô Nhạc đâu dám ở lại lâu, cơ thể của Diệp Duy Chi truyền nhiệt độ ấm áp tới thân thể mình, giọng nói ôn nhu cũng để lại cho mình một cảm giác lẫn lộn, cũng không nhìn Diệp Duy Chi, thoát ra khỏi vòng tay của anh, đi mấy bước.
– Đã đi khập khiễng như vậy, còn nói không có việc gì, đi vào đây bôi thuốc – Diệp Duy Chi bất đắc dĩ nhìn Tô Nhạc – Thế nào, chả nhẽ cậu sợ tôi sẽ ăn thịt cậu sao?
– Không có, không có… – Tô Nhạc mau chóng lắc đầu.
– Vậy thì vào thôi, tôi đỡ cậu – Diệp Duy Chi trong lòng suy nghĩ, tôi cũng sẽ ăn cậu, nhưng không phải bây giờ.
Tô Nhạc không nói gì, đành phải dựa vào cánh tay của Diệp Duy Chi, chẳng thể làm gì khác ngoài việc cố gắng bước vào, chân thực sự rất đau, Tô Nhạc hiện ra vẻ mặt khổ sở.
Sau khi đi vào, Diệp Duy Chi đỡ Tô Nhạc ngồi trên ghế sa lon, đem Tiramisu đặt lên bàn, từ trong tủ lạnh cầm khối đá lạnh, dùng khăn mặt bao quanh, đưa cho Tô Nhạc, rồi đi tìm hộp thuốc hiệu Vân Nam còn lại ở trong tủ.
Tô Nhạc ngồi ở trên ghế sa lon, giơ chân lên, nhìn thấy đã có chút sưng, không tự chủ cắn môi, nghĩ thầm, tại sao mỗi lần ở trước mặt anh ấy đều bày ra bộ dạng mất mặt thế này a.
Liếc mắt nhìn xung quanh căn nhà, thật rộng, nhưng có chút trống trải, không có đồ trang trí lộng lẫy, cùng Diệp Duy Chi giống nhau, ngăn nắp sạch sẽ.
– Trước đây dùng nhiều Vân Nam Bạch Dược nên giờ không còn nhiều, nếu không tôi dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút vậy – Diệp Duy Chi lắc lắc cái chai trong tay.
– Không cần làm phiền đâu, chân cũng không còn quá đau nữa rồi. Diệp Duy Chi nhìn thoáng qua Tô Nhạc, nghĩ đến cậu cũng sẽ không muốn cùng mình đến bệnh viện, ngồi xuống, đang định giúpTô Nhạc cởi giày, Tô Nhạc co rụt chân lại, vội vàng nói:
– Để… để tôi tự cởi là được.
Tô Nhạc cởi giày và tất, nhận chai Vân Nam BạchDược mà Diệp Duy Chi đưa cho, bôi một chút ở mắt cá chân, sau đó đi lại tất và giày.
– Diệp tổng, thực sự đã làm phiền anh rồi, cảm ơn! Tôi đi trước – Tô Nhạc nói xong liền đứng lên.
Diệp Duy Chi đè lại bả vai cậu:
– Chân cậu vẫn còn sưng, trước hết cứ ngồi lại nhà tôi một lúc đã – Diệp Duy Chi lộ ra thần sắc lo lắng.
– Không… không cần, chút nữa tôi còn có việc – Tô Nhạc nghĩ một lát còn muốn qua bệnh viện chăm sóc mẹ, không dám chậm trễ, vì nếu qua giờ thăm bệnh sẽ không vào được nữa.
– Để tôi đưa cậu đi, chân cậu giờ như vậy cũng không tiện đi lại – Diệp Duy Chi cũng đứng lên theo.
– Không cần, tôi có thể ngồi xe buýt, rất nhanh sẽ đến nơi – Tô Nhạc cảm giác nếu mình còn nán lại ở căn phòng này một giây đồng hồ, sẽ hít thở không thông, trong căn phòng tràn ngập mùi hương của anh ấy, còn đối xử với mình tốt như vậy, không được, không được, phải mau mau rời đi, vừa nghĩ liền tự mình khập khiễng đi ra mở cửa. Ể? Cửa này sao không mở ra a, đúng là người có tiền dùng cửa cũng không giống người khác, làm thế nào để đi ra bây giờ? Tô Nhạc ở cửa vặn vẹo một hồi, không biết lúc này nên làm gì, đột nhiên có cánh tay duỗi tới, giúp cậu mở cửa.
– Vậy cậu đi chậm một chút, không nên vội vàng, nếu như lúc về chân vẫn còn đau thì đến bệnh viện kiểm tra xem – Diệp Duy Chi bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt vừa quật cường vừa đáng yêu của đứa nhỏ này.
– Cảm ơn anh! – Tô Nhạc nhanh chóng rời đi.
Diệp Duy Chi ở đằng sau nhìn bóng lung nhỏ gầy của Tô Nhạc, lắc đầu cảm thán một chút: Con đường của mình còn rất dài đây.
Cảm nghĩ của tác giả: Tình tiết tiến triển sẽ chậm một chút